Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc


Ăn lẩu thịt thỏ xong xuôi rồi nghỉ ngơi, sớm ngày mai sẽ tiếp tục lên đường nếu một đường còn lại thuận lợi thì tối ngày mai bọn họ có thể đến được Giang Nam.

Khi đến Giang Nam việc đầu tiên bọn họ làm là tìm một khách điếm tắm rửa sạch sẽ thay y phục ăn một bữa thịnh soạn sau đó chuẩn bị chu toàn để đến yến tiệc sinh thần của nữ nhi tri phủ Giang Nam, nghĩ đến việc này thôi tâm trạng của bọn họ đã trở nên tốt hơn rất nhiều.Chuyến đi lần này có thể nói là Huyện Thái gia đã dốc toàn bộ vốn liếng của mình, cặp san hô đỏ có giá trị liên thành là thứ khó cưỡng cầu mà phải có duyên mới có được nó, có thể nói nhân duyên của huyện thái gia khá tốt nên vô tình mà có được gặp san hô đỏ này.Trên đường đi chỉ có một đám người, hôm nay mặt trời cũng nóng bức hơn bình thường, ánh nắng chói chang ngồi trong xe ngựa thì còn đỡ nhưng ở bên ngoài thì cực kỳ không thoải mái, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả người.

Xung quanh im lặng như tờ chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc.

Con ngựa xem chừng cũng đã rất mệt mỏi thở phì phò, Huyện thái gia đương nhiên sẽ không quan tâm đến việc này chỉ là ăn khổ vài ngày rồi và cũng sắp chịu không nổi."Kiên trì thêm một chút nữa, sắp đến nơi rồi!"Sai nha xoa nhẹ vào đầu ngựa động viên, con ngựa thoáng ngẩng đầu giống như hiểu được lời của sai nha và đáp lại.

Hạ Thiên ở trong xe ngựa đang đùa giỡn và áo của mình không nhàm chán, hắn ta thấy bầu không khí trong xe im lặng đến lạ thường, lúc lúc lại liếc nhìn Tống Tương thấy nàng vẫn giữ nguyên một tư thế như pho tượng mà nhìn ra bên ngoài xe.Cô nương vẫn đang nghĩ đến Chu Tiêu, nếu thích hắn sao không dám thừa nhận? Bây giờ quay lại nói không chừng vẫn còn kịp.

Cùng lắm là ta sẽ giúp cô nương cướp dâu, dù gì thì cô nương cũng là ân nhân của ta chỉ cần cô nương đồng ý ta sẽ tận tâm giúp đỡ.Hạ Thiên lên tiếng phá tan sự im lặng trong xe, giọng nói của hắn ta lười biếng lại có chút châm chọc, chỉ cần để tâm là thấy nhưng Tống Tương cũng không thèm để ý đến hắn, nàng mặc kệ hắn ta coi hắn ta như không khí.

Hạ Thiên thấy nàng không quan tâm gì thì trầm mặc và không nói gì nữa! Thực ra hắn ta cũng biết trước được khi nói ra phản ứng của Tống Tương sẽ như thế này nên đã trêu chọc nàng xem thế nào.Không ngờ khi hắn ta nói ra lại có thu hoạch lớn đến như vậy.

Hạ Thiên không có ý định nói ra rõ ràng bởi vì có nói ra thì Tống Tương cũng không thừa nhận tình cảm của nàng ta đối với Chu Tiêu, nên Hạ Thiên cũng chỉ có thể dùng cách này để đã kích Tống Tương, chỉ có như vậy Tống Tương mới rõ ràng phần tình cảm của mình dành cho Chu Tiêu.Trên đời này những người yêu nhau thật lòng không có nhiều, thậm chí như Chu Tiêu và Tống Tương chỉ có một số ít.

Hắn và người hắn yêu không có cơ hội ở bên nhau cho nên hắn ta tiếc nuối, đương nhiên hắn ta không muốn nhìn thấy sự tiếp nối của người khác nữa.Thông thường hắn ta cũng không quản chuyện của người khác mà sẽ bỏ qua.

Chỉ vì đây là chuyện của Tống Tương đối với hắn mà nói Tống Tương là một người vô cùng đặc biệt.


Khi hắn ta tuyệt vọng nhất, phía trước của hắn ta là bóng tối, bên cạnh hắn ta là vực thẳm không thấy đáy, chính Tống Tương là người đã mang tia sáng đến cho hắn ta, mang đến sự ấm áp kiên cường, nhờ đó hắn ta không còn đơn độc nữa mà bước ra ngoài bóng tối.Hắn ta rất biết ơn cuộc hội ngộ này, giờ đây hắn ta không có người thân, không có bằng hữu cả thế giới đều quay lưng lại với hắn ta bỏ rơi hắn ta thì Tống Tương lại là ngoại lệ duy nhất của hắn ta.

Giọng điệu của hắn ta tuy giễu cợt nhưng hắn ta thực sự có thể làm được những gì mình đã nói.Có lẽ hắn ta sẽ hoài nghi toàn bộ với những người trên thế giới này, nhưng chỉ có Tống Tương là người mà hắn ta hoàn toàn tin tưởng.

Loại cảm giác này giống như một người bạn tốt, như một người thân, giống như một nghĩa muội.

Nói chung Hạ Thiên khó có thể diễn tả rõ ràng thành lời, nhưng tuyệt đối không phải là yêu đương nhi nữ tình trường vì trong lòng hắn ta đã có ý trung nhân rồi."Ta nói người đã cằn nhằn suốt dọc đường rồi! Người liệu có phải là ruồi nhặng không mà ồn ào đến như vậy? Sao không thể ngậm miệng lại được à?"Tống Tương rút cuộc không nhịn được mà hung hăng mắng.

Nàng biết Hạ Thiên không làm gì sai nhưng khi nhìn vào đôi mắt giả vờ ngây thơ vô tội của hắn ta thì lại thấy bực dọc như thể hắn ta làm sai.Bên trong xe ngựa phía trước.

Sư gia và Huyện Thái gia đang ngồi ở giữa xe, mỗi người ngồi ở một bên, hai người đang ngồi chơi cờ vây với nhau.

Huyện Thái gia tuy không phải là người hào hoa phong nhã nhưng cũng lại là người đọc sách.

Mà người đọc sách thì thường có sở thích tao nhã.

Tuy Huyện Thái gia là người rất yêu thích mĩ nhân đặc biệt là những tiểu thuyết vô cùng dịu dàng xinh đẹp kia nhưng lúc này không có mỹ nhân bên cạnh cũng không muốn nhàn rỗi.Suốt hai ngày qua cùng sư gia chơi cờ vây.

Sư gia cầm quân trắng còn huyện thái gia cầm quân đen.


Sư gia vừa đi vừa thận trọng lau mồ hôi đổ ròng ròng trên trán.

Tuy sư gia chơi cờ với không giỏi nhưng so với Huyện Thái gia lại là cao hơn một bậc, lúc trước Huyện Thái gia chưa từng tìm ông ta chơi cờ phần lớn thời gian dùng để đùa giỡn cùng tiểu thiếp, hoặc là đàm đạo với những người đọc sách khác.Còn bây giờ chỉ vì không tìm được ai nên ông ta mới cùng ngồi chơi cờ với sư gia.

Ván đầu tiên sư gia chỉ còn một bước nữa là thắng huyện thái gia, sư gia ngẩng đầu lên bắt gặp sắc mặt khó coi của huyện thái gia.

Vẻ mặt của huyện thái gia lúc đó cho đến bây giờ vẫn khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.Nếu thực sự đến bước cuối cùng đó mà sư gia ăn nốt quân cờ còn lại của Huyện Thái gia chắc chắn cuộc đời của ông ta lần này coi như xong.

Khi nó bao nhiêu lao tâm khổ tứ mà nửa đời người của ông ta sẽ vứt hết xuống sông xuống biển.

