Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc


Cận Tư Viễn lao đến như một con sói nhỏ ngoan cường, tiểu tử này tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể bố trí tấn công nhanh gọn như vậy quả thật không phải là tiểu tử tầm thường.

Quen thuộc địa hình lại là thế lợi của Triệu Nghi Thanh, biết được Triệu Nghi Thanh nắm được điểm yếu của mình nhưng Cận Tư Viễn không hề sợ hãi.

Chỉ có Cận Tư Nguyệt là vảy ngược của hắn mà không ai được phép chạm vào.Hai mắt Cận Tư Viễn đỏ ngầu lên, hung hăng rút một con dao dài từ thắt lưng ra định chém tới Triệu Nghi Thanh, Triệu Nghi Thanh cũng chả quan tâm đến mặt mũi khi bị bại trong tay Cận Tư Viễn nữa, hắn ta chỉ quan tâm làm sao có thể thoát khỏi đây nên bàn tay giữ Cận Tư Nguyệt càng siết chặt và đe dọa Cận Tư Viễn:"Dừng tay! Nếu các ngươi còn tiến thêm một bước nữa thì đừng trách dao trong tay ta không có mắt mà thương tổn đến nàng ta."Triệu Nghi Thanh coi Cận Tư Nguyệt là cọng rơm cứu mạng hắn lúc này, hắn ta cố che dâu nội tâm sợ hãi của mình để tìm đường sống từ chỗ chết.

Con dao dí sau vào cổ Cận Tư Nguyệt, một giọt máu chảy xuống dọc theo con dao.

Cận Tư Nguyệt kêu lên một tiếng vì đau đớn, đối mắt trong veo điềm đạm ánh lên tia đau.

Nàng không ngờ người luôn miệng nói có tình cảm với nàng khi lâm nguy lại tổn thương nàng không chút do dự.Kể từ khi sinh ra đến giờ thì Triệu Nghi Thanh là người đầu tiên bày tỏ tình cảm với nàng, giờ đây hắn lại đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy trong lòng Cận Tư Nguyệt không khỏi buồn phiền."Ngươi dám! Chỉ cần ngươi thả tỷ tỷ ra, bổn thiếu gia ta sẽ thả ngươi đi! Bằng không đừng trách ta xé xác ngươi ra."Cận Tư Viễn thật sự nổi cơn thịnh nộ khi bị Triệu Nghi Thanh uy hiếp, hắn ra lệnh cho thuộc hạ tản ra.

Triệu Nghi Thanh rất hài lòng với biểu hiện của Cận Tư Viễn, hắn ta không có ngờ được Cận Tư Viễn lại để tâm đến Cận Tư Nguyệt như vậy.

Triệu Nghi Thanh lại càng không thể ngờ được việc làm hôm nay của hắn lại trở thành bóng ma trong lòng Cận Tư Nguyệt."Các ngươi phải rút lui hết, chỉ cần ta an toàn rời khỏi đây, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ thả nàng ta ra."Triệu Nghi Thanh khóe miệng cong lên lạnh lùng cười nói:"Ngươi muốn làm cái gì?"Cận Tư Viễn giận tím mặt gằn từng từ hỏi, thậm chí còn căm phẫn tới mức muốn xé nát khuôn mặt ngụy quân tử đang tươi cười của Triệu Nghi Thanh mà không làm gì được."Mang đến cho ta một con ngựa tốt để ta ra khỏi trấn, đừng để ta nhìn thấy các ngươi theo sau.


Chỉ cần các ngươi làm đúng điều ta căn dặn, đến thời điểm thích hợp tự nhiên ta sẽ thả nàng ta ra."Triệu Nghi Thanh vừa nói vừa nâng con dao lên dí chặt hơn vào cổ trắng nõn mềm mại của Cận Tư Nguyệt.

