Dựa theo quy định thi đấu của lôi đài, chỉ có một bên bị đánh ngã, hoặc là bị đánh xuống lôi đài mới xem như là kết thúc. Nhưng giờ phút này pháp kiếm của Lữ Minh bị đánh rớt, trong lòng xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi liền nhận thua.
Tuyết Cơ ngây người một lúc sau đó tuyên bố kết quả, Long Vũ thắng.
- Đại sư huynh… thực xin lỗi, ta không cố ý…
So với Uông Kiếm mà nói, trong lòng Long Vũ cũng không có nhiều oán niệm, mục đích thủ thắng của hắn cũng đã đạt được.
- Ta không cần ngươi đồng tình.
Lữ minh không chút nào bình tĩnh.
Nhìn Lữ Minh bị đánh bại, Đường Hương Hương dưới lôi đài lấy hai tay che miệng, trong lòng vui sướng cùng chấn động tột cùng.
Thiên Cơ Tử, Thiên Thần Tử, cùng với các vị trưởng lão Huyền Môn trên chủ tịch đài, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, ai cũng không thể ngờ kết quả sẽ là như vậy.
Trên lôi đài, khóe miệng Long Vũ chậm rãi mở ra cười thật tươi, lần này thắng lợi có ý nghĩa rất quan trọng. Nó có nghĩa Long Vũ từ nay sẽ không còn là đối tượng bị Huyền Môn cười nhạo nữa.
Nghiệt chủng, phế vật, từ ngữ này sẽ vĩnh viễn rời xa hắn.
Nhìn thấy khóe miệng Long Vũ vui mừng và nụ cười tự tin, Thiên Thần Tử, Thiên Cơ Tử cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng khẽ thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm.
Tuy rằng Long Vũ cũng là đệ tử Huyền Môn. Nhưng Long Vũ thắng lợi không làm cho bọn họ lấy đó làm vui vẻ. Ngược lại, trong lòng của bọn họ đều không hẹn mà cùng xuất hiện một cỗ cảm giác thất bại.
Bình tĩnh mà xem xét, bản thân Long Vũ cũng không sai, hắn cũng không có đắc tội ai.
Mấu chốt vấn đề là trên dưới Huyền Môn không ai tán thành Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu se duyên với nhau. Nhất là Thiên Cơ Tử … bởi vì hai mươi năm trước bọn họ đã đem Thủy Tiên trở thành con dâu của mình. Vợ của đồ đệ….
Nhưng là cuối cùng, bọn họ không ai được như ý.
Nếu như lúc trước Thủy Tiên tùy tiện chọn một người trong Huyền Môn thì cũng không sao, nhưng nàng lại cố tình chọn Long Thiên Diệu của dị năng nghiệp đoàn.
Huyền Môn cùng dị năng nghiệp đoàn lúc đó mặc dù không có gì gọi là thâm thù đại hận, nhưng hai bên lúc đó quan niệm bất đồng, mơ hồ có xu thế đối lập. Cho nên ở tình huống này hậu sinh của Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu kết hợp được gọi là nghiệt chủng, bị mọi người cười nhạo, là đối tượng chế giễu nhục mạ. ( Biên: Có câu này mà nhắc hoài).
Điều mà mọi người u oán tất cả đều đến từ cha mẹ hắn.
Hôm nay, Long Vũ dụng quyền đầu chứng minh thực lực của chính mình.
Tại nơi này người mạnh là vua, tin tưởng từ nay về sau không còn ai đối với hắn dám nhục mạ, cười nhạo nữa.
Tuyết Cơ tâm tình cực kỳ vui mừng, nàng vỗ vỗ tay, hướng trước chủ tịch đài đi tới, mỉm cười nhìn Thiên Cơ Tử nói:
- Sư tôn, đồ tôn của người không tệ chứ… bây giờ đến phiên người nên tuyên bố thân phận quán quân của hắn…
- Đúng vậy.
Tuy rằng trong lòng không thích, nhưng sự thật đã như thế. Hiện tại sự thật trước mặt, mặc dù là hắn cũng không thể thay đổi điều gì. Long Vũ quật khởi cùng cường thế, đối với Huyền Môn mà nói, vị tất cũng là chuyện tốt.
Mã Hiểu Mai đã nhiều lần nhìn Long Vũ trên lôi đài đầy hưng phấn, trong mắt tỏ ra vài phần thần thái. Tuy nàng biết Long Vũ có bí mật nhưng kết quả ngày hôm nay vẫn làm cho nàng cảm thấy giật mình.
Đường Hương Hương vẻ mặt sung bái cùng hưng phấn nói:
- Long Vũ sư huynh thực mạnh… Rất đẹp trai…. Ta ngưỡng mộ anh ấy. ( Biên: Cuối cùng cũng có người khen anh ấy đẹp chai, cuối cùng cũng có một fan rồi)
- Anh ấy đẹp trai thật không?
Mã Hiểu Mai hỏi một câu.
- Đương nhiên.
Đường Hương Hương cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên đẹp trai... Hiểu Mai tỷ tỷ, em nói như vậy, ngươi sẽ không ăn dấm chua chứ. Ngày hôm qua em tìm một tỷ muội, hảo hảo học hỏi... Hiện tại em đã biết, tình lữ giống như là vợ chồng, tương lai các người sẽ sinh hạ thiệt nhiều hài tử... Hắc hắc, em cũng rất thích tiểu hài tử, đến lúc đó cho em một đứa nha... (Biên: Tự sinh đi em)
Lời này vừa nói ra, Mã Hiểu Mai nhất thời hết chỗ nói rồi. Nhất là Đường Hương Hương nói câu sinh rất nhiều hài tử, khiến nàng một trận xấu hổ, chính mình cũng không phải heo mẹ...
Hơn nữa, ai cùng hắn sinh hài tử?
" nữ nhân Mã gia, không có cách nào sinh hài tử..." Trong lòng Mã Hiểu Mai một trận buồn bã.
Trên lôi đài, Thiên Cơ Tử trước mọi người tuyên bố Long Vũ là quán quân. Sắc mặt Lữ Minh tái nhợt khi nghe được Thiên Cơ Tử tuyên bố kết quả cuối cùng.
Ánh mắt phức tạp nhìn Long Vũ trên lôi đài, Lữ Minh trong lòng lẫn lộn, rất không muốn tiếp thu.
Thế sự vô thường, vô thường thế sự.
Trên thế giới này sự tình gì cũng có thể phát sinh, khóe miệng Lữ Minh hiện lên một tia tươi cười, trong tim của hắn bình thường trở lại rất nhiều.
Mặt lộ vẻ cười khổ lắc đầu, Lữ Minh rộng lượng đi tới, hướng Long Vũ nói:
- Long Vũ sư đệ, chúc mừng ngươi... Từ hôm nay trở đi, nếu trong Huyền Môn còn có người gọi ngươi là phế vật, nghiệt chủng, ta tuyệt đối không tha cho hắn...
Lời này vừa nói ra, trong lòng Long Vũ có một chút cảm động.
Thoáng gật gật đầu, Long Vũ thu hồi tâm tình của mình, thản nhiên nói:
- Đại sư huynh, cám ơn ngươi...
- Từ hôm nay trở đi, ngươi hẳn là đã được tôn trọng… ngươi xứng đáng được như vậy.
Ánh mắt Lữ Minh chậm rãi quét xung quanh sân, phàm là ai mà tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, đều có chút khiếp đảm. Lữ Minh tuy là người thất bại, nhưng hực lực của hắn tại nơi này, bất kể là trên dưới Huyền Môn không một ai không kính nể hắn.
Tuyết Cơ nhìn nhìn Lữ Minh, khóe miệng hiện lên một tia vui mừng tươi cười. Rốt cuộc thì cháu trai của sư tôn, khí độ cùng trí tuệ cũng không tệ lắm.
Ngẫm lại Uông Kiếm kia, thật kém xa.
- Không tốt, Tiểu Vũ sắp bị hôn mê.
Long Vũ sử dụng khuếch đại đạo lực, hao tổn đạo lực quá mức, lúc trước hắn còn cố gắn kiên trì, vì trước mặt mọi người bảo trì cường thế. Thế nhưng lúc này đã không được nữa. Tuyết Cơ vừa nhìn ra vội vàng phi thân tới, mặt không biến sắc nâng cánh tay phải của hắn, âm thầm truyền vào một cỗ đạo lực âm nhu giúp hắn chống đỡ.
Long Vũ cảm kích liếc mắt nhìn Tuyết Cơ, cố nén mỏi mệt, giữ vững tinh thần, chậm rãi đi xuống lôi đài.
Đường Hương Hương vội vàng tới nghênh đón, miệng nhỏ nhắn hiện lên nét cười như hoa đào mùa xuân, đôi mắt ngập nước mở to lộ vẻ hưng phấn cùng vui sướng, nàng vui vẻ nói:
- Long Vũ sư huynh…. Hôm nay biểu hiện của anh thật là lảnh khốc, thật đẹp trai ngây người, em nhờ có anh mà vẻ vang, từ nay trở đi anh tại Huyền Môn có thể mở mày mở mặt…
Long Vũ bình thản cười nói:
- Ban đầu anh từng cho là anh sẽ rất hưng phấn, nhưng giờ phút này, trong lòng của anh tựa hồ cũng không có cảm giác gì đặc biệt...
Đường Hương Hương cười khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:
- Long Vũ sư huynh, anh như vậy là được rồi, không đau xót không kiêu ngạo, như vậy càng có vẻ anh lợi hại...
Long Vũ cười nói:
- Ha ha, em đừng nói nữa, anh bị em thổi phồng cũng thấy ngượng…. So với em, anh kỳ thật không tính là gì cả, em mới chân chính là thiên tài…
Long Vũ rất rõ ràng, sở dĩ có thành tựu như ngày hôm nay, hắn không phải là dựa vào thiên phú, mà là vận khí cùng cố gắng. hơn 90% nỗ lực cùng với 1% kỳ ngộ, mới khiến cho hắn có được ngày hôm nay. Mà Đường Hương Hương, cũng dựa vào ngộ tính của mình, trong vòng sáu năm mà đạt tới cảnh giới mà người tu đạo bình thường dù có tu luyện cả đời cũng không thể đạt được, cho nên mới nói nàng mới chân chính là thiên tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...