Tại nghị chính cung của Vọng Thiên Nhai, lần đầu tiên quần thần lướt qua Vân Thí Thiên nhìn những người khác đi bên cạnh hắn.
Lạc Vũ đứng ở vị trí trên, trong lúc nhất thời thật không biết nên cảm thấy vinh hạnh, hay nên cảm thấy áp lực.
Cả người trang phục màu lam nhạt, tháo vát mà gọn nhẹ, trong sáng.
Đứng ở trên
đài cao, so sánh cùng những nữ nhân thiên kiều bá mị trang điểm tuyệt
sắc phía dưới, Lạc Vũ mặc dù dung mạo xuất sắc, nhưng lại thiên về thương trúc một loại thanh hành (*vẻ đẹp thanh cao như trúc xanh).
Mà không còn nhìn đàn hoa kiều diễm phía dưới nữa. (*làm cho người ta không còn chú ý tới những nữ nhân kiều diễm bên dưới nữa).
Tại một đám oanh oanh yến yến trước mặt, là hạc lạc giữa bầy gà, hiển lộ vẻ oai phong khác người. (*nổi bật giữa đám đông).
Quần thần trong mắt sâu xa so sánh đối lập, không ngừng suy nghĩ từ ngữ thích hợp.
“Quân vương Vọng Thiên, không tiếp nhận
lễ vật của chủ nhân ta sao? Chẳng lẽ là chưa đủ đẹp? Hay là khẩu vị của
quân vương ngài quá mức đặc biệt, không thích những mỹ nữ tuyệt sắc
này?”.
Người nam nhân trung niên nhận sứ mệnh
ngoại giao thấy trên đại điện không có người nào mở miệng, tươi cười
trên mặt lại càng phát ra sáng lạn, nói.
Bất quá lời nói kia lại thực sắc bén.
Quân vương Vọng Thiên Nhai, ngay cả lễ vật của Phạm Thiên các chủ của hắn cũng không dám nhận.
Lời này nói ra ý thứ nhất chính là nói quân vương Vọng Thiên Nhai sợ Phạm Thiên các.
Đồng thời càng nhiều ý ám chỉ, Vân Thí Thiên thích nữ nhân xấu xí.
Từ lúc Phật quân vương trở về, Vân Thí Thiên tại sao lưu lại nữ nhân, Phật Tiên Nhất Thủy thế lực lớn ai không biết.
Xấu nữ, vẫn không có tình cảm đối với phụ nữ – Vân Thí Thiên, thích một xấu nữ.
Chuyện này quả thực là truyện cười số một của Phật Tiên Nhất Thủy.
Vân Thí Thiên tựa vào ghế kỳ lân, nghe
vậy lạnh lùng nhìn lướt qua người trung niên phía dưới, hiển nhiên không có ý định lên tiếng, khóe mắt khẽ quét qua Lạc Vũ một cái.
Cư nhiên thật sự đem chuyện này giao cho Lạc Vũ xử lý.
Lạc Vũ thấy vậy khẽ nhếch mày một chút,
buông bàn tay đang lôi kéo của Lạc Lê ra, chậm rãi điều chỉnh vạt áo,
rồi từng bước đi ra.
Mặt mang nụ cười, thong dong mà tao nhã, nhìn xuống lễ vật một đám nữ tử tuyệt sắc bên dưới.
“Muốn biết quân vương của ta khẩu vị đặc
biệt hay không đặc biệt, như thế nào, người có muốn cùng các nàng cùng
nhau nghiệm chứng?” Giọng nói lướt nhẹ, giống như gió xuân thổi qua,
không mang theo một tia ác khí.
Thế nhưng lời này vừa hạ xuống, đám người Yến Trần vốn đang mang vẻ mặt xem kịch vui, không nhịn được sắc mặt
giương lên, khẽ nở nụ cười.
Quần thần trong triều, lại càng quay đầu hướng về phía người trung niên kia.
Cùng đám phụ nữ cùng nhau nghiệm chứng, ý tứ không phải vốn là đem hắn như phụ nữ để đối đãi, thu vào hậu cung?
Lời này thật sự đúng là ung dung thản nhiên nhưng lại mang ý nghĩa không tử tế.
Người trung niên kia vừa nghe, trình độ
công phu đảo ngược cũng thật tài tình, trên mặt tươi cười không giảm,
chỉ nhìn hướng Lạc Vũ cười nói: “Ta chỉ là một tiểu nhân vật, quân vương Vọng Thiên nhất định sẽ chướng mắt, không thể làm bẩn mắt của quân
vương rồi.”
“Ngươi không phải đã điều tra ra quân vương của ta khẩu vị đặc biệt rồi sao?” Lạc Vũ mỉm cười.
“Ha hả, quân vương Vọng Thiên khẩu vị
tuyệt đối là hàng đầu, điều này là không thể nghi ngờ.”Namnhân trung
niên cười đến mức phảng phất như mở ra một đóa hoa.
Bất quá bản thân lại cứng ngắc không ít.
Lạc Vũ nghe vậy gật đầu, ừ một tiếng,
chậm rãi nói: “Quân vương của ta khẩu vị tự nhiên là hàng đầu, mắt nhìn
trúng cũng không có mấy người trong thiên hạ….”
Vân Thí Thiên nghe đến đó, nhìn lướt qua bóng lưng của Lạc Vũ, trong mắt chợt lóe qua, mỉm cười.
Lạc Vũ của hắn thật đúng là không chút nào khiêm tốn, nhìn khẩu khí này.
“Hôm nay các chủ Phạm Thiên chúc mừng,
tình ý này quân vương của ta vui lòng nhận, về phần lễ vật này…” Lạc Vũ
chậm rãi nhìn thoáng qua một đám tuyệt sắc mỹ nữ bên dưới, có chút dừng
lại.
Quanh người nàng, đám người Yến Lâm mỉm cười xem kịch vui
Đế Phạm Thiên đưa tới, không thể không thu.
Thu lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, sớm muộn gì cũng trở thành đại họa trong lòng nàng.
Hôm nay thật muốn nhìn xem nàng ứng phó như thế nào.
Vốn là một đố phụ thì sẽ không thu, nhưng lại dường như có chút thủ đoạn.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong cung nghị chính, hoặc cố ý, hoặc vô tình, toàn bộ tập trung trên người Lạc Vũ.
Lạc Vũ không để ý đến ánh mắt của những người khác, sau khi có chút dừng lại, chậm rãi nói tiếp: “Tư sắc cũng không sai.”
Người trung niên nghe khẩu khí của Lạc
Vũ, lập tức cười nói: “Đó là tự nhiên, lễ vật đưa cho quân vương Vọng
Thiên, như thế nào có thể kém, tất cả những người này đều là do Các chủ
Phạm Thiên chọn lựa những người tốt nhất từ bên trong các thế lực.”
Mà Yến Lâm, Yến Trần thì liếc nhau, như thế nào, nàng muốn nhận?
Lạc Vũ nghe vậy gật đầu, nét mặt nhìn qua rất hài lòng, chậm rãi nói: “Tốt nhất, không sai, Các chủ Phạm Thiên
đem đồ tốt nhất trong phạm vi thế lực cũng đưa đến cho quân vương của
ta.
Với tình hình thực tế cùng hảo ý như vậy, nếu quân vương của chúng ta không thu, như vậy thì không thể được rồi.”
Lời nói chậm rì rì vừa hạ xuống, người trung niên phía dưới sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Mà ở phía sau Lạc Vũ, trong nháy mắt Yến Lâm Yến Trần suýt chút nữa phun cười ra tiếng.
Ngay cả Phong Vô Tâm vẫn bất động sắc mặt, cũng có chút liếc mắt nhìn thoáng qua Lạc Vũ.
Đất phong, đồ tốt nhất trong phạm vi thế
lực, những thứ đó là thuộc về tiểu quốc chư hầu, tiến cống cho những
người cấp trên là quân vương.
Nếu Đế Phạm Thiên đem đồ tốt nhất trong phạm vi thế lực của mình đưa tới cho Vân Thí Thiên.
Ý nghĩa kia, chỉ sợ chính là ý tứ cúi đầu xưng thần rồi.
Lời này ý tứ Lạc Vũ nắm bắt được.
“Không, không phải ý tứ này, những tuyệt
sắc mỹ nữ kia tự nhiên không tính là tốt nhất….” Người trung niên quýnh
lên, vội vàng giải thích rõ ràng quan hệ.
Mà Lạc Vũ vừa nghe xong chữ “không”, lập
tức sắc mặt trầm xuống: “Không tính là tốt nhất? Vậy Đế Phạm Thiên có ý
tứ gì? Đưa những thứ hàng loại hai này tới cho quân vương của ta?”
Hàng loại hai.
Đám mỹ nữ phía dưới mặt toàn bộ rút gân.
Các nàng chỗ nào là loại hai? Lời nói này…
“Không, cũng không phải ý tứ này…”
“Tốt lắm, tưởng rằng Vọng Thiên Nhai ta
dễ khi dễ có phải không, cư nhiên có dũng khí mang hàng loại hai đến
tặng quân vương của ta, Đế Phạm Thiên có phải hay không cho rằng các thế lực của Phạm Thiên hắn có năng lực một ngụm nuốt trôi Vọng Thiên Nhai
ta, dám nhục mạ quân vương của ta như thế, khinh người quá đáng.”
Lạc Vũ không đợi nam nhân trung niên kia nói hết, lập tức trầm giọng quát to.
Một lời hạ xuống, toàn bộ đại thần trong nghị chính cung, cùng đem ánh mắt tập trung trên người ngoại giao của Phạm Thiên.
Sát khí bùng nổ, bắt đầu lan tràn trong đại điện.
Có dũng khí mang hàng loại hai đến đây, Đế Phạm Thiên, lá gan không nhỏ.
Đằng đằng sát khí, trong chính cung của Vọng Thiên Nhai, nhiệt độ trực tiếp hạ xuống.
Những người đến tặng lễ, lập tức mồ hôi rơi như mưa.
Bọn họ đến, vốn là để châm chọc quân vương Vọng Thiên cùng chia rẽ ly gián, gây xích mích.
Nhưng tuyệt đối không phải đến để khiến cho hai thế lực giao phong (*đánh nhau)
Vọng Thiên Nhai nếu bởi vì chuyện này mà chống lại Phạm Thiên các.
Đừng nói đến chuyện khác, bọn hắn trở về sợ rằng sẽ bị Phạm Thiên lột da, rút gân
“Không, không, chủ nhân của ta tuyệt đối không phải ý tứ này, ta đến đây vốn là để thể hiện thành ý cùng với chúc mừng…”
“Đây là thành ý?” Tay Lạc Vũ để ở sau lưng, mặt lạnh như băng.
“Cái này, cái này…”
Namnhân trung niên bị Lạc Vũ nói đến hồ đồ, nhất thời trong đầu bị quay vòng vòng, nghĩ hồi lâu mà không nói ra lời.
“Phạm Thiên các toàn những người bị nói lắp, Phạm Thiên các không có ai khác sao.” Lạc Vũ mang theo một tia trào phúng.
Nhưng là lời đang nói còn chưa hạ xuống, một số trọng thần trong điện đã bật cười.
Phạm Thiên các cùng Vọng Thiên Nhai, vốn luôn đối đầu.
Vì vậy chỉ cần có cơ hội cười nhạo đối phương, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua dù chỉ một chút.
Lạc Vũ này quả là trong bông có kim, châm chọc lợi hại.
“Cái này… Đương nhiên không phải, ty chức bất quá vốn chỉ là một kẻ hèn mọn, không biết gì trong Phạm Thiên các…” Lời nói còn chưa nói hết, nam nhân trung niên ngay lúc ánh mắt Lạc Vũ
nhìn xuống, khép miệng lại.
Nếu nói ra hắn được phái tới Vọng Thiên Nhai chúc mừng lại là kẻ không tài cán gì, đây tuyệt đối là coi rẻ, tuyệt đối coi rẻ.
Nam nhân trung niên thấy Lạc Vũ nhìn hắn
cười khẽ, như là cổ vũ hắn nói ra, trong lồng ngực hít một hơi lãnh khí, chính là nói cũng không được, mà không nói cũng không được.
Khiêm nhường sẽ bị Vọng Thiên Nhai không tôn trọng.
Không khiêm nhường, thì chính là đến thị uy, muốn khai chiến.
Hắn từ trước tới giờ chưa từng gặp phải
một người nữ tử như vậy, nhìn qua tưởng rằng nói chuyện rất tốt, kì thực nhưng lại khiến người ta từng bước phạm vào sai lầm, sẽ bị khai thác
đến mức không thể quay đầu lại.
Từ lúc nào Vọng Thiên Nhai có thêm một người nữ tử biết ăn nói như vậy rồi?
Điều này quả thực cùng với đặc tính dùng võ lực chinh phục tứ phương của Vọng Thiên Nhai, hỗ trợ nhiều lắm.
Đúng là được trời ban cho người thông minh nhanh trí.
Namnhân trung niên sau khi quýnh lên, tâm lý lại xoay chuyển.
Lập tức vội vàng nói: “Ta tới đây ý chúc
mừng Vọng Thiên Nhai quân vương là tuyệt đối chân thành, hôm nay đưa lên mỹ nữ như vậy, không có hi vọng vươn tới làm người của Vọng Thiên quân
vương.
Chỉ vì trong cung của quân vương không có nữ hầu, chứ không phải như vừa rồi cùng vị quý nhân kia trò chuyện, ý
muốn vào hậu cung là phi tần, mà đặc biệt mang tới.
Tuy không phải cực phẩm, nhưng cũng là tinh tế tuyển chọn, Vọng quân vương tha thứ.”
Lời này vừa nói ra, từ đưa tới hậu cung làm phi tần, trực tiếp trở thành nói chuyện về nữ hầu.
Không ai lại yêu cầu đòi hỏi cao về nữ hầu, muốn là hàng đầu.
Việc lúc nãy, tự nhiên cũng sẽ không tính là có chuyện gì rồi.
Lạc Vũ nghe vậy sắc mặt hòa nhã, xoay
người hướng Vân Thí Thiên giống như một bức tượng, nhìn Vân Thí Thiên
trong mắt hiện lên mỉm cười.
“Quân vương, nếu chỉ là đưa tới mấy đầy
tớ, bộ dáng như vậy cũng có thể xứng đáng, quân vương, người xem Phạm
Thiên các chủ có ý tốt, chúng ta hãy cười nhận thôi.”
Lạc Vũ hướng Vân Thí Thiên kinh cẩn nói.
Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái, khóe mắt khẽ nhếch, lạnh lùng nói: “Ngươi xem rồi làm.”
“Vâng.” Lạc Vũ trịnh trọng lên tiếng.
Sau đó quay đầu, nhìn xuống một đám oanh
oanh yến yến phía dưới, thản nhiên vung tay lên nói: “Đã như vậy, quân
vương ta sẽ nhận.
Người đâu, đem những đầy tớ này mang đến địa phương của các nàng.”
“Vâng.” Ngoài điện lập tức có thị vệ cao giọng đáp lời, tiến vào mang đám nữ nhân rời đi.
Từ phi tần trở thành nữ hầu, lại bị Lạc Vũ trực tiếp biến thành đầy tớ.
Quả thực là thẳng tắp đi xuống mà.
Đế Phạm Thiên đưa tới một đám mỹ nữ tuyệt sắc, bị Vân Thí Thiên nhận làm đầy tớ, đây quả thực là trực tiếp cho Đế Phạm thiên một cái bạt tai.
Nhưng lại không tìm được bất cứ lí do gì để phản kháng.
Ngươi đưa tới đầy tớ, ta tự nhiên nhận thành đầy tớ, như vậy đã là cho ngươi mặt mũi rồi.
Quần thần của Vọng Thiên Nhai cực kỳ vui vẻ.
Còn người nam nhân trung niên của Phạm Thiên các, sắc mặt tối đen, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Sau khi rời đi, làm sao bọn họ có thể ăn nói với Các chủ đây.
Nhận lấy đầy tớ, Lạc Vũ khom người hướng Vân Thí Thiên vẫn một bộ dạng, một lần nữa quay về vị trí của nàng.
Mà đám người Yến Lâm, Yến Trần bên cạnh, sóng mắt khẽ nhúc nhích.
Chiêu thức chơi đùa của Lạc Vũ rất xinh đẹp.
Quang minh chính đại nhận người, sắc mặt biểu hiện sự độ lượng của nàng, không phải đố phụ nhận người trong oán giận.
Thế nhưng nhận về, lại là nhận trở thành đầy tớ.
Đầy tớ, cái này đối với nàng một điểm uy hiếp cũng không có.
Vân Thí Thiên, cả đời có thể cũng không đặt chân đến địa phương của đầy tớ.
Hơn nữa, Đế Phạm Thiên đưa tới nữ nhân, bọn họ nhận làm đầy tớ.
Nếu tiếp theo còn mang nữ nhân tới tặng, phỏng chừng đầy tớ là chức vụ cao nhất rồi.
Phật Tiên Nhất Thủy, trừ chủ nhân của bọn hắn, còn ai có thể cao hơn Đế Phạm Thiên.
Như thế không đánh mà thắng, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, tâm cơ này….
Đám người Yến Lâm, Yến Trần tức cười.
Gió thổi qua ngọn cây, trong cung nghị chính kim quang chói mắt.
Vọng Thiên quân vương sau một hồi, đã thu những mỹ nữ tuyệt sắc Phạm Thiên các chủ đưa tới làm đầy tớ, tin tức
này nhanh như bay tryền đi khắp các địa phương trên Phật Tiên Nhất Thủy.
Ngày mùa thu nắng nhẹ, ấm áp mà ôn hòa.
Phật Tiên Nhất Thủy, quả nhiên là một địa phương tốt.
Tà dương chậm rãi buông xuống, một khoảng phía đông trên bầu trời là những đám mây đỏ xinh đẹp, đẹp không sao tả xiết.
Tẩm cung của Vân Thí Thiên.
Ánh sáng tím đen, ẩn chứa tia sáng màu
bạc của ngọc, không gian giữa sự kiên nghị lại ẩn chứa tuyệt đối kiên
quyết cứng rắn, đặc biệt là lạnh như băng thuộc về Vân Thí Thiên.
“Ở nơi này?” Phong Vô Tâm thấy Vân Thí Thiên an bài Lạc Vũ trong tẩm cung của hắn, kinh ngạc nói thành tiếng.
“Có chuyện.” Vân Thí Thiên trực tiếp ngồi xuống ghế dựa lớn da cáo màu trắng giữa tẩm cung, lãnh khốc vô cùng nói ra một câu.
Phong Vô Tâm ánh mắt chậm rãi nhìn qua Lạc Vũ cùng Lạc Lê, nhướng cao chút mi.
“Không có.”
Hắn không thể quản được quyết định của Vân Thí Thiên.
Nữ nhân của hắn nghỉ ngơi ở đâu, chính hắn quyết định.
Chỉ là, hắn từ trước tới giờ chưa từng
thấy nữ tử nào có thể trực tiếp vào ở trong tẩm cung, mà Vân Thí Thiên
cư nhiên cấp cho Lạc Vũ đãi ngộ cao như thế.
“Lại đây.” Vân thí thiên ngẩng đầu, nhìn Lạc Vũ đang đi dạo trong tẩm cung của hắn, tay giơ lên vẫy vẫy.
Lạc Vũ nghe vậy, quay đầu nhìn Vân Thí Thiên trên mặt hiện lên một tia mệt mỏi, tựa vào ghế, lập tức không phản bác, đi tới.
Lôi kéo Lạc Lê ngồi ở bên cạnh Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên thấy vậy, vươn tay, đem Lạc Vũ ôm vào lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Tỷ tỷ, xấu hổ xấu hổ.” Lạc Lê ngồi ở một bên, hướng Lạc Vũ nháy mắt.
Mà Tiểu Ngân đang được hắn ôm thì cười đến tiểu răng trắng đều lộ hết ra, quang minh chính đại nhìn trộm.
Lạc Vũ nghe vậy không nói gì.
Mà Vân Thí Thiên cũng không mở mắt nói: “Luyện công.”
Lạc Lê khóe miệng cong lên, cũng không dám phản kháng, ngồi chồm hỗm một bên.
Phong Vô Tâm từ đám người Yến Trần đã
biết những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian qua, lúc này thấy ba người hành động như vậy, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Lúc này, tại trước mặt Vân Thí Thiên mở ra một bản đồ dày đặc các địa phương.
Lạc Vũ nhìn thấy, phía trên viết Phật Tiên Nhất Thủy, đây là bản đồ của Phật Tiên Nhất Thủy.
“Quân vương, theo lời Yến Trần bọn họ,
cùng tin tức trước đây ta thu được, Đế Phạm Thiên quả thật từng bí mật
mang về hai người. “
Phong Vô Tâm nói vào chuyện chính.
Lạc Vũ vừa nghe nói thế, lập tức thái độ nghiêm túc, ngay cả Lạc Lê ngồi bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Đây là bắt đầu nói về cha mẹ của bọn họ rồi.
Vân Thí Thiên gật đầu, ý bảo Phong Vô Tâm tiếp tục.
Phong Vô Tâm thấy vậy, cũng không che
giấu Lạc Vũ, ngón tay chỉ vào hai điểm trên bản đồ nói: “Qua rất nhiều
tin tức chúng ta thu thập được.
Nếu như người hắn mang về thật sự là cha mẹ của Lạc Vũ.
Như vậy, ta cho rằng có khả năng sẽ bị an bài ở ba địa phương.”
Lạc Vũ nghe Phong Vô Tâm nói, ánh mắt tập trung vào địa phương mà hắn chỉ.
Trong phạm vi thế lực của Phạm Thiên, từ trên bản đồ nhìn không ra nơi đó là thành trấn hay là cái địa phương quỷ quái gì.
“Mà ba địa phương này, cũng không phải có thể tự do đi vào, quân vương, việc này phải suy xét chu toàn, bình tĩnh một chút không thể vội.”
Phong Vô Tâm nhìn về phía Vân Thí Thiên.
Hắn theo sát đến đây, nhân tiện nghe được chuyện tình của Lạc Vũ, sau khi khiếp sợ trôi qua lập tức nghĩ đến một điểm.
Việc này không thể cấp bách, thế lực cùng khả năng của Đế Phạm Thiên cũng không phải bình thường.
Nếu có hành động liều lĩnh, sợ rằng chẳng những không được tốt, mà ngược lại rất có khả năng bị thất thủ.
Vân Thí Thiên từ từ nhắm hai mắt, nghe lời của Phong Vô Tâm, không có trả lời.
Mà Lạc Vũ cũng đã nghe ra ý tứ của Phong Vô Tâm.
Lập tức, chậm rãi nói: “Việc này ta tự có cân nhắc, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến mọi người, cũng không
khiến cho mọi người vì ta vào sinh ra tử.”
Lời này vừa nói ra, Phong Vô Tâm không
đợi Vân Thí Thiên nói tiếp, quay đầu nhìn Lạc Vũ trầm giọng nói: “Quân
Lạc Vũ, ta cũng không khách sáo với ngươi.
Đối với mờ ảo thần thông, Vọng Thiên Nhai ta tự nhiên sẽ tìm hiểu đến tột cùng là thứ gì, chứ không cần phải tị hiềm cái gì.
Bởi vậy, đối với chuyện này chúng ta sẽ hết sức điều tra đem người cứu ra.
Chỉ là, nhất định phải thận trọng, nhất định phải.”
Liên tục nói đến hai lần nhất định phải, có thể thấy rõ thái độ của Phong Vô Tâm.
Lạc Vũ nghe Phong Vô Tâm nói trực tiếp, lập tức cũng trực tiếp tiếp nhận nói: “Là ta lòng dạ hẹp hòi rồi.”
Phong Vô Tâm thấy Lạc Vũ hào phóng như
thế, thu liễm gương mặt vừa rồi hơi trầm xuống, gật đầu nói: “Nếu đã đến Vọng Thiên Nhai, sau này chính là người một nhà.
Nhưng là, xử lý như thế nào cho tốt quan hệ người một nhà này, là do chính ngươi phải sử dụng mị lực cùng năng lực của mình.”
Lạc Vũ nghe vậy cười nói: “Được.” Dứt khoát lưu loát.
Phong Vô Tâm thích loại người dứt khoát, thấy tính cách của Lạc Vũ như thế, mắt lộ ra ôn nhuận.
“Chuyện tình của cha mẹ ngươi, ta sẽ quan tâm mọi thứ, ngươi không cần lo lắng có người ngáng chân ngươi, trước
mắt chỉ cần xử lý tốt mọi thứ nơi này là được.”
Phong Vô Tâm vì Lạc Vũ nói ra một câu cam đoan.
Phong Vô Tâm là tể tướng của Vọng Thiên
Nhai, cùng Vân Thí Thiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lời nói của hắn phân
lượng nặng nhẹ có thể thấy được.
Hắn nếu công bằng chính trực hoặc thiên vị Lạc Vũ, thì cuộc sống sau này của nàng sẽ tốt rất nhiều.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không khách khí, gật đầu, tiếp nhận.
Chuyện tình của cha mẹ nàng, nếu rơi vào
tay Đế Phạm Thiên, quả thật không thể cấp bách, chỉ có thể từng bước
từng bước hành động, bởi vì người có thế lực có thế sóng vai đứng cùng
Vân Thí Thiên, tuyệt đối không thể coi thường.
Từ việc tìm cha mẹ nàng, giữ cái gì đó
tín vật, sau đó nàng từ trên người tộc nhân cuối cùng của tộc Phiêu Miểu lấy được đồ vật kia, mở ra mật thất, lại đưa tới cái gì mà Lâu Tinh gia tộc.
Những chuyện tình liên tiếp xảy ra, càng không thể sốt ruột, chỉ có thể từng bước một hành động.
Phong Vô Tâm thấy Lạc Vũ khiêm tốn, khẽ
gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lạc Lê bên cạnh đang mở lớn mắt nhìn bọn
họ, đột nhiên mở miệng nói: “Hắn không thích hợp ở chỗ này.”
“Vì sao?” Lạc Vũ sắc mặt hơi trầm xuống.
Phong Vô Tâm liếc mắt quan sát Lạc Lê một cái, chậm rãi nói: “Cha mẹ của ngươi là chúng ta muốn từ trong tay Đế
Phạm Thiên cứu ra, mà ngươi cùng đệ đệ ngươi lại là thứ mà Đế Phạm Thiên muốn lấy từ chỗ chúng ta, đây là qua lại.
Hắn quá yếu, chúng ta không thể lúc nào cũng mang theo hắn.”
Lạc Vũ nghe vậy mặc dù biết lời nói của Phong Vô Tâm là chính xác, nhưng đệ đệ của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.
“Ta sẽ không…”
“Ta nghĩ đưa hắn đi hắc ngục.”
Trong nháy mắt ngay lúc lời phản đối của Lạc Vũ mới ra khỏi miệng, Vân Thí Thiên vẫn không mở miệng đột nhiên lên tiếng.
Lạc Vũ sửng sốt, hắc ngục, địa phương nào?
Mà Phong Vô Tâm cũng sửng sốt: “Đưa hắn đi hắc ngục?”
Vân Thí Thiên chậm rãi mở mắt ra, liếc
qua mặt Lạc Vũ, trầm giọng nói: “Nơi này rất nguy hiểm, rất cuồng bạo,
nhưng nếu có thể sống sót, sau này sẽ không cần vì hắn lo lắng.”
Lời này nói rất không rõ ràng, Lạc Vũ cau mày.
“Hắc ngục, chính là luyện ngục hắc ám
nhất của Vọng Thiên Nhai, là nơi có hoàn cảnh gian khổ nhất cùng ma thú
kinh khủng nhất của Phật Tiên Nhất Thủy.” Phong Vô Tâm nhìn thoáng qua
Lạc Vũ, đem ánh mắt quét về phía Lạc Lê.
“Người đi vào trong đó cửu tử nhất sinh, ngàn người đi vào mới có một người có thể trở về, nhưng người có thể
trở về, tất cả mọi thứ không có chỗ nào không siêu việt, công lực cao
tuyệt. Năm đó, quân vương chính là từ nơi đó đi ra.” (*khả năng sống sót rất mỏng manh.)
Nói đến đây, Phong Vô Tâm bỗng ngừng một
chút: “Nhưng là, cũng đã nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một người từ hắc ngục sống sót đi ra.”
Lời nói vừa hạ xuống, Phong Vô Tâm liếc
mắt nhìn thật sâu vào Vân Thí Thiên một cái, phức tạp trong mắt thể hiện cho bao nhiêu mưa gió mà Vân Thí Thiên đã trải qua.
Vân Thí Thiên từ trong hắc ngục đi ra,
trở thành tím tôn vương giả, nhưng lại so với cấp bậc tím tôn vương giả, mạnh hơn nhiều lắm, nhiều lắm.
Đây, chính là do hắc ngục ma quỷ kia rèn luyện thành.
Trong nháy mắt, trong tẩm cung trầm mặc.
“Ta muốn đi.” Ngay giữa lúc trầm mặc, Lạc Lê đột nhiên lên tiếng.
Lạc Vũ quay đầu nhìn Lạc Lê.
Mà Phong Vô Tâm trầm ngâm trong nháy mắt, lắc đầu nói: “Rất nguy hiểm.”
“Ta không sợ, ta phải trở nên mạnh mẽ, ta không thể làm liên lụy đến tỷ tỷ, ta phải trở nên cường đại, bảo vệ tỷ
tỷ cùng cha mẹ.” Lạc Lê đứng lên mạnh mẽ nói một tiếng.
“Lạc Lê…”
“Tỷ tỷ, yên tâm, ta sẽ sống sót trở về.” Trên gương mặt nho nhỏ của Lạc Lê lộ vẻ kiên quyết.
Lạc Vũ nhìn Lạc Lê, trong mắt trăm vị hỗn tạp.
Đưa tay kéo Lạc Lê lại, gắt gao ôm lấy.
“Yên tâm, có thể sống trở về.” Vân Thí Thiên thấy vậy vuốt vuốt tóc Lạc Lê, thanh âm rất lãnh đạm, như tiếng xé gió.
Lạc Lê nếu không có tiềm lực, hắn cũng sẽ không để hắn đi.
“Tỷ phu, ngươi phải chiếu cố tỷ tỷ thật
tốt, sau khi ta trở về nếu thấy ngươi khi dễ tỷ tỷ, ta nhất định đánh
ngươi.” Lạc Lê gắt gao nắm chặt tiểu nắm đấm.
Lạc Vũ nghe vậy muốn cười nhưng lại cười không nổi, chỉ có thể đỏ mắt, gắt gao ôm chặt Lạc Lê.
“Phương truy bách luyện, phương thành nam nhân”. Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ, nói ra tám chữ châm ngôn. (*trải qua
muôn ngàn thử thách, mới trở thành đại trượng phu)
Trăm luyện thành thép, chỉ có rèn luyện đi ra từ trong nguy hiểm thực sự, mới có thể trở thành đại trượng phu.
“Ta biết, nhưng mà…”
“Khụ khụ…”
Lạc Vũ thanh âm nhè nhẹ mới cất lên, Vân Thí Thiên ở phía sau đột nhiên mãnh liệt ho khan.
“Quân vương.” Phong Vô Tâm vội vàng đứng dậy.
Lạc Vũ đang tựa vào Vân Thí Thiên, trong
lúc nhất thời, cảm giác được thân thể Vân Thí Thiên bắt đầu run rẩy, một tia hàn khí xuyên thấu qua cơ thể hắn truyền đến, hàn băng thấu xương.
Thời gian ba tháng đã qua, thuốc của nàng không thể tiếp tục áp chế được hàn băng thương thế của Vân Thí Thiên nữa rồi.
Lạc Vũ nhất thời cả kinh, vội vàng buông Lạc Lê ra, xoay người một cái bắt lấy mạch đập của Vân Thí Thiên.
Cùng khắc, Phong Vô Tâm cũng đánh tới, một chưởng áp vào phía sau lưng Vân Thí Thiên, đấu khí màu tím vây quanh Vân Thí Thiên.
“Bá Vương Long đan kia sao lại vô ích,
thương thế của người sao một điểm cũng không có chuyển biến tốt đẹp?”
Phong Vô Tâm vẻ mặt nồng đậm lo lắng.
“Thu lại đấu khí của ngươi.” Ngay lúc Phong Vô Tâm đang lo lắng hỏi, Lạc Vũ đột nhiên trầm giọng nói.
Phong Vô Tâm sửng sốt, đồng thời Vân Thí Thiên cũng có chút phất tay, ý bảo hắn lui ra.
Phong Vô Tâm nhíu mày, nhưng cũng không nghi vấn, trực tiếp lui ra.
Trong nháy mắt ngay lúc đấu khí của hắn
rút lui, hai ngón tay Lạc Vũ như điện, điểm vào hai huyệt trọng yếu
trước ngực Vân Thí Thiên.
Đàn trung, thiên phủ, một điểm vào hai huyệt. (*hai huyệt đạo. Ta không biết là cái nào lun ^^)
Hàn khí lập tức không hề tiếp tục lan tràn, ngưng tụ tại tay chân của Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phong Vô Tâm ở bên cạnh thấy vậy, trong
mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng học theo bộ dáng của Lạc Vũ, trở
tay điểm vào vị trí đồng dạng trên ngực mình.
Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn bén nhọn kéo tới, Phong Vô Tâm vội vàng che ngực, lui về phía sau hai bước.
Đây là xảy ra chuyện gì?
“Đừng loạn điểm huyệt.” Lạc Vũ liếc mắt nhìn Phong Vô Tâm một cái.
Không học qua huyệt vị, điểm huyệt, đúng là muốn tìm chết.
“Thương thế của ngươi không thể tiếp tục
để lâu nữa, ta sẽ nhanh chóng tìm đan dược cho ngươi.” Lạc Vũ nắm lấy
tay Vân Thí Thiên, dùng nội công cổ võ chạy trong kinh mạch của Vân Thí
Thiên.
Vì hắn loại trừ hàn khí.
Vân Thí Thiên từ từ nhắm hai mắt, tựa vào ghế bọc da cáo, nghe vậy có chút nói: “Không vội.”
“Không vội, ngươi chết thì ta không cần phải gấp gáp rồi.” Lạc Vũ liếc mắt trừng Vân Thí Thiên một cái.
Vân Thí Thiên khóe miệng khẽ cong lên, cư nhiên tươi cười, sắc mặt không hề giận dữ.
Đứng bên cạnh, Phong Vô Tâm một bên xoa
ngực, một bên kinh ngạc nhìn Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ, hình thức ở
chung như vậy, thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Mà ánh mắt nhìn về phía Lạc Vũ, có chút nhiều hơn một tia mừng rỡ cùng coi trọng.
Một lúc lâu sau, dưới công lực của Lạc Vũ, hàn khí quanh thân Vân Thí Thiên chậm rãi tiên tán đi, sắc mặt cũng tốt lên.
Nội công của Lạc Vũ, đối với hàn khí, lộ vẻ hữu hiệu.
“Dược phòng ở nơi nào, ta đi tìm cho ngươi…”
“Trước không vội.” Vân Thí Thiên giữ lại thân hình Lạc Vũ đang định đứng lên, ôm chặt vào trong ngực.
Lạc Vũ quanh thân ấm áp, ôm lấy thật thoải mái.
Đã đến nước này rồi mà còn không cấp
bách, Lạc Vũ nhất thời lông mày dựng thẳng, tại Hạo Tàng cùng Phi Vũ
nàng vốn không có thời gian vì hắn tìm vài vị dược liệu, bây giờ nàng có thời gian rồi.
“Đi an bài, ta đến Lợi Châu một chuyến.” Giữ Lạc Vũ lại, Vân Thí Thiên quay đầu hướng Phong Vô Tâm trầm giọng nói.
Phong Vô Tâm nghe vậy nhíu nhíu mày: “Đi Lợi Châu?”
Trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: “Quên
đi, ta đi là được rồi, người ở chỗ này nghỉ ngơi nhiều một chút, dịch
bệnh nơi đó rất nghiêm trọng.”
Việc lúa gạo tốt lành đang bị rối loạn, có bộ tộc khác thường muốn tạo phản.
Mà ở Lợi Châu lại có bệnh dịch, dịch bệnh xuất hiện rất nghiêm trọng không ngừng lan rộng.
Cao cấp dược sư, tất cả đều bất lực.
Cho nên, vì hai chuyện này Vân Thí Thiên
mới trở về, không phải vì Vọng Thiên Nhai không người nào có thể giải
quyết, mà là vì sự việc rất trọng yếu.
Hiện giờ, Vân Thí Thiên muốn đi, thân thể của hắn thế này…
Vân Thí Thiên nghe vậy lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Vô Tâm một cái, trong mắt kia ẩn chứa lãnh khốc tuyệt đối.
Vọng Thiên Nhai quân vương, đâu phải những người khác có thể thay thế.
Trong phạm vi thế lực của hắn xuất hiện dịch bệnh nghiêm trọng như vậy, hắn sao có thể không đi.
Huống hồ, Lợi Châu là nơi rất quan trọng, cửa ngõ ra vào của Vọng Thiên Nhai.
Nếu Lợi Châu hoàn toàn rối loạn, cửa ra vào của Vọng Thiên Nhai thất thủ, kết quả sau đó…
“Quân vương…”
“Không cần nhiều lời.” Vân Thí Thiên vung tay lên, ý bảo Phong Vô Tâm lui ra chuẩn bị.
Phong Vô Tâm thấy này, biết chính mình
nhiều lời vô ích, không thể làm gì khác hơn là chuyển mắt nhìn Lạc Vũ
nói: “Ta đây đem thân thể của quân vương giao cho ngươi rồi.”
Lạc Vũ liếc mắt nhìn Phong Vô Tâm một cái.
Không cần hắn nhắc nhở, thân thể của Vân Thí Thiên, nàng tự nhiên sẽ để trong lòng.
Vân Thí Thiên thấy vậy ôm sát Lạc Vũ,
không coi ai ra gì nhẹ hôn lên mặt Lạc Vũ: “Yên tâm, cơ thể của ta không đến mức không xong.”
Lạc Vũ nghe vậy mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Vân Thí Thiên một cái.
Đối với dịch bệnh nàng không biết hắn có thể hay không chống cự, nàng chỉ biết thân thể hắn bây giờ rất không tốt.
Gió đêm thoáng lạnh, bóng đêm bắt đầu bao phủ mặt đất.
Ngoài tẩm cung của Vân Thí Thiên một mảnh đèn sáng huy hoàng.
Lạc Lê cùng tiểu ngân chạy ra khỏi tẩm
cung, đem địa phương từ trước đến nay chưa từng có nữ tử ở lại, tặng cho Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên hai người.
Đêm, rực rỡ.
Đảo mắt qua ngày thứ hai, Vân Thí Thiên mới về đã nhanh chóng mạnh mẽ đem Lạc Lê trực tiếp đưa vào hắc ngục.
Không chờ Lạc Vũ lo lắng thương tâm một chút, Vân Thí Thiên cũng không nghỉ ngơi thêm, lập tức mang theo Lạc Vũ đi Lợi Châu.
Lợi Châu, bệnh dịch hoành hành, một đám dược sư không có biện pháp.
Đầu đường cuối hẻm, vô số người phơi thây.
Lợi Châu, lúc này giống như địa ngục, bệnh dịch đang không ngừng cắn nuốt sinh mạng, hướng tới địa phương khác lan tràn.
Xung quanh, đám thuộc hạ của Đế Phạm Thiên nhìn chằm chằm, tập trung vào Lợi Châu.
Gió thổi qua như điềm báo một cơn giông bão lớn sắp đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...