Mà năm đó Vương Phượng Anh một lòng một dạ coi trọng người đàn ông biết ăn nói này, cho nên nói, phụ nữ thật là thính giác động vật, vài câu ngon ngọt, xử sự không giống với người bên ngoài, dễ dàng bị lừa đến tay.
Sau đó xảy ra một loạt chuyện, Vương Phượng Anh đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, đi theo Mạc Quân Bảo trở về Lan Thành nho nhỏ, sống cuộc sống ác mộng. Hai mươi năm trôi qua, bà đã quen cuộc sống như vậy, nếu cho bà đi sống cuộc sống phú quý, bà ngược lại còn không thích ứng.
Cho nên hắn thường xuyên nói mình là thân thể tiểu thư mệnh nha hoàn, mệnh tiện.
Mạc Quân Bảo nghe vậy dựng ánh mắt lên, thấy lòng tự trọng bị nhục, “Tôi biết Vương gia các người đều xem thường tôi! Trâu bò cái gì, không phải là làm quan sao, ai mà không biết làm quan? Ông đây còn ngồi ăn cơm với thị trưởng đấy!”
Vương Phượng Anh tức giận đến nói không ra lời, trước mặt người đàn ông này bà có thể chịu đựng được đến này, ngoại trừ có đứa con gái của hai người, còn có chính là Mạc Quân Bảo không phải hạng người đại gian đại ác, thậm chí còn đơn thuần đến mức người ta không thể hiểu nổi.
Có đôi khi nói chuyện, rõ ràng làm cho người ta tức giận đến ngứa răng, hoặc như là một đứa con nít, làm cho người ta không hận nổi.
Nhưng hắn tâm nhãn nhiều lắm, khôn khéo không đúng chỗ, chuyện gì cũng nghĩ tới chỗ oai, thường xuyên làm Vương Phượng Anh tức giận đến khóc một mình.
“Thôi đi, tôi không nói với anh, dù sao anh cũng ít tiếp xúc với người Vương gia thôi, coi như không biết.” Vương Phượng Anh thở dài.
“Được được được, tôi quen biết người Vương gia các người làm gì? Lúc trước chuyện lớn như vậy, cầu xin bọn họ giúp một chút, nhìn bọn họ vênh váo, mẹ nó người ngoài còn tốt hơn người trong nhà…” Mạc Quân Bảo bắt đầu trần thuật chuyện chi ma đánh hạt kê, từng câu quở trách.
Vương Phượng Anh bị tức không làm gì được, đứng dậy trở về phòng.
Bà cụ cũng không xem Tivi nữa , đứng lên từ từ hít một tiếng, “Làm gì chứ.”
Nói xong, bà cụ cũng xoay người trở về phòng.
Mạc Tử Hàm đứng dậy đỡ bà cụ vào phòng, cô không trở về phòng, mà là ở trong phòng bà cụ.
Rương vàng kia đã giao cho bà cụ bảo quản, để ở dưới gầm giường phòng bà, Vương Phượng Anh bình thường đến quét tước phòng, bà cụ có thể ứng phó được.
“Ba cháu cái tính tình kia, không hiểu chuyện, lấy tính tình của nó, đến năm mươi tuổi có thể an phận xuống, đã là tốt rồi!” Bà cụ lắc lắc đầu, ngồi ở ghế nằm cảm thán.
Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Ngày mai cháu đi một chuyến tới núi Tượng Dương cùng với người Vương gia, bà ở nhà một mình…”
“Không có việc gì, đi đi, đi ra ngoài nhìn xem.” Bà cụ cười khoát tay áo, “Bà già rồi, bằng không cũng muốn đi đây đó mới được, bên ngoài trời cao biển rộng.”
“Trời cao biển rộng? Thị phi nhiều.” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, “Cháu thích cuộc sống an nhàn hơn, như vậy tự do tự tại, tùy tâm sở dục.”
Bà cụ nâng đôi mắt nhìn cô, sau một lúc lâu giật giật môi, không nói gì.
Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Cháu biết bà muốn hỏi cái gì, chuyện trước kia cháu đã nhớ ra, nhưng trước mắt không tính nói cho bà nghe, có một số việc, không biết có lẽ sống càng an nhàn một ít.”
Bà cụ nhẹ nhàng gật đầu, “Cháu nói đúng, cháu không nói, bà sẽ không hỏi.”
“Bà không biết đấy là chuyện không thể tưởng tượng sao?” Mạc Tử Hàm cười nói.
Cô rõ ràng là một người khác, hiện tại lại chiếm cứ thân thể cháu gái ruột của bà.
Bà cụ mỉm cười, “Chúng ta gặp chuyện đã nhiều, đều là lên trời an bài, phải trải qua, mệnh số Tử Hàm như thế, không trách người khác được.”
Mạc Tử Hàm mím môi gật đầu, sau đó tươi cười nói, “Có lẽ, cháu có thể sống thay nó rất tốt.”
“Nhất định.” Bà cụ từ ái cười cười.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Tử Hàm cười cười đi thu xếp đồ, tự mình ngồi xe đi vào khách sạn Hối Di, Vương Mỹ Vân và Trương Kỳ đã thu xếp xong hành lý ở đại sảnh khách sạn nói chuyện phiếm chờ cô.
Nhìn thấy Mạc Tử Hàm, Vương Mỹ Vân mở miệng nói, “Tử Hàm à, cháu lấy giấy bút ghi số điện của dì lại, trên đường ngộ nhỡ có chuyện lạc nhau, lại không tìm thấy người.”
Mạc Tử Hàm liền móc di động trong túi ra, “Ngài đọc đi.”
Vương Mỹ Vân sửng sốt một chút, thời kì này có được một chiếc di động tốt, còn là số ít, đừng nói một học sinh.
Có chút ngơ ngác đọc ra số điện thoại, Mạc Tử Hàm gọi qua cho bà ta.
Vương Mỹ Vân kinh ngạc hỏi, “Điện thoại này là của ba cháu à?” Bà nghĩ đến Mạc Quân Bảo lo lắng cho Mạc Tử Hàm, đưa điện thoại cho nó dùng.
“Của cháu.” Mạc Tử Hàm thản nhiên nói xong, nhìn về phía sắc trời bên ngoài, “Thời gian đến rồi, đến giữa trưa thời tiết nóng bức, không tiện lên núi.”
Vương Mỹ Vân “à” một tiếng, đứng dậy, Trương Kỳ kéo thùng đồ đi ra bên ngoài, bước chân tao nhã nhẹ nhàng, giống như tiểu công chúa tuần tra biên quan.
Mạc Tử Hàm mang rất ít đồ, chỉ có một túi sách tùy thân, khác với mọi ngày là, lần này bên trong không để sách, mà là hai bộ quần áo và mấy đồ dùng hằng ngày.
“Lần này lại đây không lái xe tới, nghĩ ở phụ cận trực tiếp ngồi máy bay đi Hồng Kong, đỡ phải đến lúc đó không biết để xe ở chỗ nào.” Ba người đứng ở ngoài cửa dàn hàng ngang, Vương Mỹ Vân thuận miệng nói.
Trương Kỳ dùng tay phẩy gió, “Lan Thành này sao lại nóng vậy chứ.”
“Đều tại con giày vò từ sáng sớm tinh mơ, sao mẹ lại không nóng?” Vương Mỹ Vân oán trách liếc nhìn con gái, trong mắt tràn đầy yêu thích.
Lại nhìn về phía Mạc Tử Hàm, bà càng cảm thấy con gái mình vĩ đại.
Mạc Tử Hàm mặc một bộ thể dục rộng thùng thình, bên trong là áo sơmi màu trắng, quần thể dục, thoạt nhìn không khác ngày hôm qua là bao, ngoại trừ thêm một cái áo khoác ở bên ngoài.
“Tử Hàm, sao ngày nào cũng mặc đồ thể dục?” Vương Mỹ Vân hỏi.
“Chỉ có quần áo thể dục.” Mạc Tử Hàm thần sắc thản nhiên mở miệng.
Trương Kỳ nhất thời nhìn cô một cái, trong mắt nhiều thêm một tia thương hại.
Vương Mỹ Vân lại thở dài, “Xem đứa nhỏ này đáng thương, ngay cả bộ quần áo tử tế cũng không có, lúc nào rảnh, dì cả mua cho cháu bộ quần áo tắm rửa.”
“Cảm ơn ngài, nhưng mà không cần, quần áo không bẩn không rách, mặc được là được rồi.” Mạc Tử Hàm cho túi sách trên vai mở miệng nói.
“Xem đứa nhỏ này có hiểu biết, Kỳ Kỳ, con nên học hỏi Tử Hàm, người ta còn nhỏ hơn con hai tuổi đấy, hiểu chuyện hơn con đấy?” Vương Mỹ Vân vừa khen vừa gật đầu.
Trương Kỳ bĩu môi nói, “Mẹ à, không phải con có nhiều quần áo không mặc tới sao, cho Tử Hàm vài bộ là được mà.”
“Không phải để ở nhà sao?” Vương Mỹ Vân mỉm cười nói.
“Con mang theo cũng được mà, dù sao tới Hồng Kông cũng mua mới, chỉ là hơi rộng thôi, không biết nó có mặc hay không.” Nhìn Mạc Tử Hàm nhỏ gầy thân hình, Trương Kỳ phát ra lo lắng.
Vương Mỹ Vân mỉm cười lắc đầu nói, “Như thế không sao đâu, Tử Hàm vừa vặn đang tuổi lớn, rộng hơn một chút có thể mặc thêm vài năm, thật ra đỡ phải mua quần áo mới.”
Mạc Tử Hàm nghe mẹ con hai người đối thoại, phán đoán Vương Mỹ Vân không có ý châm chọc làm thấp đi, kỳ thật ở gia đình bình thường, em gái mặc quần áo của chị cũng là bình thường. Nhưng Mạc Tử Hàm xác thực không thích kiểu nói chuyện của đối phương.
Huống chi, Trương Kỳ là cố ý châm chọc hạ thấp cô.
Lúc này, se bus tới mở cửa, hành khách ào ào đi vào xe, Mạc Tử Hàm cũng mang ba lô của mình vào xe, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống.
Vương Mỹ Vân và Trương Kỳ cũng đi đến, người trước nhíu mày, “Sớm biết như thế lái xe lại đây, trong xe này nóng, sao lại không lắp cái điều hòa nhỉ?”
Dứt lời, bà hô với lái xe, “Bác tài, xe này sao không có cái điều hòa vậy?”
Lái xe vừa bận khởi động máy, vừa không quay đầu lại rống một câu, “Lắp điều hòa không mất tiền hả!”
Vương Mỹ Vân bị nói vậy, hừ lạnh, “Xem ra phải nói với người ban ngành mới được.”
Trương Kì nhỏ giọng nói, “Được rồi mẹ ơi, theo chân bọn họ nói cái gì, chúng ta mở cửa sổ.”
Vương Mỹ Vân mở cửa kính xe, xe mở ra, gió nhẹ quất vào mặt mới dần dần thổi tan cơn tức trong lòng bà.
Trời đang nóng bức, xác thực nhóm lửa trong lòng người. Mạc Tử Hàm lắc đầu cười, tựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần.
Đại khái chạy chừng nửa giờ, xe chậm rãi đến núi Tượng Dương.
Đã sắp tới giữa trưa, đi xuống xe, thấy mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời, vài toà sơn mạch nối nhau liên tiếp, chân núi hội tụ mấy dòng suối, suối nước trong suốt nhỏ giọt chảy xuôi, đất trống chung quanh xanh ngắt như đệm cỏ.
Xa xa nhìn lại, một ngọn núi cao nhất hiện ra giống như cái mũi, đại khái đây là núi Tượng Dương.
Bởi vì đã đến rừng rậm rạp, cho nên không cảm thấy nóng bức nữa, dòng suối kề bên, gió mát mẻ dị thường.
Ngồi trên chiếc xe bus này đều là du khách đến núi Tượng Dương chơi, có một số là người Lan Thành, đại bộ phận là lai khách địa khu chunh quanh, về phần nơi xa hơn, phần lớn đều đi theo đoàn, mà không phải tự mình ngồi xe bus tới đây.
“Chúng ta tới hơi sớm, nếu cuối tháng lại đây, có thể nhìn thấy cảnh trí rừng Hồng Phong.” Một vị du khách đứng ở bên cạnh ba người, cười mở miệng nói.
“Cuối tháng chúng tôi không có thời gian tới, đây là dịp nghỉ lễ, tôi mang đứa bé đi chơi một chút”. Vương Mỹ Vân cười nói, tiếng phổ thông nói cực kì chuẩn.
“À? Đây là con của cô hả? Trông rất xinh đẹp.” Người phụ nữ nói chuyện quan sát Trương Kỳ, cười khen.
Vương Mỹ Vân lúc này miệng cười lớn hơn, “Đúng vậy, đây là con gái của tôi, Kỳ Kỳ, chào dì đi.”
“A chào dì ạ.” Trương Kỳ nhìn nhẫn bảo thạch trên tay người phụ nữ, tươi cười dịu dàng gọi.
“Ôi chao! Thực ngoan! Đứa nhỏ này, vừa thấy chính là đứa thông minh, lại xinh đẹp.” Người phụ nữ vui lòng mở miệng khen.
Vương Mỹ Vân và người phụ nữ kia nói chuyện phiếm, Mạc Tử Hàm thì đi đến bên dòng suối, ngồi gần lấy tay tát nước suối, trời xanh mây trắng, hoa cỏ như đệm, không ngờ ngoài Lan Thành còn có địa phương tốt thế này.
Đúng lúc này, một số xe hơi tư nhân đi về phía này, bởi vì chỗ này là con đường duy nhất đi vào núi, cho nên quanh mình sớm đỗ đầy xe, khách đến du ngoạn, đều dừng xe ở đây.
Đương nhiên, cũng có người thu phí tại đây trông giữ.
Mạc Tử Hàm vốn chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, nhưng lập tức cô ngưng ánh mắt lại, xe hơi màu đen kia, sao lại nhìn quen mắt thế?
Xe dần đến, đứng ở vị trí cách Mạc Tử Hàm rất gần, sau đó cửa xe mở ra, ba người đi xuống.
Mạc Quân Nghĩa, Thẩm Đồng Vân, Mạc Mộng Dao.
Sao bọn họ lại đến đây?
Thẩm Đồng Vân liếc mắt một cái liền thấy được Mạc Tử Hàm ngồi xổm bên suối nước, lúc này nhãn tình sáng lên, cười đi lên, “Tử Hàm à? Sao cháu lại tới đây? Ba mẹ cháu đâu?”
Nói xong nhìn ra xunh quanh, bà đương nhiên cho rằng Mạc Tử Hàm là theo cha mẹ đến.
Vương Mỹ Vân thấy thế đi tới, cười nói, “Xin chào, cô là…”
Thẩm Đồng Vân cũng quan sát Vương Mỹ Vân, có chút sửng sốt, lập tức nói, “Ngài là Vương nữ sĩ sao?”
“Là tôi, nha, ngài là phu nhân Mạc tiên sinh.” Vương Mỹ Vân thấy Mạc Quân Nghĩa, mới lộ ra thần sắc giật mình, lập tức thản nhiên nói, “Tôi đi ra ngoài giao du, không ngờ khéo như vậy.”
Thẩm Đồng Vân cũng mỉm cười, “Đúng vậy, mười mấy năm không gặp, Vương nữ sĩ vẫn không một chút biến hóa nào.”
Vương Mỹ Vân tươi cười sâu hơn một ít, “Cô cũng vậy.”
Thẩm Đồng Vân nhìn về phía Mạc Tử Hàm, trong mắt có ý hỏi, tựa hồ thực không rõ, không phải Vương gia đã đoạn tuyệt lui tới với Vương Phượng Anh sao, nghe nói đã mười mấy năm không gặp, hiện tại làm sao Mạc Tử Hàm có thể cùng một chỗ với bà ta?
Mạc Tử Hàm mỉm cười với Thẩm Đồng Vân, “Dì cả đến núi Tượng Dương du ngoạn, thuận đường tới Lan Thành thăm mẹ cháu.”
Thẩm Đồng Vân giật mình gật đầu, Mạc Quân Nghĩa lúc này tiến lên, thanh âm trong sáng cười nói, “Nếu gặp nhau, vậy đi cùng một đường đi? Vương nữ sĩ?”
“Đương nhiên, vừa vặn chúng tôi lần đầu tiên đến nơi này, các người chắc thường xuyên đến hả?” Vương Mỹ Vân cười nói.
Mấy người một đường nói chuyện, theo dòng người đi lên núi.
Trên núi cây xanh vờn quanh, không khí tươi mát, lá cây xanh mượt che chắn mặt trời chói chang, dọc đường đi phong cảnh vô hạn.
“Đầu tháng mười năm nay thời tiết thích hợp ra ngoài nhất, không lạnh, cũng không nóng.” Thẩm Đồng Vân mỉm cười mở miệng nói.
“Còn không nóng? Vừa rồi chúng tôi ngồi xe bus đến, suýt nữa nóng chết rồi.” Đi bộ lên mệt chết, Trương Kỳ không chịu nổi oán giận nói.
Thẩm Đồng Vân nhìn cô một cái, mỉm cười không nói gì.
Mạc Mộng Dao ôm ngực cười nói, “Người thường xuyên vận động sẽ không ra mồ hôi, Tử Hàm, em cảm thấy nóng không?”
“Khá tốt.” Mạc Tử Hàm đáp.
Đi vào giữa sườn núi, chính là dãy khách sạn kiến trúc hùng vĩ, khách sạn được cây xanh vờn quanh, đứng ở trong phòng có thể nhìn thấy chảy suối nước chảy xuôi từng giọt.
Bởi vì Thẩm Đồng Vân và Mạc Quân Nghĩa một gian phòng, Vương Mỹ Vân và Trương Kỳ cùng gian phòng, cho nên cuối cùng Mạc Tử Hàm và Mạc Mộng Dao ngủ cùng gian phòng.
Phòng rất xa hoa, có cửa sổ sát đất và một cái ban công rộng mở, trên ban công bày ghế mây và bàn thủy tinh, đứng ở ban công, có thể trông thấy dòng suối giữa núi, thanh âm suối nước chảy bên tai, cảm giác thân thể bị thiên nhiên bao vây trong đó.
Đi vào phòng, Mạc Tử Hàm nằm ở trên giường của mình, cô đoán cả nhà Mạc Quân Nghĩa là nhân dịp lễ Quốc Khánh đi tránh né, bởi vì Bạch Tử Dụ từng nói, mấy ngày nay đại khái Hoàng Bột Nam sẽ có động tác.
Nghĩ đến đây, Mạc Tử Hàm nhíu mày, Mạc Quân Nghĩa và Hoàng Bột Nam theo lý thuyết là không thâm cừu đại hận gì, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, hy vọng Hoàng Bột Nam sẽ không cứ bám lấy không buông, nếu không một chuyến tới núi Tượng Dương này, sẽ không yên tĩnh.
Mạc Mộng Dao cũng ghé vào giường lớn, đi một đoạn đường núi mệt cái trán đổ mồ hôi, giờ phút này cô thầm nghĩ nghỉ ngơi cho tốt.
“Mệt tựa như chó, phỏng chừng ngày mai tỉnh lại trên người sẽ đau nhức.” Mạc Mộng Dao kêu thảm nói.
Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Mạc Mộng Dao lại nói, “Đúng rồi, nghe nói Tống Xuân đã được tiếp về nhà dưỡng thương, sau nghỉ lễ không chừng có thể đến trường.”
Mạc Tử Hàm nhắm mắt lại lại “ừm” một tiếng.
Mạc Mộng Dao hỏi, “Nghe nói tối hôm đó em cùng cảnh sát đi ra ngoài?”
