"Huyện Thái gia? Ông ta định làm cái gì?"Đương gia kinh ngạc ngồi trên ghế liền đứng bật dậy hỏi:"Hình như là ra ngoài chữa bệnh cho một người nào đó! Ánh mắt Triệu đại ca trở nên linh hoạt.
Sau khi hắn biết Tống Tương ra ngoài cùng Huyện Thái gia đã đi dò hỏi tin tức.
Đương gia cũng không phải là người đơn giản, ông ta thật sự không biết có chuyện lớn gì mà đích thân Huyện Thái gia phải ra ngoài." Huyện Thái gia của chúng ta là một người bề ngoài có tính ôn hòa, ông ta là một người tài hoa hơn người bình thường bên ngoài đều đồn thổi ông ta ham mê tửu sắc.
Nhưng ta nghi ngờ đó chỉ là vỏ bọc của ông ta mà thôi, bởi vì phụ mẫu của ông ta mất sớm lại không có đại gia tộc phía sau chợ giúp.
Loại người này chỉ quan tâm duy nhất đến một thứ.
"Đương gia thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Triệu đại ca cũng nghĩ ngợi một lát rồi nói:" Quyền lực.
"Đương gia xoay người ngồi lại xuống ghế nói:" Đúng vậy, là quyền lực, chỉ có cám dỗ của quyền lực mới có thể khiến ông ta phải bôn ba như vậy.
Nếu ta nhớ không nhầm thì hơn mười năm qua đây là lần đầu tiên ông ta ra khỏi trấn, Ông ta mang bao nhiêu tùy tùng? "" Bẩm đương gia, ta nghe ngóng được là sáu người chưa kể phu xe, ngay cả sư gia cũng đi theo nhưng lại không ngồi chung xe ngựa với Tống đại phu.
"Triệu đại ca bẩm báo chi tiết, đương gia nghe xong vuốt râu nói:Xem ra Huyện Thái gia không đánh chủ ý lên đơn Tống đại phu mà còn rất coi trọng nàng ta, rất có thể là mời nàng ta đi chữa bệnh thật dù sao thì Tống đại phu luôn được bách tính trong trấn ca ngợi là thần y, chỉ có điều bọn họ sẽ đi đâu?"Đương gia nói đến đây chợt cười lạnh, rồi hỏi tiếp:"Ngươi có biết họ mang bạn theo bao nhiêu lương thực đi không?"Triệu đại ca lắp bắp nói:"Chuyện này..
thuộc hạ lại không rõ.""Ngươi mau đi cho xem ông ta định đi đâu, đi hướng nào?"Nhìn bề ngoài của đương gia có phần thô lỗ nhưng tâm tư lại rất tinh tế nhạy bén hơn bất cứ người nào, bằng không ông ấy cũng không thể ngồi vững ở vị trí này được, thậm chí còn quản lý Long Môn tiêu cục rất tốt."Thuộc hạ theo dấu xe ngựa ra ngoại thành thì là đi về phía Nam.""Là đi đường lớn phải không?""Đúng vậy!"Đương gia suy nghĩ một lát rồi bàn tay vỗ lên trán một cái và đứng lên kích động nói:"Ta biết rồi, ông ta đến Giang Nam vào lúc này thật sự là muốn thăng quan đến phát điên rồi."Triệu đại ca nghe xong cũng ít nhiều sáng tỏ những bí mật nên vội vàng hỏi:"Đương gia, người nói sao? Giang Nam? Tại sao lại phải đi Giang Nam?"Đương gia vẫn bình tĩnh trả lời:"Hai ngày trước, tiêu cục của chúng ta nhận được một chuyến áp tiêu là một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên đưa đến cho tri phủ Giang Nam.
Ta đã cân nhắc và nhận chuyến áp tiêu này tuy rằng đối phương ra tay rất hào phóng nhưng hai năm qua sóng Ngầm rất mạnh mẽ ở Giang Nam, đừng vì vẻ bề ngoài yên bình của nó mà đánh lừa nếu không cẩn thận thì bản thân sẽ phải biến thành quân tốt cho người ta thí.
Ta cố dò hỏi một chút thì người nọ cũng đã tiết lộ được ít nhiều."Triệu đại ca chăm chú lắng nghe, hắn ta rất thích nghe những thể loại chuyện như thế này."Nghe nói thiên kim tri phủ Giang Nam nổi tiếng là một ngốc tử chỉ vì đánh mất con vẹt yêu quý nên đã khóc lóc không chịu ăn uống, sau khi con vẹt được tìm thấy chở về vị thiên kim ngốc ấy bởi việc nhiều ngày không ăn uống mà lúc này cứ ăn vào liền nôn ra ngay cả khi bị nhũ mẫu đánh ngất theo mệnh lệnh của tri phủ Đại Nhân rồi bón cho nàng ta ăn nhưng khi tỉnh dậy nàng ta liền nôn ra.
