Cùng lúc này ở ngoài phòng.
” Cộc cộc “
Tiếng gõ cửa cùng hai giọng nói một trước một sau nhẹ nhàng mang theo lo lắng và có chút gấp gáp vang lên.
” Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn đang ở trong phòng à?”
” Tiểu thư, người có ở trong phòng không vậy tiểu thư?”
Chờ khoảng một khắc ( là 30 phút nha) mà chẳng nghe được tiếng nào từ
trong phòng cả. Hàn Triệt, tiểu Vân ở ngoài đã lo lắng, gấp gáp hiện tại lại càng thêm lo lắng, gấp gáp còn thêm một chút hoang mang không rõ.
Không lẽ tỷ tỷ / tiểu thư đã xảy ra chuyện gì không hay rồi sao? A phi phi,
không được suy nghĩ lung tung. Chắc chắn tỷ tỷ / tiểu thư sẽ không xảy
ra chuyện gì đâu đúng không nhỉ? Quay đầu, hai người mặt đối mặt tự hỏi đối phương, cùng nhau gật đầu chắn chắn không sao đâu. Gật đầu thật
mạnh cả hai tự an ủi chính mình. Vẫn tiếp tục chờ đợi, nghe ngóng tình
hình trong phòng.
Trong phòng,
Thiên a ~ tiểu Triệt, tiểu Vân hai người các ngươi lại đang suy diễn lung tung gì nữa vậy? Ây da
mặt dù ta không ở bên ngoài nhưng ta vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt
hai người các ngươi như thế nào đấy!! Tính tình này thật giống của hai
người kia..... Tưởng niệm!!!! Lại tưởng niệm nữa rồi!!!!! Nhớ!!!!
Thật nhớ!!!! Nhớ tất cả mọi người!!!! Từ sư phụ đến tiểu Hàn Hàn, Dạ
ca ca, A Phượng, Vẫn Linh,......
Đau, thật sự rất đau!!!!
Trong phượng mâu của nàng tràn ngập tưởng niệm, nhớ nhung, ân hận, nuối
tiếc, chua xót, còn có nhiều, nhiều lắm!!!! Xung quanh nàng tràn ngập
ưu thương, có chút gì đó cô đơn, chút gì đó gọi là tịch mịch làm người
khác phải xót xa.
Hình ảnh này từng chút chạm vào đáy lòng của
nam nhân đang ở trên cành cây đối diện cửa sổ cách phòng Dạ Nguyệt không xa là bao. Vẫn đủ để nam nhân đó thấy tất cả cảm xúc, cử chỉ của Dạ
Nguyệt từ đầu đến hiện tại.
Nam nhân này có vẻ ngoài vô cùng
tuyệt luân, thanh mát, sạch sẽ, nhưng cũng có lạnh lùng, vô tình, tàn
nhẫn. Với khuôn mặt như điêu khắc hoàn mỹ của trời đất, đặc biệt là đôi
tử mâu vô cùng đẹp như hai hòn ngọc sắc sảo, sáng ngời trong đêm tối.
Môi mỏng khẽ mím, mày đẹp khẽ nhăn, trong mắt hoàn toàn bị bóng lưng cô đơn, tịch mịch đó chiếm hữu hoàn toàn.
Hắn chỉ thấy nhàm chán nên đi tìm tán cây nào đó để nằm nghĩ ngơi một lát
thôi không ngờ lại nằm trúng cây trong phủ Dạ tướng quân, mà nằm tại cây trong viện của đại tiểu thư. Lại càng không ngờ vừa mới mở mắt ra thì
thứ đập vào ánh mắt hắn đầu tiên là bóng lưng đó!!!
Bóng lưng
đó làm cho hắn cảm thấy thương tiếc muốn đưa nàng về nâng niu, bảo hộ,
sủng ái nàng để xung quanh nàng không còn tản ra cái ưu thương, tịch
mịch, cô đơn đó nữa.
Khi nhìn nàng hắn còn cảm nhận được trước
giờ hắn như một con sói độc lai độc vãng mà hiện tại nhìn thấy nàng như
nhìn thấy đồng loại vậy!!!! Đã là đồng loại tất nhiên phải ở cùng nhau
rồi chẳng đúng sao?
Dạ Nguyệt - đại tiểu thư của Dạ tướng quân
phủ bị chê bai là phế vật, bị chê cười là xấu nữ ta đã nhận định rồi
!!!! Dạ Nguyệt nàng sẽ là nữ nhân của ta là nữ nhân sẽ cùng ta nắm tay
đi hết con đường còn lại này!!!!
Môi mỏng khẽ vung lên một độ cong hoàn mỹ.
Dường như ánh mắt hắn nhìn nàng quá nóng bỏng nên nàng cuối cùng cũng thoát
ra khỏi mê man. Bất ngờ quay đầu lại mặt đối mặt với nam nhân đang ở
trên cây ngoài của sổ kia.
Khi nhìn thấy dung nhan kia trong mắt nàng xẹt qua tia tán thưởng cùng thưởng thức. Ánh mắt đó làm nam nhâm
đối diện khẽ sửng sờ nhưng chỉ trong chốc lát trong mắt hắn chỉ còn đọng lại tia cười nhẹ.
Trong đầu khẽ tìm kiếm ký ức của Tiểu Nguyệt
Nhi, nhưng kỳ lạ trong ký ức của nàng, nàng chưa hề gặp nam nhân nào như thế này. Giật giật khóe miệng, cũng đúng thôi tiểu Nguyệt Nhi chưa từng bước chân ra khỏi phủ mà.
Nhẹ nhàng nâng mắt nhìn nam nhân đối
diện, nàng phải công nhận nam nhân này thật sự rất đẹp mắt, làn da trắng muốt mịn màng đến ngay cả nữ nhân như nàng cũng phải ghen tỵ, đôi mắt
như hồ ly sâu thẳm cùng tử mâu huyền bí, môi đỏ khẽ vẽ ra một vòng cung
tuyệt đẹp.
Khuôn mặt của hắn hiện tại thực sự làm cho nành có cảm giác muốn phạm tội a ~
Nguyệt (Cún) có cảm giác bị bơ a
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...