Translator: Nguyetmai
Lâm Mộng Vũ ương ngạnh nhìn Vân Tiên, dáng vẻ kia như đang hận không thể xé nát Vân Tiên thành mảnh vụn.
Vân Tiên híp mắt, nhíu mày, nhìn hai nữ sinh nghe lời Lâm Mộng Vũ tiến về phía cô mà không hề hoang mang lo lắng.
Tuy cô không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn nhập vào trong cơ thể của một cô bé khác.
Nhưng ba nữ sinh trước mặt này không đủ để uy hiếp cô.
Dù không biết tình huống hiện tại là sao nhưng Vân Tiên cô không phải kiểu người dễ bắt nạt.
Cô là đặc công chủ lực đứng đầu bảng quốc tế, người chết trên tay cô có thể xếp dài cả con đường.
Tuy mấy nữ sinh trước mặt xấp xỉ tuổi cô, nhưng nhìn dáng vẻ của họ là biết, ba người này chắc hẳn là những cô gái được nuông chiều, nhìn thấy người chết còn thấy sợ.
Vân Tiên bỗng nở nụ cười nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi nổi hết gai ốc.
Hai nữ sinh đang đi về phía cô sửng sốt, đứng khựng lại.
"Còn chờ gì nữa, hai đứa mau tiến lên! Lằng nhà lằng nhằng, bọn mày định đợi tới lúc dọn thức ăn lên ăn cơm nữa à?" Lâm Mộng Vũ vừa thấy cảnh này thì lại quát hai nữ sinh kia lần nữa.
"Cô có biết…" Vân Tiên đột nhiên tiếp lời Lâm Mộng Vũ, mở miệng hỏi.
Lâm Mộng Vũ nghe Vân Tiên hỏi thì ngẩn ra: "Cái gì? Biết cái gì?" Có phải con ranh này bị ngu rồi không? Vừa rồi nó còn giả vờ mất trí nhớ, bây giờ lại chơi trò lấp lửng?
Nhưng dù là vậy, hôm nay cô ta cũng sẽ không tha cho con ranh này, đừng có mơ!
"Người nào có ý định ra tay với tôi, thường tôi sẽ…" Vân Tiên vừa dứt lời, ngay giây sau cô bất ngờ di chuyển.
Bóng Vân Tiên lóe lên, chỉ trong thời gian Lâm Mộng Vũ và hai nữ sinh kia chớp mắt, cô đã xuất hiện phía sau lưng Lâm Mộng Vũ. Vân Tiên giơ tay, bàn tay cong thành hình móng vuốt diều hâu, thoắt cái đã kề sát cần cổ Lâm Mộng Vũ.
Lúc này, Vân Tiên đã đứng phía sau Lâm Mộng Vũ phà một hơi về phía cô ta, sau đó mới lên tiếng: "Bẻ gãy cổ người đó giống như vậy này!" Đồng thời, tay cô cũng bóp chặt hơn.
Bây giờ, Lâm Mộng Vũ và hai nữ sinh kia mới kịp phản ứng lại. Chỉ trong nháy mắt, Vân Tiên còn cách họ một, hai mét đã chạy tới sau lưng Lâm Mộng Vũ.
Lâm Mộng Vũ rùng mình một cái như phản xạ có điều kiện.
Vân Tiên này uống nhầm thuốc à?
Sao một người vốn dĩ nhát gan, yếu đuối, nhỏ bé như con sên lại có thể thay đổi thành một người hoàn toàn khác sau khi bị đánh ngất chứ?
"A… A…"
Trong lòng Lâm Mộng Vũ rất tức giận khi bị Vân Tiên đe dọa. Cô ta lại là người dễ xúc động, nóng nảy, vừa định chửi lại thì phát hiện mình không nói ra tiếng. Cổ cô ta bị Vân Tiên bóp chặt giống như bị thứ gì đó chặn lại, không thốt ra được một tiếng nào.
Lúc này, Lâm Mộng Vũ mới bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng Lâm Mộng Vũ lại không biết rằng, chiếc cổ yếu ớt của cô ta đã bị nắm chặt, nếu Vân Tiên dùng sức mạnh thêm một chút thì chiếc cổ ấy sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Trong thế giới kiếp trước của Vân Tiên, giết người là một việc vô cùng đơn giản, như chuyện ăn cơm đi ngủ thường ngày.
Nhưng hiện tại, vì cô không biết bản thân đang ở đâu nên cô mới không ra tay tàn nhẫn.
Cô không biết xung quanh đây có ai đang phục kích hay không.
Nếu không, bây giờ Lâm Mộng Vũ đã trở thành một thi thể lạnh băng rồi.
Ngay lúc hơi thở của Lâm Mộng Vũ dần trở nên dồn dập, sắp không thở nổi nữa, Vân Tiên đột nhiên buông tay ra. Khi Lâm Mộng Vũ thở một hơi nhẹ nhõm, Vân Tiên lại đạp mạnh một cú khiến cô ta ngã ra đất.
Lâm Mộng Vũ hét lớn một tiếng, hai nữ sinh kia vội vàng đi qua đỡ cô ta đứng dậy.
Nhìn ba người chật vật trước mặt, Vân Tiên nhẹ giọng nói: "Trước giờ tôi không phải là người ôn hòa. Khi nãy, các người muốn nhấn đầu tôi vào hố phân, vậy bây giờ tôi cho các người hai lựa chọn: một là các người tự nhảy vào trong hố phân, hai là tôi lập tức giết chết ba người."
Câu "giết chết ba người" được Vân Tiên nói ra khỏi miệng cứ đơn giản như hỏi "Hôm nay các cậu ăn cơm chưa" nhưng lại khiến trái tim ba người Lâm Mộng Vũ run bắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...