Việc chơi cờ hôm nay không đơn giản và giải trí vào những lúc rảnh rỗi.

Những xích mích giữa hai người thường bắt nguồn từ những việc vụn vặt hằng ngày, đừng cho rằng Huyện Thái gia không để ý, chẳng qua là người ta không thể hiện rõ ràng ra bên ngoài mà thôi.Một lát sau sắc mặt của huyện thái gia, không còn nửa điểm khó chịu nữa.

Sau đó không biết vì lý do gì mà lại khiến cho ngài ấy muộn phiền.

Vốn dĩ Huyện Thái gia không muốn chơi cờ nhiều như vậy mà muốn thể hiện những thể loại như cầm kỳ thi họa để giết thời gian, nhưng sư gia lại chỉ biết một thứ là cờ nên suốt chặng đường bọn họ chỉ chơi cờ."Tuy đây chỉ là chơi cờ nhưng cũng không khách quan trường là bao nhiêu, chỉ cần đường đi nước bước không tính toán cẩn thận sẽ bị người khác ăn thịt đến nỗi ngay cả xương cốt cũng không còn.


Tuy nhiên những quân cờ trắng này cũng vậy nếu không có ai chạm vào thì nó vô dụng, nhưng một khi đặt những quân cờ đen ở bên cạnh thì chúng trở nên có tác dụng, điều cốt lõi ở đây là phải biết sử dụng nó như thế nào."Trên xe ngựa Huyện Thái gia khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn nhìn vào bàn cờ, một tay ông vén tay áo, tay còn lại đặt quân cờ xuống bàn cờ vừa đánh cờ vừa cảm khái nói chuyện với sư gia.

Sư gia nghe xong toàn thân được bao phủ bởi những tia hắc tuyến.

Ông ta tuy có quan điểm khác với huyện thái gia nhưng không hề phản bác mà chỉ gật đầu nói phải cùng với dáng vẻ của một người biết tiếp thu và khiêm tốn học hỏi.

Đây cũng chính là điểm duy nhất là Huyện Thái gia thích ở ông ta."Bỏ đi, ta nói với ngươi những cái này làm cái gì? Ngươi không có làm quan thì có nói với người những điều này ngươi cũng không hiểu được, thật chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Ta cũng thật là hồ đồ! Ài!"Huyện thái gia nhìn bộ dạng của sư gia lúc này trong lòng thì vui như mở cờ còn bên ngoài lại tỏ ra cảm thông sâu sắc.

Không hổ là tri phủ Giang Nam đại nhân, luôn có quan viên và thương nhân vây quanh nịnh nọt bợ đỡ.

Ngay cả thánh thượng cũng phải chìa lại cho ông ta ba phần mặt mũi.

Đây là những đại gia tộc thế gia có đến mấy trăm năm gốc rễ, chỉ cần triều đình không thay tên đổi chủ thì phú quý vinh hoa vẫn còn mãi trường tồn.Còn bản thân Huyện Thái gia, xuất thân trong gia tộc nhỏ không có gì đáng nói, thế lực không có gì để mà tranh vậy nên ông ta mới mãi ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này làm một quan viên cửu phẩm.

Vì không có ai có thể làm chỗ dựa cho ông ta nên ông ta phải tự tìm đến một thế lực nào đó trong triều để ông ta có thể dựa vào.

Một người như ông ta thân cô thế cô không có gia tộc hậu thuẫn phía sau không có bằng hữu nâng đỡ, thành gia lúc này đến già rồi mỗi khi nghĩ đến chuyện này trong lòng ông ta lại không khỏi chua chát, bất lực."Đại Nhân nói phải, tiểu nhân chỉ là hạng phạm phu tục tử không thể hiểu được những điều này! Cũng chỉ có những người anh minh sáng suốt như ngài mới hiểu được."Ai chẳng thích nghe những lời nói tốt đẹp.

