Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc


Khi thuộc hạ Triệu Nghi Thanh lui ra ngoài Chu Tiêu đột nhiên từ trên giường vùng dậy:"Đi."Trước khi Cận Tư Viễn kịp phản ứng, Chu Tiêu đã ôm hắn thoát ra ngoài qua cửa sổ.

Cận Tư Viễn tuy được tay của Chu Tiêu ôm chắc nhưng hắn vẫn sợ đến không dám thở mạnh.

Có thể là do Triệu Nghi Thanh quá tin tưởng vào độc dược của mình nên trong sân không có lấy một bóng người nào canh gác.

Không bị ngăn cản, Chu Tiêu một đường đưa Cận Tư Viễn thoát khỏi sân mà không mất chút sức lực nào cả:"Ngươi mau dẫn người đến đây càng sớm càng tốt.

Thời gian trước ta đã quan sát có rất nhiều ám vệ đi theo bảo vệ ngươi."Sau khi đưa Cận Tư Viễn rời khỏi, Chu Tiêu lập tức quay lại ngay tìm Tống Tương, nàng đang bị trúng độc sao hắn có thể yên tâm được.

Chỉ là khi hắn vừa đáp xuống khỏi tường thì có một tiếng động chói tai vang lên.

Chu Tiêu cảnh giác trốn ở bụi cây bên cạnh sẵn sàng ra tay.

Trong nháy mắt đám thuộc hạ của Triệu Nghi Thanh đi tới, hai mắt Chu Tiêu đỏ ngầu chuẩn bị ra tay thì nghe được bọn chúng nói:"Hóa ra chỉ là một con mèo hoang."Chu Tiêu chưa kịp ra tay thì tốp người đã rời đi, trong đêm tối chỉ còn nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo.

Chu Tiêu ra sức tìm kiếm Tống Tương, cuối cùng cũng tìm được Tống Tương trong một căn phòng chỗ hẻo lánh.

Hắn lặng lẽ gỡ ngói trên mái nhà vừa định nhảy xuống thì bị kim bạc của Tống Tương phóng tới.


Chu Tiêu xoay người lách qua một bên vừa vặn tránh được đòn công kích của nàng.

Chưa chờ Tống Tương ra đòn tiếp theo Chu Tiêu đã lọt vào phòng nắm lấy tay nàng lên tiếng:"Là ta."Tống Tương không trả lời vội vàng kéo tay Chu Tiêu qua bắt mạch, nàng âm thầm triệu hồi tài nguyên không gian để kiểm tra:"Ta không trúng độc."Chu Tiêu thấy bộ dạng căng thẳng gấp gáp của Tống Tương thì khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, hắn dùng tay trái của hắn nắm chặt bàn tay của Tống Tương.

Cận Tư Nguyệt đứng một bên thấy cảnh này thì vô cùng bối rối, nàng ta hắn giọng hỏi:"Chu công tử, không biết huynh đã nhìn gặp được Viễn nhi chưa?"Nghe được giọng của Cận Tư Nguyệt lúc này Chu Tiêu mới phát hiện ra trong phòng còn có người thì vội vàng buông bàn tay của Tống Tương ra.

Chu Tiêu hạ thấp giọng nói:"Ta đã đưa Cận công tử ra ngoài rồi, bây giờ quay lại cứu hai người."Chu Tiêu vừa dứt lời thì cửa phòng đột nhiên bật ra, một cơn gió ùa mạnh vào, theo sau Triệu Nghi Thanh trong bộ quần áo không chỉnh tề bước vào:"Chu công tử quả nhiên là hảo công phu."Y phục màu tuyết trắng dưới ánh trăng mờ nhạt càng khiến Triệu Nghi Thanh trở lên đối lập với hoàn cảnh hiện tại.

Phía sau Triệu Nghi Thanh còn một nam tử một thân y phục màu đen, đầu chùm mũ kín mít.

Không ai nhìn được biểu cảm của hắn ta chỉ là thấy được rõ ràng thân thể cường tráng của hắn, đôi chân vững vàng nên đoán là cao thủ.

Chu Tiêu không nhiều lời lãng phí thời gian, một tay đỡ Cận Tư Nguyệt, tay còn lại đỡ Tống Tương vọt lên mái nhà từ chỗ vừa nãy hắn xuống.Bọn người thuộc hạ của Triệu Nghi Thanh cũng không phải là hạng ăn chay, ngay lập tức hắc y nhân đã đuổi kịp Chu Tiêu.

Cận Tư Nguyệt lại không biết võ công, nàng ta bước từng bước run rẩy trên mái nhà phải nhờ Tống Tương đỡ mới đứng vững.

Chu Tiêu vội vàng đưa hai người bọn họ trở lại mặt đất, Cận Tư Viễn đã đi tìm cứu viện chỉ cần bọn họ cố cầm cự đến lúc Cận Tư Viễn tới là được.Nhưng Triệu Nghi Thanh sao có thể cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi chứ.


Từng mũi tên một nối đuôi nhau bay đến phía bọn họ, trong đêm tối không nhìn rõ chỉ nghe được tiếng gió vèo vèo, một tiếng giờ vụt qua cách mặt Tống Tương chỉ một tấc rồi cắm phập vào cửa sổ.

Dưới ánh trăng mờ nhạt họ nhìn được đuôi mũi tên vẫn còn đang lắc lư trên cửa và phát ra âm thanh cót két.Ánh mắt sắc bén của Tống Tương nhỉ Triệu Nghi Thanh lạnh giọng hỏi:"Triệu Nghi Thanh, ngươi đây là muốn làm gì?"Nàng vừa dứt lời đã có rất nhiều hắc y nhân lao đến siết chặt vòng vây, trên tay bọn chúng cầm theo đuốc đang cháy hừng hực sáng rực khiến cả một góc sân sáng rực như ban ngày.

Nhìn cuộc chiến không cân sức này Tống Tương không khỏi lo lắng.

Nàng che chắn trước mắt Cận Tư Nguyệt còn lưng tựa vào chi tiêu khẽ nói:"Ngươi mau dẫn tiểu Nguyệt cô nương rời đi trước.""Ta không thể bỏ mặc nàng ở đây một mình được."Triệu Nghi Thanh nghe xong cuộc đối thoại khẽ nói:"Hai vị thật sự không để chúng ta vào trong mắt, hôm nay không một ai trong các ngươi sống mà ra khỏi đây.""Triệu công tử gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ là để bắt mấy người chúng ta thôi sao."Chu Tiêu nhìn Triệu Nghi Thanh cố tìm cách trì hoãn chờ Cận Tư Viễn kịp thời chi viện.

Triệu Nghi Thanh ngạo nghễ nhìn Cận Tư Nguyệt cười lạnh:"Ta không quan trọng quá trình chỉ coi trọng kết quả."Nói xong Triệu Nghi Thanh phất tay về phía sau hạ lệnh:"Ra tay!"Vừa dứt lời tiếng bước chân chạy dồn dập vang lên, đám hắc y nhân xông nên lao về phía mấy người Tống Tương.

Sắc mặt Chu Tiêu trầm xuống trong mắt hiện lên tiên nguy hiểm khiến cho hắc y nhân phải khựng lại.

Chu Tiêu kéo ngang hông ra một chiếc roi dài nện xuống mặt đất, một vết lõm sâu trên mặt đất hiện ra.

Chu Tiêu dùng kiếm thuận tay hơn nhưng ra ngoài mang theo kiếm sẽ rất bất tiện nên hắn đã học cách dùng roi dài.Những mũi tên lửa vẫn lao vun vút về phía bọn họ, Chu Tiêu vung tay múa roi khiến những mũi tên lửa rơi hết xuống đất.

Đứng phía sau Chu Tiêu, Tống Tương nhìn chằm nhìn Chu Tiêu thuần thục dùng roi mà nàng không khỏi khiếp sợ, không ngờ được bản lĩnh của Chu Tiêu lại lớn như vậy.


Thấy không có kết quả bọn hắc y nhân chuyển mục tiêu công kích sang phía Tống Tương và Cận Tư Nguyệt.Mấy mũi tên lửa phóng trực tiếp về phía Tống Tương.

Tống Tương vội vàng né tránh không may hụt chân bị ngã về phía sau, phản ứng của Chu Tiêu nhanh nhẹn đã đưa tay ra đỡ lấy thân thể xiêu vẹo của nàng.

Trong lúc Chu Tiêu và Tống Tương không để ý, tên hắc y nhân bí ẩn kia vọt đến Cận Tư Nguyệt túm lấy nàng ta về chỗ Triệu Nghi Thanh.

Cận Tư Nguyệt sợ hãi co rúm người lại nhìn Triệu Nghi Thanh vang lên:"Ngươi có thể thả chúng ta đi có được không?"Một tầng u ám xuất hiện trong mắt Triệu Nghi Thanh, hắn ta chậm rãi đi về phía trước hai bước vươn tay giữ chặt cằm Cận Tư Nguyệt nói:"Ta chỉ muốn giữ nàng lại bên cạnh tại sao lúc nào nàng cũng tìm cách rời khỏi ta?"Nói xong Triệu Nghi Thanh buông Cận Tư Nguyệt ra quát lớn:"Tiếp tục phóng tiễn, không để kẻ nào sống sót."Bị bao vây xung quanh Chu Tiêu và Tống Tương phải dựa sát vào nhau chiến đấu, Tống Tương chỉ giỏi cận chiến với phương thức đối đầu thế này nàng tương đối xa lạ.

Nàng lấy một cây kim bạc sóng về phía đám người đó và khẽ nói:"Ta chỉ có thế thể làm được những điều này."Những mũi tên liên tục xuyên thẳng về phía Tống Tương và Chu Tiêu không ngừng, Cận Tư Nguyệt đứng ngoài vòng nguy hiểm nước mắt trào ra.

Nếu không có nàng liên lụy thì bọn họ không bị dồn vào nguy hiểm, nếu như nàng không tự ý rời khỏi Đức Nhân đường thì hôm nay cũng không đi đến bước đường này.

Triệu Nghi Thanh nhìn thấy Cận Tư Nguyệt khóc, khóe miệng hắn ta cong lên rồi đưa khăn tay cho Cận Tư Nguyệt:"Đừng khóc, nàng rất đẹp, sao phải khóc."Nghe giọng của Triệu Nghi Thanh, Cận Tư Nguyệt run rẩy không ngừng.

Nàng lấy hết can đảm bước đến chỗ Triệu Nghi Thanh nắm chặt cánh tay hắn lên tiếng:"Triệu công tử, ta sẽ không đi đâu cả, cầu xin công tử hãy tha cho bọn họ có được không?"Khóe mắt Triệu Nghi Thanh hơi híp lại, khóe miệng vẫn là ý cười cao hứng, hắn đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt Cận Tư Nguyệt:"Buổi biểu diễn có một bắt đầu hay như vậy, nếu không có kết quả không phải sẽ rất nhàm chán sao."Nói rồi Triệu Nghi Thanh ném chiếc khăn tay lên mắt Cận Tư Nguyệt buông lời lạnh lùng:"Đừng bắt ta phải nhìn nàng khóc nữa."Cho dù công phu của Chu Tiêu có cao cường đến đâu thì sao có thể chịu đựng được những đòn tấn công kéo dài liên tiếp như vậy.

Nửa canh giờ trôi qua lực vung roi trên tay Chu Tiêu giảm đi rất nhiều.

Dưới làn mưa hỏa tiễn Chu Tiêu bắt đầu hoa mắt chỉ nhìn thấy trước mắt là những bóng đèn nhập nhòa.

Đối phương nhìn ra lực phòng vệ của Chu Tiêu yếu dần vậy là bọn chúng càng công kích mạnh thêm.


Trên mặt Triệu Nghi Thanh lắc lư cái đầu đắc ý hô lớn:"Bắn cho ta, chỉ cần bắn trúng một cái là có thưởng."Vèo..

Vèo..Trận mưa tên lao vun vút không khác gì cả một đàn ngựa lao đến dày đặc không có nơi trú ẩn.

Chu Tiêu cởi áo dài bên ngoài ra xoay một vòng thu một loạt tên vào trong áo"Cẩn thận."Tống Tương sắc mặt bình tĩnh, cố gắng phối hợp cùng với Chu Tiêu đề không kéo chân Chu Tiêu vì sự bất cẩn của nàng.

Nàng không muốn trở thành gánh nặng của Chu Tiêu, lúc này nàng nhìn thấy một mũi tên hướng thẳng vào Chu Tiêu bay đến.

Nàng dùng hết sức hét lên cảnh báo Chu Tiêu, hắn vô thức né tránh nhưng không được mũi tên xuyên qua người lộ ra đầu nhọn sắc.

Ánh mắt Tống Tương lúc này nhìn về phía cung thủ trở lên khát máu, Triệu Nghi Thanh vẫn duy trì tư thế đang giương cung bắn nhếch mép lên cười rồi phóng một mũi tên lên không trung khiêu khích:"Tiếp tục phóng tiễn cho ta, trúng một phát thưởng một trăm lượng bạc."Triệu Nghi Thanh nhìn vào mắt Tống Tương không rời, miệng hắn gằn lên từng từ một."Đừng, đừng bắn nữa"Cận Tư Nguyệt yếu ớt hét lên nhưng cũng vô ích."Triệu Nghi Thanh, ngươi có giỏi thì giết chết chúng ta đi, nếu hôm nay ngươi để chúng ta thoát khỏi đây ta nhất định sẽ tìm người tính sổ."Tống Tương vừa nói vừa thương tâm khóc."Vậy sao, vậy thì đợi các người thoát ra khỏi đây rồi hãy tính.

Phóng tiễn.

Phóng tiễn.

Phóng tiễn."Khi mệnh lệnh của Triệu Nghi Thanh liên tục vang lên lại một làn mưa tên vèo vèo xé gió mà bay đến."Khốn kiếp."Tống Tương liều mạng dùng mọi thứ để ngăn cản, tất cả những thứ có thể cản được tên bắn ngay cả áo ngoài của Chu Tiêu cũng bị tên xé thủng như tổ ong.

Khoảnh khắc Triệu Nghi Thanh bắn một mũi tên lên phía Tống Tương, đôi mắt Chu Tiêu trở nên tuyệt vọng.PhậpMũi tên cắm sâu vào ngực Chu Tiêu, tay Tống Tương ù đi, nàng chỉ thấy cả người ẩm ướt vì máu của Chu Tiêu chảy ra, nàng choáng váng trong giây lát."Phụt!"Nhìn Chu Tiêu phun ra ngụm máu tươi Tống Tương hét lớn:"Không..

Chu Tiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận