Đặc Công Quỷ Vương Phi
“Ngươi lui xuống trước đi”.
Bạch tể tướng nói với đại phu.
Sau khi đại phu rời đi, ông ấy hỏi Lưu Nguyệt “Con vẫn cảm thấy không khỏe à?” Bạch tể tướng nhìn thấy Bạch Lưu Nguyệt tỉnh lại ngay lập tức hỏi.Bạch Lưu Nguyệt nghe vậy, nhin về phía Bạch thừa tướng, không nhìn thì không sao, vừa nhìn ông ta, trong đầu dường như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Những ký ức không thuộc về nàng như thủy triều tràn vào đầu.Nàng bị gia đình bắt nạt, sỉ nhục, từ chối, ép gả và cuối cùng tự vẫn.
Mọi tuyệt vọng tràn ngập tâm trí nàng.Đây chính là ký ức của Bạch Lưu Nguyệt của thế giới này.
Vậy là ta đã xuyên không? Nghĩ tới đây trong mắt Bạc Lưu Nguyệt hiện lên một tia lạnh lùng.
Nhưng nó chỉ thoáng qua, nàng nhìn tể tướng và nói “Cơ thể ta không sao.”Giọng nói của Lưu Nguyệt lạnh băng, đó là thái độ vốn có của nàng ở hiện đại.
Làm đặc công, nàng không có cảm xúc chứ đừng nói đến tiếp xúc người khác, cho dù có tiếp xúc với người khác cũng sẽ lạnh lùng như vậy.Tể tướng bị giọng điệu của Bạch Lưu Nguyệt làm cho hoảng hốt, nhìn Bạch Lưu Nguyệt trong lòng thầm kinh ngạc, trong lúc nhất thời, ông còn tưởng rằng nữ nhi mình đổi thành linh hồn khác.Nhưng sự kinh ngạc chỉ kéo dài trong nhất thời, ngay lập tức, Bạch tể tướng cau mày “Sao dám dùng giọng điệu này nói chuyện với phụ thân ngươi?”“Ông nghĩ ta nên dùng giọng điệu như thế nào đối với người muốn đẩy ta vào hố lửa?” Bạch Lưu Nguyệt chế nhạo nhìn người nam nhân này, ký ức trong đầu khiến nàng không có ấn tượng gì tốt đẹp với loại phụ thân rẻ mạt như này.Lời nói của Bạc Lưu Nguyệt khiến sắc mặt Bạch tể tướng có vẻ khó xử.
Trong lúc nhất thời khuôn mặt biến sắc, cuối cùng lạnh lùng nói “Ngày mai ngươi gả đi, ta sẽ không tranh cãi với ngươi.”“Gả đi?” Bạch Lưu Nguyệt mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp vốn không nên có vẻ lạnh lùng “Ai nói với ngươi ta sẽ gả đi?”“Chiếu chỉ hoàng thượng, không phải ngươi không gả.” Bạch tể tướng lạnh lùng nói.“Nếu ta chết thì sao?” bạch Lưu Nguyệt hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...