Bị Triệu Nghi Thanh dùng tỷ tỷ uy hiếp, mặc dù Cận Tư Viễn không muốn nhưng phải miễn cưỡng đồng ý điều kiện của Triệu Nghi Thanh:"Các ngươi còn chưa nghe hắn nói sao? Mau đi chuẩn bị đi."Cận Tư Viễn tức giận nói."Họ Triệu kia, đừng có mà đắc ý sớm! Dù rời đến chân trời góc bể ngươi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Ân oán của chúng ta sẽ được giải quyết trong một ngày không xa!"Cận Tư Viễn gay gắt nói, chỉ vì phải nín nhịn mà mím chặt đến nỗi bị rướm máu.

Triệu Nghi Thanh bị Cận Tư Viễn đe dọa, hắn ta thờ ơ liếm vết máu trên dao găm, hờ hững nói:"Ồ? Vậy thì ta cũng sớm chờ đến ngày đó, ta đến đây bắt đầu gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, cho dù bây giờ ta có rời khỏi đây thì không khó tìm chỗ đứng cho Triệu Nghi Thanh ta."Khi hắn ta nói ra điều này, khuôn mặt của hắn ta trần trụi và đầy tham vọng, nhưng Cận Tư Viễn không định cho hắn có cơ hội này:"Vậy sao? Vậy thì ta sẽ chờ xem ngươi có nổi ngày Đông Sơn tái khởi không.

Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, cho dù ta không tìm được ngươi nhưng cũng sẽ có người thu phục được ngươi."Nghĩ đến tỷ tỷ cơn tức giận của Cận Tư Viễn cũng vơi đi phần nào, tỷ tỷ vẫn nằm trong tay Triệu Nghi Thanh.

Triệu Nghi Thanh muốn nói thêm gì đó nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng nhất thời bất an không nói nên lời.

Triệu Nghi Thanh cũng không biết tại sao, có lẽ đó là dấu vết cuối cùng của tình cảm mà hắn ta dành cho Cận Tư Nguyệt còn sót lại trong trái tim mình.

Khi lấy được những thứ Cận Tư Viễn chuẩn bị, hắn ta buông Cận Tư Nguyệt ra, lên ngựa nhanh chóng rời khỏi trấn Thanh Thuỷ."Thật là quá dễ dàng cho tên khốn như ngươi."Nhìn bóng lưng khuất dần của Triệu Nghi Thanh, Cận Tư Viễn liền nhổ một ngụm nước bọt xuống đất mà chửi rủa.

Sau đó Cận Tư Viễn đi đến đỡ Cận Tư Nguyệt đứng lên và sốt sắng hỏi:"Tỷ tỷ tên khốn họ Triệu kia có làm gì tỷ không? Tỷ không ở đâu chứ?"Đôi mắt sạch sẽ trong veo của Cận Tư Nguyệt ngước lên nhìn Cận Tư Viễn lắc đầu không muốn nói đến những chuyện vừa xảy ra.

Cơ thể nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trông rất ủy khuất.


Những lời đệ đệ của nàng vừa nói nàng cũng không có nghe được.Trong đầu nàng vẫn vang vọng những lời nói của Triệu Nghi Thanh ban nãy.

Tai nàng đỏ bừng vì ngại ngùng còn trong lòng thì bừng bừng lửa giận.

Trước khi rời đi, Triệu Nghi Thanh ôm chặt nàng trước mắt bao nhiêu người mặc cho nàng ra sức vùng vẫy, thậm chí hắn còn nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Hắn hôn nàng, nụ hôn chiếm đoạt hắn ra sức tàn sát miệng nàng cho đến khi nàng không thở nổi hắn mới thả nàng ra.

Nàng khiếp sợ nức nở khóc.

Hắn ghé tai nàng thì thầm:"Ta tạm thời rời khỏi đây nhiều ngày, nhất định sẽ trở lại tìm nàng, nàng tuyệt đối không được phép dây dưa với nam nhân khác, bằng không đừng trách ta không bỏ qua cho nàng."Sau cùng Triệu Nghi Thanh cũng không để tâm đến việc nàng đang run rẩy sợ hãi mà vươn tay ra vén tóc của nàng sang hai bên rồi miễn cưỡng rời đi."Đệ đệ, chúng ta mau rời khỏi đây đi, tỷ tỷ cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa."Cận Tư Viễn thấy tỷ tỷ bị dọa sợ đến nỗi này thì đau lòng vô cùng, hắn liền an ủi tỷ tỷ:"Tỷ đừng lo đệ đã hứa là sẽ bảo vệ tỷ thì nhất định đệ sẽ làm được, tên khốn họ Triệu đúng là mặt người dạ thú, lần sau gặp lại hắn ta thì sẽ không có may mắn như nữa.

Tỷ yên tâm, chỉ cần đệ bắt được hắn ta sẽ mang hắn ta đến khấu đầu tạ tội với tỷ."Khi nhìn thấy vết thương trên cổ của Cận Tư Nguyệt thì Cận Tư Viễn thốt lên những lời khó chịu.

Sau đó sợ tỷ tỷ đau hắn đã khẽ thổi lên vết thương của tỷ tỷ, Cận Tư Nguyệt bất giác rùng mình.


Nàng ngay lập tức nghĩ đến hơi thở của Triệu Nghi Thanh vừa rồi phả vào tai nàng mà bất giác hoảng sợ đẩy Cận Tư Viễn ra rồi bỏ chạy:"Tỷ tỷ, đợi đệ với, miệng vết thương của tỷ còn chưa có được xử lý, chúng ta đến chỗ Tống Tương để tỷ ấy giúp tỷ, tỷ ấy còn có thuốc liền sẹo rất tốt."Cận Tư Viễn vừa đuổi theo tỷ tỷ vừa hét lớn, tiểu tử này không hề phát hiện ra những sự bất thường của tỷ tỷ.Tống gia.Trời đã về khuya, ánh trăng lờ mờ vì bị mây che phủ chỉ lác đác vài ba tia sáng thậm chí còn không sáng bằng mấy ngọn đèn lồng ngoài sân.

Khi Lý thị tỉnh lại thì được biết là Chu Tiêu vì cứu nữ nhi của mình mà bị thương nặng.

Bà rất biết ơn với những gì hắn đã làm cho nữ nhi, trước khi trời tối bà đã hầm canh nhưng chờ mãi Chu Tiêu vẫn chưa tỉnh.

Bà liền ngủ gật trên ghế, Tống Tương thấy cảnh này đã giục bà cùng Tống Hoa về nghỉ trước.Trước khi rời đi Lý thị không khỏi lo lắng cho nữ nhi, hai người không có hôn ước lại cũng không phải là phu thê.

Nam nhân chưa vợ, nữ tử chưa chồng lại sống chung phòng với nhau từ trước đến giờ tuy không xảy ra chuyện gì nhưng người ngoài sẽ nghĩ sao khi biết việc này chứ.

Bà định nói nhưng nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của nữ nhi bà không thể mở lời nổi, cũng không có sự lựa chọn nào khác đành thở dài bước ra ngoài."Chu Tiêu, rốt cuộc ngươi có thân thế ra sao? Có thật sự là ngươi sinh ra trong đại gia tộc không? Nhà ngươi có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội? Cha mẹ ngươi còn sống sao? Huyện lệnh từng gọi hắn là Cửu điện hạ..

cho dù là Huyện lệnh có nhận sai ngươi đi nữa thì ta biết thân phận ngươi không hề đơn giản, nhưng.."Trong lòng Tống Tương cười khổ, nàng bắt tay Chu Tiêu một hồi, dù sao thì hắn chưa thể tỉnh lại nên nàng cũng yên tâm giãi bày nỗi lòng của nàng."Ta e rằng ngươi không thể thoát khỏi thân phận hoàng tộc."Nhìn lệnh bài hoàng kim viền tím mà Chu Tiêu lấy ra để cứu nàng ngày hôm đó nàng đã nghi ngờ.

Tuy nàng mới đến nơi này nhưng không phải là người không hiểu biết.

Biểu hiện của Chu Tiêu cho thấy hắn tuyệt đối không phải là hạng phàm phu tục tử, hơn nữa hắn còn nhớ đứt đoạn một số chuyện, nhưng nếu thật sự có quan hệ với hoàng gia, tại sao lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như vậy? Hắn đã phải trải qua những gì, hắn đã mất tích lâu như vậy, tại sao không thấy ai đi tìm hắn?Phải chăng là có bí mật và âm mưu nào đó ở đằng sau chuyện này, liệu Chu Tiêu đang an toàn hay nguy hiểm? Những vấn đề nhỏ nhặt trước đây đều bị nàng bỏ qua, lúc này tất cả xuất hiện trong suy nghĩ của nàng.

Từ trước đến giờ nàng chưa từng canh giữ một người như thế này, yên lặng chờ đợi hắn tỉnh lại, chỉ là để khi hắn tỉnh lại thì người đầu tiên hắn thấy là chính mình.Tống Tương nghĩ đến đây thì cho rằng nàng bị điên thật rồi không biết căn phòng này có ma lực gì đó mà khiến nàng ngồi bất động một chỗ mà không dậy được, mà nàng muốn đứng dậy cũng đứng không được.


Quả thật Chu Tiêu rất đẹp, đẹp đến mức ngay cả Triệu Nghi Thanh và Cận Tư Viễn cũng không thể so sánh được với hắn.

Lông mày sâu rậm, đôi mắt sắc bén như dao, mũi cao, mái tóc đen dài và thân thể được chăm sóc tỷ mỉ toàn thân toát lên vẻ thanh thoát.

Người như vậy sao có thể là một người thường được kia chứ."Chu Tiêu, ngươi thử nói xem, ta phải làm sao với ngươi bây giờ?"Tống Tương thở dài nói nếu như đến với Chu Tiêu cũng sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn, có lẽ cũng là điều khó khăn nhất mà nàng gặp phải kể từ khi nàng đến đây.

Lảng tránh chưa bao giờ là phong cách của nàng, nhưng đối mặt với Chu Tiêu, ngoài việc né tránh, nàng thật sự không nghĩ ra cách thứ hai để thay đổi tình thế bế tắc hiện tại giữa hai người, bản thân Chu Tiêu có lẽ cũng biết rõ.

Hắn cũng thấu tâm tư của mình và chưa từng nói gì, mà âm thầm kiềm chế lòng mình."Ừm..

nước.."Lúc này, Chu Tiêu từ từ tỉnh lại, đã lâu không mở miệng, giọng nói dày đặc khàn khàn, Tống Tương ngẩn ra, khiến Chu Tiêu kinh ngạc.

Thu hồi lại bộ dạng của mình Tống Tương liền bắt mạch Chu Tiêu, sau đó nhanh chóng bước đến bàn, rót cho hắn một tách trà ấm, đỡ hắn vào bờ vai mảnh mai của mình, và từ từ cho hắn uống từng ngụm nước.Chu Tiêu ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, giống như một con mèo lớn nép vào trong lòng của Tống Tương, để nàng tự mình chăm sóc, phối hợp ăn ý với nàng.

Ừng ực, ừng ực từng ngụm trà nuốt xuống trông rất đẹp, Tống Tương cố lảng tránh và kéo y phục che cho hắn.Chử Tiểu Du mới chậm rãi mở mắt phượng ra bên trong sâu thẳm không hề giảm bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vừa mới tỉnh lại sau khi dạo quỷ môn quan một vòng.

Ánh mắt loé lên tia nguy hiểm như dã thú, cho đến khi chạm tới Tống Tương thì ánh mắt trở lên mềm mại dịu dàng nhìn nàng"Tương nhi, xin lỗi ta đã làm nàng phải lo lắng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận