Editor: Nguyetmai
Sau khi nghe Tần Y Nhu nói qua về tình hình của bản thân mấy năm qua, rồi chuyện gặp phải mấy ngày nay, Đổng Nguyễn vừa giận vừa thương.
Tính cách của Đổng Nguyễn và Tần Y Nhu không giống nhau, chuyện gì bà ấy cũng không thể kiên nhẫn được, là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ điển hình. Sau khi nghe xong chuyện của Tần Y Nhu, càng tức đến nỗi nghiến răng.
"Con người Vân Cương này thật không ra thứ gì. Y Nhu, mình đã nói với cậu từ lâu, Vân Cương và người nhà anh ta đều không tốt đẹp gì, lúc đó cậu cứ không nghe!" Lúc nói những lời này, Đổng Nguyễn thực sự rất tức, lại có chút tiếc rèn sắt không thành thép.
"Y Nhu à, cậu nên tìm mình từ lâu rồi mới phải. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mình có thể không giúp cậu sao?" Đổng Nguyễn chân thành nói.
Lúc này, Đổng Nguyễn mới chú ý đến Vân Tiên đứng cạnh Tần Y Nhu.
"Đây là Tiểu Tiên nhà cậu phải không? Đã lớn thế này rồi, còn nhớ lúc đó nó mới mười tuổi! Chớp mắt đã lớn như vậy rồi! Bây giờ đang học cấp hai rồi nhỉ?" Đổng Nguyễn vỗ vai Tần Y Nhu, không nhắc đến chuyện đau lòng kia nữa.
Tần Y Nhu lau nước mắt, đang khóc thành cười, "Đúng vậy, giờ Tiểu Tiên nhà mình đang học lớp chín ở trấn Tân Giang."
Vừa nói, Tần Y Nhu vừa vỗ vỗ Vân Tiên, sau đó tỏ ý với cô, "Tiểu Tiên, cô ấy là bạn tri kỷ của mẹ, qua đây, chào bác Đổng đi."
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tiên hướng về phía Đổng Nguyễn, lễ phép nói, "Con chào cô Đổng."
Đổng Nguyễn đối tốt với Tần Y Nhu không phải là giả tạo, Vân Tiên có thể nhìn ra từ đôi mắt của bà ấy.
Ánh mắt không biết nói dối. Đổng Nguyễn thật lòng quan tâm đến Tần Y Nhu.
"Ây, được rồi! Được rồi! Y Nhu, con của cậu rất hiểu chuyện!" Đổng Nguyễn cười với Vân Tiên, không kìm được khen một câu.
Nói xong, Đổng Nguyễn và Tần Y Nhu lại bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Hai người mấy năm không gặp, những chuyện muốn nói chắc chắn rất nhiều.
Đổng Nguyễn nói một thôi một hồi lại quay đầu hỏi Vân Tiên: "Tiểu Tiên, con xem nếu như hai mẹ con đã muốn rời khỏi gia đình đó, hay là chuyển đến thành phố Long Môn đi! Chỗ ở thì cứ ở nhà bác Đổng đây, vừa hay con cũng đang học lớp chín, sắp thi cấp ba, cô Đổng sẽ chuyển con đến trường Nhất Trung, được không? Trình độ dạy học của trường Nhất Trung đảm bảo không chê vào đâu được!"
Vừa rồi Tần Y Nhu đã nói hết mọi chuyện cho Đổng Nguyễn nghe.
Nếu Tần Y Nhu đã muốn ly dị với Vân Cương, căn nhà cũ đó vẫn là nhà của Vân Cương, như vậy Tần Y Nhu bắt buộc phải tìm nơi ở khác.
Đổng Nguyễn thì nghĩ, dù sao nhà mình cũng rộng như vậy, thế là tự đề nghị để cho Tần Y Nhu chuyển đến thành phố Long Môn.
Tần Y Nhu rất cảm kích trước sự giúp đỡ của Đổng Nguyễn, nhưng dù sao cũng là bạn cũ, lời khách sáo cũng ít hơn.
Huống hồ Đổng Nguyễn còn có thể giúp Vân Tiên vào trường Nhất Trung học!
Phải biết rằng trình độ dạy học của trường Nhất Trung rất tốt, là trường cấp hai tốt nhất của thành phố Long Môn.
Rất nhiều phụ huynh tranh nhau vỡ đầu vì muốn con học ở trường Nhất Trung, thậm chí không tiếc tiền bạc, nhưng đều tay không ra về.
Tiểu Tiên tuy rằng học kém, nhưng vào đó học chắc chắn có thể nâng cao thành tích lên một chút.
Tần Y Nhu và Đổng Nguyễn đồng ý với nhau. Đổng Nguyễn lại hỏi Vân Tiên có đồng ý chuyển trường đến thành phố Long Môn không. Dù sao chuyện này cái gật đầu đồng ý của con trẻ cũng là rất quan trọng.
Phải chuyển trường, tức là phải vào một môi trường mới, hòa nhập vào một tập thể mới.
Đặc biệt là giống như bây giờ, lớp chín mà chuyển trường e là cũng khó hòa mình được.
Vân Tiên ngây ra, vốn dĩ cô định chuyển nhà đến thành phố Long Môn, chỉ là không ngờ đề nghị của Đổng Nguyễn đã vừa vặn giải quyết được hết mọi chuyện.
"Vâng, con không ý kiến gì." Vân Tiên mím môi gật đầu đáp.
Vậy là chuyện này đã được quyết định.
"Kít!"
Đúng lúc này, trong sân khu biệt thự bỗng vang lên tiếng xe phanh gấp.
Một chiếc ô tô thể thao màu đen phiên bản giới hạn lao tới, đỗ chuẩn xác ngay trước mặt mọi người.
Âm thanh này khiến Tần Y Nhu giật mình.
Ở thời đại này, ô tô còn ít thấy, xe thể thao lại càng chưa nghe đến bao giờ.
Huống hồ, vừa nãy chiếc xe này còn phanh gấp, đỗ trước mặt bọn họ một cách chuẩn xác.
Vân Tiên nheo mắt, đang suy nghĩ thì thấy cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn bước ra từ ghế lái, dung mạo cũng dần rõ hơn.
Tuấn tú, sâu sắc, bí hiểm khó lường.
Nhưng sau khi nhìn rõ người này, Vân Tiên hơi bất ngờ.
Sao lại là anh ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...