“ừm.”
“Này, em không thể không nói một chữ à?” Mạc Mộng Dao không vui.
“Cái gì?” Mạc Tử Hàm mở mắt ra nhìn cô.
Mạc Mộng Dao cảm giác mình bị đánh bại.
Đêm đó, mọi người ở khách sạn ăn cơm, Vương Mỹ Vân và Thẩm Đồng Vân trò chuyện với nhau thật vui, hai người phụ nữ đều tao nhã có lễ, đàm luận không phải là trang sức châu báu, mà là một ít sự kiện đề tài chính trị mẫn cảm.
Từ cuộc nói chuyện, Mạc Tử Hàm biết thì ra Vương Mỹ Vân đã nhậm chức ở tỉnh ủy Liêu Đông, là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh, quyền hạn không nhỏ, mà ông cụ Vương, vậy mà đứng đầu một tỉnh, nhưng đến tuổi của ông, đã không có khả năng thăng chức nữa.
Mạc Tử Hàm thật không ngờ nhà mẹ Vương Phượng Anh có thế như vậy, mà bản thân bà, chỉ là một công nhân trong một xưởng dệt tư nhân ở Lan Thành, ở nửa tháng trước, cả nhà bởi vì chuyện di dời và phá bỏ mà ba lần bốn lượt bị phá cửa đe dọa.
Nhưng cô cũng hiểu, Vương Phượng Anh đoạn tuyệt quan hệ với người nhà vào mười mấy năm trước, mà ông Vương thăng chức là chuyện mấy năm trước thôi, mặc dù như vậy, Vương Phượng Anh coi như là đúng nghĩa thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Ăn cơm xong, mọi người ra bên ngoài đi dạo một vòng, rồi trở lại khách sạn.
“Tử Hàm à, cháu đến phòng chúng ta một chút.” Đi vào đại đường khách sạn, Thẩm Đồng Vân cười nói.
Nói xong, bà lại nói với Mạc Mộng Dao, “Mộng Dao à, con tự về phòng mình trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Tử Hàm.”
Mạc Mộng Dao không hiểu cho nên nhìn về phía cha mẹ, đã thấy ba Mạc Quân Nghĩa cũng gật đầu, thế này mới nói thầm gật đầu.
Đúng lúc này, mấy công nhân nâng một bệ đá vuông đi vào khách sạn, bệ đá dài rộng ước có 5—6 mét, mặt trên là một khối ngọc thạch thật lớn cao ước chừng một mét, Mạc Tử Hàm hình như có cảm ứng, lúc này đôi mắt ngưng lại.
“Cẩn thận một chút, ông chủ nói, trăm ngàn không được va chạm.” Một người đàn ông tây trang ở bên không ngừng dặn dò.
“Đã biết tiên sinh, chúng tôi thường xuyên khuân vác vật quý trọng thế này, ngài để lại một trăm tâm đi.” Một gã công nhân vui tươi hớn hở nói.
Tên còn lại mở miệng hỏi, “Thứ này giá trị không ít tiền đâu nhỉ? Là danh ngọc?”
“Không phải danh ngọc gì, không thấy trên ngọc này có chút tạp chất à, nhưng mà ngọc này nhiều năm, ông chủ lấy giá cao mua ở hội bán đấu giá, các người cẩn thận một chút.” Người nọ thuận miệng đáp lại.
Mạc Tử Hàm lúc này nhíu mày, nhìn chăm chú vào những người đó chuyển ngọc thạch vào thang máy.
Như thế, mấy vị khách không tiện theo chân bọn họ xông về phía trước thang máy, đồ quý trọng như thế, vẫn nên tránh xa mới tốt.
Cửa thang máy đóng lại, Mạc Tử Hàm nhìn chăm chú vào con số thang máy nhảy tới lầu 5 mới dừng lại, trong đôi mắt thâm thúy của cô nổi lên ý cười, ngọc thạch dễ tìm, nhưng năng lượng thấp, ngọc thạch nhiều năm thật sự khó tìm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...