Tri phủ Giang Nam đã hết cách bèn đưa ra cáo thị tìm kiếm danh y.
Ngay cả thái y trong Thái y viện cũng phải bó tay.""Nói một cách khác Huyện Thái gia muốn nhân cơ hội này nịnh bợ tri phủ Giang Nam để leo lên cành cao, như vậy chẳng phải là tổng đại phu đã bị lừa hay sao?"Triệu đại ca kinh hoàng thốt lên nếu vậy quả thật Huyện Thái gia là kẻ không biết xấu hổ.
Sắc mặt đương gia trầm ngâm ông ấy nghiêm giọng nói:"Đây chỉ là suy đoán của ta, nếu như Tống đại phu y thuận Cao Minh có thể chữa khỏi bệnh cho vị thiên kim đó thì sẽ không có chuyện xảy ra.
Nếu không thể chữa được e rằng tri phủ Giang Nam sẽ tức giận mà ra tay giết nàng ta cũng không phải là không có khả năng.
Nghe nói tri phủ đại nhân này trong lúc tức giận đã ra tay với hai đại phu trong nhân gian.
Nếu là thái y vị đó còn phải xem xét sắc mặt của hoàng đế mà không dám ra tay.
Nhưng đại phu đến từ dân gian thì khó nói lắm vị đó muốn giết là giết không ai dám nói lửa lời."Đương gia nói.
Trong lòng Triệu đại ca trở lên bất an, ở nơi yên bình này một thời gian dài nên hắn gần như đã quên đi gió tanh mưa máu ngoài kia.
Triệu đại ca bắt đầu thấy máu trong người sôi sục lên rồi."Tống đại phu lúc này chẳng phải đang cận kề nguy hiểm hay sao?"Triệu đại ca lẩm bẩm nói:"Đương gia, Thiên Sơn Tuyết Liên quý giá như vậy không biết ai là người ra tay hào phóng thế? Có quan hệ như thế nào với tri phủ Giang Nam?"Triệu đại ca tò mò muốn biết nên đã mở miệng hỏi.
Đương gia lại không có ý định tiết lộ bất cứ thông tin gì về chủ nhân của chuyến tiêu."Ta không có ý định nhận chuyến tiêu đó, nhưng chúng ta ở Trấn Khổ Thuỷ muốn đứng vững thì phải sáng suốt tránh bị người khác gài bẫy.
Chuyện này ta không thể khoanh tay đứng nhìn.""Đương gia, có nghĩa là.."Triệu đại ca rất đỗi kinh ngạc vốn dĩ hắn tưởng đương gia sẽ vì chuyện của Chu Tiêu mà có thành kiến với vị Tống đại phu đó vậy mà bây giờ lại trở lên nhiệt tình như vậy."Tống đại là đại phu giỏi nhất ở đây của chúng ta, tuy ta chưa tận mắt thấy nhưng ta tin bách tính trong trấn.
Nếu cứ như vậy mà mất đi một đại phu giỏi nhất trấn Khổ Thủy này thì sau về sau lấy ai chữa những bệnh hiếm gặp.
Chuyến đi này của ta rất đáng giá!"Đương gia bình tĩnh nói trong lòng Triệu đại ca cũng có suy nghĩ này, nhưng vẫn lên tiếng hỏi:"Đương gia, vậy người định phải ai đi!"Đương gia cũng bị câu hỏi này làm khó đúng vậy, phái ai đi Giang Nam vào lúc này mới thích hợp.Giang Nam.
Tống Tương lúc này vừa dùng bữa xong với Huyện Thái gia ở tầng một của khách điếm.
Mặc dù bọn họ đã thay đổi y phục nhưng trông bọn họ so với người dân địa phương ở đây có sự khác biệt rất lớn.
Ngay cả y phục của Huyện Thái gia là người tôn quí nhất trấn Khổ Thủy cũng không so sánh được với người dân bình thường ở đây.
Sắc mặt của huyện Thái ra đen như đít nồi, sếp chút nữa thì bỏ đũa không ăn nhưng là do sư gia vỗ về trấn an, đây là lần đầu tiên bọn họ đi đến Giang Nam nên mọi chuyện tốt hơn hết là phải lấy chữ nhẫn làm trọng.Giang Nam không khác biệt với Hoàng thành là mấy bất cứ lúc nào cũng có thể gặp gặp phải con nhà thế ta, hoặc những người có thân phận không tầm thường, Sểnh một cái là có thể đắc tội bọn họ.
Thế nên bắt buộc phải thu liễm lại.
Từ đầu đến cuối Tống Tương vẫn thong dong bình tĩnh cứ có thể thấy được những người xung quanh không có một chút ảnh hưởng gì đến nàng ta.
Chỉ bằng chuyện đó thôi trong lòng sư gia cũng đã tăng thêm phần bội phục đối với Tống Tương rồi.Cuối cùng Huyện Thái gia nhìn một nữ nhân như Tống Tương vẫn thong dong bình thản vậy mà bản thân ông ta lại sinh khí tự nhiên trong lòng ông ta thấy ngượng ngùng như thể nói rõ ra ông ta là một người hẹp hòi.
Thế nên ông ta nhanh chóng dùng bữa rồi đi lên nghỉ ngơi.Ông ta thuê bốn gian phòng, một phòng cho chính mình, một phòng cho sư gia, một phòng cho sáu sai nha, còn Tống Tương là nữ tử thì một mình một phòng.
Hai phu xe thì phải ngủ trên xe ngựa.
Đây là ân điển lớn nhất của Huyện Thái gia ban cho bọn họ rồi.
Nếu là bình thường Huyện Thái gia chỉ thuê hai phòng thôi, phu xe phải ngủ trong xe ngựa cũng không dám nhiều lời.Tống Tương gọi tiểu nhị mang nước nóng vào cho nàng tắm rửa, làn da sáng như ngọc không một chút tì vết dưới ánh trăng nhìn càng thấy được rõ.
Tống Tương vục nước lên gội đầu rồi nước rơi xuống bả vai đột nhiên nàng hắt hơi, nàng lại vục nước lên rửa mặt những giọt nước chảy dài trên mặt rơi xuống thùng nước."Là ai đang nói xấu mình vậy?"Nàng lẩm bẩm tự nói với chính mình nhưng cũng không để tâm đến nhiều.
Sau khi ngâm được nửa canh giờ da của nàng đã nhăn lại, lúc bấy giờ nàng mới oải bước ra khỏi thùng tắm.Đồng thời lúc này ở Long Môn tiêu cục.
Hơi thở của Chu Tiêu dần ổn định lại, hắn ta luôn miệng lẩm bẩm gì đó nghe không được.
Người giúp việc ngồi gục xuống giường sớm ngủ quên.
Vì quá muộn rồi nên Hiên Nhi tiểu thư không thể ở lại đã trở về trước, phân phó Tiểu Thúy ở lại canh chừng.
Sắc mặt Chu Tiêu không còn đỏ nữa hắn từ từ mở ra."Tương nhi.."Hắn đang mơ sao?"Hử!"Người giúp việc bị đánh thức mắt nhắm mắt mở nhìn Chu Tiêu đang muốn ngồi dậy.
Hắn ta bấy giờ mở mắt to ra vì quá đỗi ngạc nhiên đúng không phải là mơ rồi."Ngươi tỉnh rồi sao? Ta đã nói rồi thuốc của trưởng quầy nhà ta là tốt nhất.
Mau để ta xem xem!"Người giúp việc nắm lấy cổ tay Chu Tiêu bắt mạch, Chu Tiêu đã hạ sốt.
Người giúp việc cao hứng bắt chước dáng vẻ của Tống Tương giơ hai ngón tay lên hỏi Chu Tiêu:"Ngươi nhìn xem, đây là mấy? Ngươi biết không?"Chu Tiêu mệt mỏi nhìn người giúp việc mà không thèm trả lời khiến cho người giúp việc tưởng Chu Tiêu bị ngốc rồi, tự nhiên trong lòng thấy ấy náy khi Chu Tiêu bị sốt cao quá mà trở thành ngốc tử rồi."Hỏng rồi, hắn cái gì cũng không nhớ.
Ngươi biết ta là ai không? Ngươi còn nhớ trưởng quầy của chúng ta không? Nàng ta gọi là Tống Tương!""Mau gọi trưởng quầy của người đến!"Chu Tiêu sau trận sốt đêm qua giọng vẫn chưa hồi phục lại mà còn khản đặc, trong giọng nói của hắn còn mang theo chút mong chờ."Trưởng quầy, không phải, trưởng quầy không có ở đây là nha hoàn Tiểu Thúy gọi ta đến.
Nhưng may mắn thay khi trưởng quầy có sự chuẩn bị trước nếu không có lẽ ngươi cũng sẽ không qua khỏi."Người giúp việc nói.
Tiểu Thúy đang ngủ gật ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong liền tỉnh dậy ngó vào, thấy Chu Tiêu đã tỉnh lại đảng ta vội vàng chạy đi báo tin cho tiểu thư.Ngày hôm sau, ở đại sảnh tiêu cục Chu Tiêu dõng dạc nói:"Đương gia, chuyến áp tiêu đi Giang Nam ta nguyện ý đi!"Đương gia nghe xong liền liếc mắt sang Triệu đại ca như muốn hỏi hắn đã nói gì với Chu Tiêu."Ta không có nói!""Vậy sao hắn biết?""Ta cũng không biết!"Hai người dùng ánh mắt để trao đổi với nhau, Chu Tiêu đột nhiên nhìn lên trong lòng hai người tự nhiên cũng nhảy dựng lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...