Sư gia người khéo quan sát và biết cách nịnh nọt nên đối với ông ta mà nói việc nói thêm một hai câu cũng không phải là chuyện gì quá khó."Hừ! Xem ra khi vẫn còn có một chút hiểu rõ bản thân!"Huyện thái gia vừa đáp lời vừa nhìn sư gia rồi vuốt râu hào hứng nói:"Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đến diện kiến tri phủ Giang, khi đến đây có rất nhiều quý tộc, quan cao chức trọng chỉ cần bấu víu được vào một hoặc hai vị là khó khả năng chuyển mình.


Dù thế nào thì ngươi phải biết thân biết phận của ngươi, ngươi là người dưới trướng của ta, không giao hảo với người khác.

Ngay cả khi liên lạc riêng tư cũng phải có sự cho phép của ta.

Đây chính là quan trường mà không phải chỉ riêng quan trường, cho dù là giữa thân thích ở quê nhà cũng không ngoại lệ, trên đời này việc cá lớn nuốt cá bé là chuyện rất đỗi bình thường.

Nói toạc ra là nếu không có ta ngươi cũng chẳng thế nào mà có mặt ở đây được, ngươi hiểu ý của ta không?"Huyện Thái gia vừa gõ nhẹ xuống mặt bàn vừa nói.

Quả thật khi gần đến Giang Nam rồi trong lòng ông ta có chút chột dạ lo lắng, trên con đường ta đi hoàn toàn mờ mịt, không biết phía trước sẽ xảy ra những chuyện gì nhưng Huyện Thái gia thấy không thấy hối hận.

Ông ta không sợ những thứ chưa xảy ra, ông ta vẫn chủ động đối mặt với nó.

Ông ta rất cần có một người đồng hành, và sư gia chưa bao giờ là người mà ông ta vừa ý.

Nhưng ngoài sư gia ra thì ông ta không tìm được ai vừa ý hơn nên chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn sư gia mà thôi!Tuy là vậy nhưng do không nắm bắt được nên đã cố ý đánh phủ đầu không cho sư gia bị những thứ ở Giang Nam mê hoặc lòng người dẫn đến làm hỏng đại sự của ông ta đến lúc đó có muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi."Đại nhân, thuộc hạ tuy không hiểu, nhưng thuộc hạ nghe được hiểu nghe hiểu được một câu!"Tư gia sợ hãi đầu cuối thấp xuống thập phần tỏ rõ lòng trung thành mà nói:"Thuộc hạ được đại nhân trọng dụng, đại nhân chính là người đã che chở cho thuộc hạ nếu không có đại nhân sẽ không có thuộc hạ của ngày hôm nay.

Nếu tách khỏi đại nhân thuộc hạ chẳng là gì cả, thuộc hạ luôn hướng về đại nhân, thuộc hạ biết việc gì nên làm và việc gì không nên làm."Sư gia nói một hơi khiến cho người nghe khó bắt được lỗi, ngay cả Huyện Thái gia tuy không hài lòng nhưng cũng không bắt bẻ nữa."Nói ngươi hồ đồ, ngươi cũng không hồ đồ, xem ra thường ngày theo ta học hỏi được khá nhiều, quả thật nếu ngươi nghĩ được như vậy thì ta hoàn toàn yên tâm.

Nhưng phải biết rằng lần này lựa chọn người đồng hành cũng không chỉ vì là lợi ích của ta mà người cũng có lợi ích trong đó, vạn nhất người tự ý làm ra những điều gây tổn hại ta sẽ phải làm gì với ngươi đây.

Nói gì thì nói ngươi cũng đã đi theo ta mấy chục năm rồi."Trong lòng sư gia có dị động, nhưng ngay lập tức bị kìm nén xuống lúc này trong lời nói lộ ra sự thận trọng và tình cảm rất chân thành:"Đại nhân, thuộc hạ đã đi theo người nửa đời người rồi về sau này chính là cùng đại nhân nhìn tôn tử trưởng thành.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận