Cự long xoay quanh, khí phách bao trùm tứ phương.
Đầy trời nắng sớm, mây mù lượn quanh, bạch long ngẩng đầu, phảng phất giống như đi lạc vào tiên cảnh.
Long? Trong lúc khiếp sợ, Lạc Vũ theo bản năng đưa tay dụi dụi con mắt.
Nàng không nhìn lầm? Phía dưới đó là một cái bạch long có năm chân trong thần thoại Trung Hoa.
Long? Thôn vân thổ vụ, hô phong hoán vũ*( nuốt mây nhổ sương, kêu mưa gọi gió). Long?
“Truyện thần thoại là có thật, thật sự có cự long?” Lạc vũ kinh ngạc nói, một bên Hải Mặc Phong thì bình tĩnh không được
Mặt tràn đầy kinh hãi nói một câu, lập tức vọt xuống phía dưới.
Vong Xuyên đại lục thời xa xưa truyền lưu lại, đại lục cường đại nhất ma thú, cự long bộ tộc, có thể nuốt cả trời, ngạo thị thiên hạ, bất quá đã sớm bị diệt vong.
“Thật không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy cự long.” Một bên Vân
Thí Thiên cũng kích động, lôi kéo Lạc Vũ cùng phi như bay mà đuổi theo.
Về phần Tiểu Hồng, Tiểu Ngân cùng mấy cái tuỳ tùng của Hải Mặc Phong, không cần nói, sớm sợ ngây người. Ngay lập tức phi xuống, thẳng đến
cuối đường.
Sương mù tản ra, hết thảy trước mắt đều rõ ràng.
Cự long, cả hàng cây số đều là cự long, vô biên vô hạn, xuyên suốt một phương trời.
Nhưng, nó không phải là còn sống.
Tất cả đều đã sớm thành một bộ xương khô.
Nhưng những bộ xương khô này hiên ngang mà đứng, uy phong hiển hách, khí phách bức người, bao quát hết thảy .
Loại khí tức quân lâm thiên hạ này, không phải hàng vạn hàng nghìn ma thú có thể so sánh cùng.
“Khí tức kinh người, quả nhiên là viễn cổ thú hoàng.” Hải Mặc Phong
ngẩng đầu lên, trên mặt là sâu đậm xúc động cùng ham muốn mãnh liệt
Theo sát ba người phía sau, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng, lần đầu tiên
tương đối nghiêm túc đứng thẳng thân thể, vẻ mặt nghiêm túc hướng phía
mấy bộ xương khô của cự long gật đầu
Đó đã từng là thú hoàng của bọn họ.
Đó là sự thật mà ma thú giới không thể thay đổi.
Đáng giá chúng nó tôn kính, càng đáng giá chúng nó quỳ lễ.
Ba nghìn năm trước là lúc bạch long ngạo thị thiên hạ.
Trái ngược với Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng hoàn toàn chấn động cùng quỳ lễ, Lạc Vũ vẫn là bình tĩnh thong dong.
Dù sao, rồng ở trong mắt của nàng đó là thần thoại, hiện tại càng càng là bộ xương khô, không có gì phải chấn động.
Lạc Vũ dạo quanh một vòng hàng cây số cự long, kinh ngạc nói: “Không có cửa vào, không có gì cả?”
Đây là có chuyện gì?
Điểm cuối của địa đồ chính là nơi này.
Mà ở đây chỉ có cốt khô của cự long, ngoài ra hoàn toàn không có gì cả.
Nghìn lần vạn lần không cần nói cho nàng biết, Phiêu Miểu bộ tộc chính là những con rồng đã chết này.
Lạc Vũ vừa nói xong, Vân Thí Thiên quay đầu, trực tiếp từ trong ngực
Lạc Vũ đem tử tinh thể*(tinh thể màu tím) lấy ra, đồng thời gỡ nhẫn ở
trên cổ hắn xuống.
Hai tay nâng hai vật, chậm rãi giơ lên cao: “Phiêu Miểu thủ hộ thần, xin mở cửa.”
Theo một lời của hắn vừa nói xong, tử tinh thể cùng nhẫn chậm rãi dâng lên cao, tỏa ra ánh sáng nguyên sắc
Ánh sáng lưu động, xoay quanh lẫn nhau, chậm rãi bay lên không.
Hình thể bắt đầu phát sinh biến hóa, tử tinh thể bắt đầu chậm rãi biến dài ra thành một thanh quyền trượng nguyên sắc.
Mà nhẫn vốn là chiếc nhẫn bình thường, chậm rãi rút đi vẻ ngoài thông thường, lộ ra bên trong là ánh sáng ngọc bảo thạc rực rỡ.
Hai vật ở giữa ánh sáng lưu động, từ từ kết hợp thành nhất thể.
Một thanh quyền trượng khảm bảo thạch tỏa ra ánh sáng nguyên sắc.
Răng rắc răng rắc.
Kèm theo Phiêu Miểu quyền trượng hình thành tỏa ra ánh sáng nguyên
sắc, những bộ cốt khô của cự long chậm rãi phát ra thanh âm răng rắc.
Thân thể cự long bắt đầu xoay từ trái sang phải.
Giống như một cánh cửa, một cánh cửa thông ra không gian bên ngoài đang chậm rãi mở ra.
Từ sau đại môn lộ ra bầu trời màu xanh lam, bầu trời đầy ánh hòa quang.
Khắp nơi, trăn hoa đua nở, bướm bay đầy trời, từng đợt hương thơm nhè nhẹ chậm rãi bay đến, thấm vào lòng người.
Núi cao chiếu xuống mặt sông, vẽ thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Nắng sớm đầy trời, điện ngọc quỳnh lâu lúc ẩn lúc hiện khiến cho người ta phải chấn động.
Cái này, chắc là chỗ ở thần tiên
“Đi.” Trong khiếp sợ nhưng cũng chân chân thật thật khơi mào nội tâm
hưng phấn, Lạc Vũ lúc này đưa tay tiếp nhận quyền trượng bay xuống, lôi
kéo Vân Thí Thiên nhảy qua cửa vào bên trong
Từng bước đi vào, dù chỉ cách một khoảng, nhưng phảng phất như hai cái thế giới
Yên tĩnh mà ưu nhã, đan xen dọc ngang mà thong dong.
Chằng chịt đan xen, giống như thiên địa thưở ban đầu, một mảng tướng hòa.
Không hề nhiễm mảy may bụi bặm của ngoại giới.
Hít một hơi thật sâu, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong, Tiểu
Ngân, Tiểu Hồng không cần bất kỳ chỉ điểm, cất bước hướng phía trước
nhảy qua.
Đây là nơi một tông môn rất lớn đã ở.
Đây là mảnh đất của dòng họ đã từng oai phong một cõi, đứng vững vàng trên vị trí tối cao của đại lục.
Dọc theo đường đi là tháp tông môn, nơi luyện tập võ nghệ, đá thí
luyện, phòng tiếp khách, … so sánh với Hải Thần tông, nó còn lớn hơn rất nhiều, các màu quỳnh lâu ngọc vũ lẳng lặng đứng sừng sững.
Nơi này, mọi thứ đều hòa hợp với nhau, cô tịch, tĩnh mặc.
Không có tiếng người ồn ào, tĩnh lặng, tịch lieu.
Đoàn người chậm rãi mà đi.
Ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mênh mông mà cổ kính, băng sương cao thượng.
Lạc Vũ chậm rãi mà đi qua, xem qua võ đường cực lớn cũng vô số sương phòng, lầu các của các đệ tử.
Trong sự tĩnh mặc, Lạc Vũ gần như có thể cảm giác được những huy hoàng cùng phồn hoa trước kia.
Bên tai mơ hồ có thể nghe thấy vô số đệ tử ở nơi này chơi đùa náo nhiệt, lau mồ hôi như mưa.
Mà lúc này, cái gì cũng không còn lưu lại.
Chỉ còn lại lầu các đứng sừng sững, mà người, toàn bộ cũng đã không còn nữa.
Không giống như Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong cảm giác Phiêu Miểu
bộ tộc khôn cùng khí phách, cao cao tại thượng mà nhìn xuống thương
sinh.
Lạc Vũ cảm giác được là một loại bi ai.
Sau khi phồn hoa tan hết chỉ còn lại cô đơn bi ai.
Không tiếng động khẽ thở dài một tiếng, Lạc Vũ khẽ lắc đầu.
Bên cạnh, Hải Mặc Phong không chú ý, nhưng Vân Thí Thiên thì khẽ quay đầu nhìn Lạc Vũ, trong mắt chợt lóe kinh ngạc cùng thâm thúy.
Xuyên qua tiền điện đến khách sảnh, phía sau sắc núi xanh biếc loáng thoáng lộ ra cung điện nguyên sắc.
Đám người Lạc Vũ tiếp tục bước về phía trước.
Đi qua mấy thiên điện, đi qua một rừng trúc rất lớn, tiếp tục đi về phía trước đến một khe núi.
Trên khe núi là một cái cầu màu tím rất lớn, hai bên khe núi là vô số ngọn núi nhô ra, bên dưới cầu màu tím là khe núi sâu không thấy đáy.
Mà cung điện nguyên sắc, đang ở phía trước.
Mọi người vốn đang nghiêm túc mà trầm mặc, nhất thời lại càng nghiêm túc cùng cẩn thận.
Đi qua cầu đến một dãy thật dài bậc thang bạch ngọc, dường như bậc
thang kia có thể dẫn lên đến tận trời, cứ bước lên phía trước, quay đầu
lại cơ hồ sẽ không nhìn thấy điểm đầu.
Im lặng, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong đi phía trước, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng cùng mấy người khác theo ở phía sau.
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc.
Đây đã là đại lục tất cả điển phạm quy cách trong đích cao nhất nghi trượng.
Đoàn người bước lên bậc thang bạch ngọc, càng ngày càng lên cao như trèo lên tầng mây.
Trước mắt, ánh sáng nguyên sắc chớp động, một tòa cung điện nguyên
sắc đứng sừng sững trước mắt mọi người, trang nghiêm, đại khí, thần
thánh, cao thượng.
Trong khí thế ngút trời để lộ ra tôn nghiêm, khí phách, còn có ân huệ bao dung khắp chúng sinh, ung dung cùng ôn nhuận.
Mắt nhìn xuống hết thảy, phía trên đại môn có ba chữ to “Phiêu Miểu cung” dùng tử tinh thể nguyên sắc để viết.
Phiêu Miểu chủ cung, đây là cung điện của Phiêu Miểu khai sơn tổ sư.
Mặc dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng cũng không thể che giấu được
khí tức bá đạo mặc dù trải qua thiên thu vạn tái, cũng vẫn như cũ đoạt
người hô hấp.
Đây chính là nơi của người đã sáng lập ra Phiêu Miểu nhất tộc, cuối
cùng đã dẫn dắt tộc nhân của mình đứng ở nơi cao nhất của Vong Xuyên đại lục.
Lạc Vũ mặc dù không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng cũng ngăn không được trong lòng thở dài.
Không có hưng phấn nắm tay dậm chân, không có kích động la to, không có sung sướng mà điên cuồng chạy vào.
Lãnh khốc Vân Thí Thiên, đạm mạc Hải Mặc Phong, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng.
Tất cả đều đứng ở phía trước đại môn, thu liễm hơi thở.
Khẽ khom người hành lễ.
Đây là cường giả đối với cường giả tôn kính, lại càng là tôn trọng
đối với Phiêu Miểu khai sơn tổ sư- người đã từng đứng ở nơi cao nhất của Vong Xuyên đại lục.
Gió xuân phe phẩy, lay động thiên địa vạn hoa.
Hành lễ xong, Lạc Vũ đứng ở giữa hai người, chậm rãi đưa tay lên đẩy cửa lớn của cung điện.
Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào cung điện, cả đại điện giống như một tòa thành ở trên không, quang thải lưu ly, xa hoa.
Vô số cánh bướm bay lượn ở bên trong đại điện.
Vô số bóng người ở trên không lơ lửng trôi.
Có đang cười, có ngồi, nằm ngắm hoa, có chơi thuyền trên song, có hai người đang nhìn nhau.
Xa hoa làm cho người ta chói mắt.
Lạc Vũ cảm giác như mình vừa đẩy ra cảnh cửa ma thuật.
Lạc Vũ sửng sốt: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Tiếng nói còn đang bay trên không trung, Lạc Vũ cũng đã thấy rõ ràng trong điện chỉ có hình ảnh đang trôi lơ lửng.
Hư ảo, hoàn toàn là hư ảo, giống như phim chiếu bóng, giống như kĩ thuật 3D của điện ảnh hiện đại.
Lạc Vũ vuốt vuốt mi tâm, 3D, không thể nào.
Lúc này, thanh âm lãnh khốc của Vân Thí Thiên truyền đến: “Nhìn bốn phía xem.”
Lạc Vũ ngẩng đầu, nhìn xung quanh, nhất thời nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Ở mọi nơi trong cung điện, bốn vách tường, trên trần nhà, toàn bộ đều được điêu khắc những bức đồ án tinh mỹ (đẹp đẽ + tinh xảo)
Nội dung của những bức đồ án kia chính là những ảo ảnh đang trôi lơ lửng trong cung điện.
Ảo ảnh là những đồ án trên vách tường, ánh sáng không biết được chiếu từ nơi nào tới, chiếu rọi xuống những bức đồ án mà chiết xạ ra những ảo ảnh kia.
Toàn bộ cung điện, cái gì cũng không có, toàn bộ đều là những bức đồ
án, tinh mỹ giống như những bức phi thiên bích họa trong hang núi đá Mạc Cao.
Lạc Vũ chầm chậm đi vào, đây là những bức bích họa do Phiêu Miểu khai sơn tổ sư khắc.
Mà vừa nhìn lại một lần, ý nghĩ này của Lạc Vũ lập tức bị bác bỏ.
Trên đồ án trong đại điện, tất cả đều là hình ảnh một nam một nữ,
hoặc là chỉ có một người nữ, hàng vạn hàng nghìn bức bích họa tất cả đều là bóng hình của nàng.
Đó là một loại dung nhan kinh người, ở trước mặt nàng, hoa cỏ phải mất sắc, sao phải xấu hổ, liễu phải ảm đạm phai màu.
Mà bên cạnh nàng, nam tử thân hình như ngọc, tuấn mỹ mà tuyệt đối bá đạo.
Hai người cùng nhau gắn bó, nồng đậm yêu thương tràn ra bên ngoài.
Đây tuyệt đối là một đôi bích nhân.
Khai sơn tổ sư của Phiêu Miểu nhất tộc vẽ cả tòa đại điện đều là những bức đồ án về nàng…
Lạc Vũ vốn đang cảm thấy quái lạ, đột nhiên, Phiêu Miểu quyền trượng
đang nắm trong tay bị một cỗ cường đại lực lượng hút đi, rời tay mà bay
ra, trong nháy mắt, nó hướng phía đài cao nhất của Phiêu Miểu cung mà
bay đi.
Bay nhanh lên phía trên, Phiêu Miểu quyền trượng bay thẳng tắp vào
đỉnh cao nhất của bức bích họa trong cùng, chỗ tay của nam nhân tuấn mỹ
mà bá đạo kia, sau đó gắn chặt vào đó.
Tư thế đó giống như nam tử kia đang cầm Phiêu Miểu quyền trượng.
Này… Trong điện mấy người hai thú lập tức có phản ứng, nam tử tuấn mỹ mà bá đạo kia chắc chắn là thủy tổ của Phiêu Miểu nhât tộc.
“Các con của ta, rốt cục các ngươi cũng làm rất tốt.”
Ngay khi quyền trượng gắn vào tay nơi tay của nam tử trên bức bích
họa, tia sáng nguyên sắc trong nháy mắt bao phủ cả tòa đại điện, một đạo thanh âm cô đơn nhưng cũng tràn đầy khí phách vang lên.
Công pháp lưu âm, từ ngàn năm trước mà thủy tổ của Phiêu Miểu nhất tộc đã có được công lực đến mức này.
Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong liếc mắt nhìn nhau, vẫn đứng ở trong cung điện không hề nhúc nhích.
“Ước nguyện từ lúc sinh ra đến giờ của ta cuối cùng cũng có thể thực hiện được. Ta cảm thấy rất được an ủi.”
Thanh âm phiêu đãng trong không trung, tia sáng lưu chuyển bốn phương, đồ án trên tường càng phát ra tràn ngập các loại màu sắc.
“Năm xưa ta tâm cao khí ngạo, trầm mê trong võ học, đó là thói của nam nhi: hiếu thắng, trục lợi, mê võ điên cuồng.
Ba mươi năm cuối cùng của cuộc đời, nghiên cứu võ đạo, đi hết thiên
hạ cũng không có đối thủ, xưng hùng tứ hải, không chuyện gì là không dám làm, khai tông lập phái, là thiên hạ đệ nhất tông. Trước đây chưa từng
có người nào có thể là được như vậy. Công danh sự nghiệp đại thành, lưu
danh muôn đời.”
Thanh âm cô đơn bình bình đạm đạm mà nói.
Mặc dù tịch liêu, phân giữu những chữ toát ra không những mang theo
khí phách cả đời, cùng tài văn chương kinh thái tuyệt diễm, ngay cả giấu giếm quá sâu, nhưng nhìn môt cái cũng không bỏ sót được cái gì.
“Nhưng mà, đạt được rồi mới biết quý giá, có được xong mới hiểu nặng nhẹ”
. Ngồi hưởng thụ thiên hạ mỹ danh, xưng hùng đại lục tứ phương, không kẻ nào không ngước lên nhìn ta, không kẻ nào không tình nguyện quỳ dưới chân ta, nhưng cuối cùng, ta lại mất đi người mà ta yêu thương.”
Nói tới đây. Thanh âm tịch liêu mà bá đạo tràn ngập đau lòng cùng không cách nào nói rõ đau đớn.
Lúc này dừng lại, cơ hồ khiến người ta hít thở không thông.
Vân Thí Thiên đứng ở bên cạnh Lạc Vũ đưa tay nắm thật chặt tay Lạc Vũ.
“Công thành danh toại, xưng hùng thiên hạ, nhưng ai có thể cùng ta
sóng vai mà hưởng? Ai có thể cùng ta hưởng cảm giác một người trên vạn
người?
Danh, lợi, tuyệt thế võ công còn có ý nghĩa gì nữa? Còn có ý nghĩa gì nữa?
Khai tông lập phái, xưng tổ đạo tôn, hưởng hết phồn hoa, cuối cùng là tịch liêu một người.”
Thanh âm thê lương quanh quẩn trong đại điện, tịch liêu dị thường.
Một lúc sau, thanh âm của Phiêu Miểu tổ sư mới lại chậm rãi vang lên: “Nếu là thời gian có thể quay trở lại, danh lợi đều vứt bỏ, võ học cũng không cầu.
Chỉ cầu có thể cùng người thương đi thuyền con, ngắm thúy liễu, cười nhìn nhân sinh, cả đời phong lưu, thế là đủ.
Đáng tiếc, hối hận thì đã muộn, hối hận thì đã muộn a.”
Thanh âm mang theo vô tận đau đớn cùng hối hận rơi xuống, trong điện tuyệt đối yên tĩnh.
Phần bi thống cùng hối hận ăn vào tận xương, làm cho lòng người cũng phải bi thương, cảm động lây.
Lạc Vũ trở tay, nắm thật chặt tay Vân Thí Thiên, cắn chặt răng.
Vân Thí Thiên cảm giác được tâm tình của Lạc Vũ, cũng càng nắm chặt.
Công danh lợi lộc, phách nghiệp thiên thu, giang sơn to lớn quá mức hấp dẫn người.
Nhưng là, đợi đến khi hết thảy đều kết thúc, có lẽ ngươi mới phát hiện.
Đó cũng không phải là những thứ ngươi muốn, ở trên cao cũng không thể ngăn nổi lạnh lẽo, một người ngồi, một mình độc hành, ngay cả có cả
thiên hạ này, thật ra thì, đó mới là một loại chân chính bi ai.
Hai tay nắm chặt, Lạc Vũ ngẩng đầu xem vài bức bích họa trước mắt.
Mỹ nữ tuấn nam, lúc nhỏ vô tư, hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, trước hoa, dưới trăng, đính ước một đời.
Đại kiệu tám người nâng, cưới qua cửa, triền miên yêu say đắm, thiên hạ vô song.
Nhưng theo hình ảnh kia về sau, ân ái triền miên không còn nữa.
Mỹ nhân ngồi một mình trong lầu các, ngắm trăng một mình.
Tuấn nam si mê võ công, tranh danh đoạt lợi.
Một năm không thấy, tương tư.
Hai năm không thấy, tương tư.
Ba năm, bốn năm, năm năm,…, ba mươi năm, nhiều năm hơn nữa tương tư cũng héo mòn, bao phủ trong tịch liêu.
Mỹ nhân chờ đợi năm này qua năm khác, do yêu mà sinh hận, bực tức mà rời đi.
Một mình một người, tạo ra Lâu Tinh gia tộc, cùng Phiêu Miểu nhất tộc địa vị ngang nhau, đời này kiếp này, trọn đời là địch.
Hình ảnh cuối cùng, một bức bích họa nằm sừng sững ở chỗ cao nhất của Phiêu Miểu cung.
Phiêu Miểu tổ sư tuấn mỹ mà khí phách một mình ngồi, thiên hạ đều ở
trong tay, nhưng cuối cùng lại buồn bã mà ngồi một mình, trên đỉnh cao
của thiên hạ cũng không xua đi được tịch liêu.
Một loại cảm giác cực kỳ đau lòng cùng bồi hồi nảy sinh trong lòng Lạc Vũ.
Vì sao mọi người phải đợi mất đi rồi mới biết được trân quý.
Vì sao mọi người phải đợi để mất đi rồi mới biết quý trọng.
Thời gian quay trở lại? Làm sao có thể có chuyện đó.
Đợi đến hết thảy đều tan thành tro bụi, hết thảy đều kết thúc, mới hối hận, cần gì, tội gì, làm sao có thể.
“Ai”. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lạc Vũ hút vào một hơi thật sâu.
“Ta sẽ không như thế.” Đang lúc Lạc Vũ than thở, Vân Thí Thiên đột
nhiên mở miệng, cũng dùng sức mà kéo, đem Lạc Vũ ôm vào trong ngực.
Ta sẽ không như vậy, ta hiểu rõ cái gì ta không thể lấy lại, cái gì ta có thể lấy lại một lần nữa.
Người nào không thể buông ra, ta không thể để cho nàng chờ đợi, ta không thể để cho mất đi mới biết quý trọng.
Nhân sinh có vô số thứ phải bỏ qua, nhưng có một số người, một số việc, là tuyệt đối không thể bỏ qua.
Mà Lạc Vũ, chính là một trong số những người đó, tuyệt đối không thể mất đi.
Cảm giác được tâm ý của Vân Thí Thiên, tâm tình của Lạc Vũ vốn đang có chút không tốt nhất thời nảy lên một cỗ nồng đậm ấm áp.
Không có thiên hạ, ta có thể đánh lại; nhưng người không có, liền không có ta.
Câu nói kia, nàng vẫn còn nhớ rất rõ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ nhớ rõ.
Quay đầu, Lạc Vũ hướng Vân Thí Thiên lộ ra một nụ cười rực rỡ. “Ta cũng vậy.”
Nàng cũng thế, kiếp này bất kể là như thế nào, nàng tuyệt đối không buông tha cho Vân Thí Thiên.
Bởi vì, nàng không muốn hối hận.
Trong đại điện tịch liêu, Hải Mặc Phong chậm rãi quay đầu nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đang ôm nhau, trong mắt khẽ hiện lên một tia sáng tỏ cùng thâm ý.
Có lẽ, chính là bởi vì phần tình cảm này, mà người của Phiêu Miểu nhất tộc đã chọn bọn họ.
Có lẽ, chính là bởi vì phần quyết tuyệt không thể bỏ qua như vậy, bọn họ mới có thể đi đến đại điện của Phiêu Miểu tổ sư, mở ra truyền thyết.
Tình yêu, đây rốt cuộc là thứ gì?
Làm sao có thể huyến lệ như thế, bi thương như thế, kiên định như thế, triền miên như thế.
Động tâm, Hải Mặc Phong khẽ lắc đầu.
“Thiên tinh vụ hoa, là thứ mà Lâu Tinh mơ ước nhất, nhưng cuối cùng,
ta cũng không tìm được, nhưng con cháu đời sau của ta cuối cùng cũng tìm được, lòng ta coi như cũng được an ủi.
Người đưa đi hãy nói lời của ta: lòng ta rất yêu nàng, cả đời không
thay đổi, kiếp này ta đã sai, hối hận thì đã muộn, chỉ cầu nếu có kiếp
sau, công danh lợi lộc, vương triều bá nghiệp, ta không cầu gì cả.
Chỉ cầu có thể che chở ngươi cả đời, cưng chiều ngươi cả đời, yêu ngươi cả đời là đã đạt thành tâm nguyện.”
Giọng nói bá đạo bao hàm vô tận đau lòng cùng hối hận ở trong đại điện tịch liêu chậm rãi chìm dần xuống.
Ngoài điện, gió nhẹ nhàng thổi qua, từng chiếc lá phi lạc xuống mặt đất.
Cành liễu đung đưa, tựa như vô tận nước mắt tích lạc qua tháng năm.
“Chỉ tiếc, thiên tinh vụ hoa là khó có được, hậu bối cuối cùng của
Phiêu Miểu nhất tộc dùng vô số tâm lực nhưng đến nay cũng vẫn không thể
luyện chế được.
Cuối cùng lại lưu đến ngàn năm sau.” Hải Mặc Phong lắc đầu, người đạm mạc như hắn cũng là lần đầu tiên thật sâu thở dài.
Phiêu Miểu tổ sư cho là, sau khi hắn chết, con cháu của hắn sẽ rất
nhanh có thể tìm ra thiên tinh vụ hoa để đưa đến Lâu Tinh gia tộc.
Nhưng nào biết, tìm, chính là một ngàn năm.
Lâu Tinh không nghe được phó thác, cũng không biết thâm ý nơi đáy lòng của Phiêu Miểu tổ sư.
Thở dài sau, Hải Mặc Phong chậm rãi đi lên phía trước: “Theo tông tộc của ta ghi lại, Lâu Tinh gia tộc cùng Phiêu Miểu nhất tộc thề là tử
địch.
Mà Phiêu Miểu nhất tộc cuối cùng suy tàn, nguyên nhân phần lớn có thể nói là vì Lâu Tinh gia tộc.
Không nghĩ tới là do ngàn năm oán giận mà ra.”
Yêu hận, yêu hận, có bao nhiêu yêu thì có bấy nhiêu hận a.
“Ô ô …” Hải Mặc Phong vừa dứt lời, một đạo tiếng khóc vang lên.
Chính là Tiểu Hồng đang nằm dài trên mặt đất, đem cặp mắt hồng hồng khóc càng đỏ.
Không khóc, không khóc, Tiểu Ngân ở một bên thấy vậy thì biến lớn lên, đem Tiểu Hồng kéo vào trong lòng.
Ta cũng sẽ không giống tên kia, vợ ác, ta sẽ hảo hảo quý trọng ngươi, tuyệt đối sẽ hảo hảo khi dẽ ngươi, ngươi yên tâm.
Vừa dứt lời, Tiểu Hồng vốn đang sầu não nhất thời dựng thẳng ánh mắt.
Ngươi vừa nói cái gì?
Một lời vừa dứt, móng vuốt lập tức đánh về phía Tiểu Ngân.
Dám khi dễ ta, ngươi muốn chết.
Không khí tràn ngập thương tiếc trong đại điện lập tức bị Tiểu Ngân chạy trối chết, Tiểu Hồng truy cùng đuổi tận đánh vỡ.
Lắc đầu, Hải Mặc Phong đi tới bậc thang bạch ngọc ở phía trên, tiện tay mở ra sổ ghi chép Bàn long ngọc đặt trên bàn.
Đó là sách chuyên môn ghi lại việc tìm kiếm thiên tinh vụ hoa của các đời Phiêu Miểu nhất tộc.
Ở bên cạnh, cũng là một bản ghi lại nguyên nhân tại sao Phiêu Miểu nhất tộc lại suy tàn.
Đối với Lâu Tinh gia tộc, Phiêu Miểu nhất tộc là một mực nhường nhịn, thêm vào chư hầu làm phản, cường địch bốn phía.
Ngàn năm cứ như vậy, không suy tàn là điều không thể.
Lắc đầu, cầm trong tay sách ghi chép, Hải Mặc Phong nhìn vách tường
phía sau Phiêu Miểu quyền trượng, đưa tay lấy Phiêu Miểu quyền trượng
xuống.
Qua hồi lâu cũng không thấy nhấc ra được.
Thấy vậy, Hải Mặc Phong quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên còn đang ôm nhau.
Đau lòng trong nháy mắt đã khôi phục, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên thấy vậy, cùng đi lên.
Đứng ở phía trước của Phiêu Miểu quyền trượng, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đưa tay cầm lấy Phiêu Miểu quyền
trượng, kéo xuống dưới.
Trong nháy mắt, vách tường to lớn khắc hình Phiêu Miểu tổ sư bắt đầu chậm rãi tách ra.
“Cần phải có hai người yêu nhau mới có thể mở ra, sớm biết như thế,
cần gì ban đầu.*(ý là nếu sớm biết cục diện như thế thì ban đầu đã ko
làm)
Tiếng của Hải Mặc Phong vừa dứt, cánh tay của Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đang nắm quyền trượng đột nhiên xẹt qua một đạo nguyên sắc tía sáng.
Tạo thành một đạo ánh sáng nguyên sắc, giống như một chiếc vòng ngọc.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ sửng sốt, nhíu mi.
Cùng lúc này, thanh âm tịch liêu đau đớn của Phiêu Miểu tổ sư lại lần nữa vang lên.
Lần này không còn chứa sự cô đơn vô hạn nữa. Chỉ có khôn cùng khí phách cùng uy hiếp.
“Thiên tinh vụ hoa là vật thần ban cho, nếu đưa tới nơi, vậy thì rất tốt, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi.
Nhưng nếu ai dám động tay chân, ta dù là đã chết cũng có thể lấy mạng của các ngươi.”
Thanh âm bá đạo bao hàm vô tận quyết tuyệt.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên nhất tề nhíu mày, Phiêu Miểu tổ sư này thật sự là cẩn thận.
Bất quá, nếu bọn họ đã đáp ứng, như vậy tuyệt đối sẽ làm được, quả thật là nhỏ mọn.
Phiêu Miểu tổ sư yêu hận quá sâu, cẩn thận như thế cũng là bình
thường, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên cau mày sau cũng không đi truy cứu, dù sao bọn họ cũng sẽ đi đưa, sẽ không sợ lời cảnh cáo kia.
Phiêu Miểu quyền trượng trượt xuống, cả vách tường mở ra.
Quang hoa mê người, hoa trạch loạn lòng người.
Phía sau vách tường, giống như có một mặt trười núp ở phía sau đó,
quả thực chói mắt, khiến cho Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong đều
không thể không nghiêng đầu nhắm mắt.
Quang hoa lưu chuyển, kim quang vạn dặm.
Thân là Vong Xuyên đại lục đệ nhất tông, mật địa bảo tàng của nó bậc này là có thể tưởng tượng được.
Sau vách tường kia không phải là một cái huyệt động chật hẹp, không
phải là mật đạo dưới đất, mà là một cái không gian, giống như trữ vật
thủ hoàn giống nhau, là một cái không gian khác.
Mà không gian kia, đó chính là một ngọn Đế thành.
Kim ngân thô lậu trải đầy mặt đất, vô cùng vô tận ma thú nội đan, giống như những cục đá nhỏ xếp chồng chất thành núi giả.
Bạch ngọc làm tòa thành, huyết ngọc phủ đầy điện.
Phỉ thúy làm hoa cỏ, mã não làm trang sức.
Lưu ly làm đường phố, hột xoàn làm tường rào.
Kỳ lân quả như củ sen trong hồ nước, Vân gian hoa như trang sức cắm ở trên tường.
Vô số kì trân dị bảo, vô số kì hoa dị thảo, vô số tài phú…
Vô cùng vô tận, quả thực làm cho người ta hoa cả mắt.
Cái gì gọi là tài phú, đây chính là tài phú.
Cái gì gọi là giàu có, chính là đây.
Cái gì gọi là phú khả địch quốc, chính là như vậy.
Trước đây cho rằng Vọng Thiên Nhai là phú, Hải Thần tông là phú, hiên tại mới biết, tất cả đều không là gì cả.
Lạc Vũ hít sâu một hơi, cố gắng khống chế nhịp tim của mình, nhìn Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong đang ngây người.
Hậu duệ cuối cùng của Phiêu Miểu nhất tộc nói cho nàng biết, chỉ cần
đem thiên tinh vụ hoa đưa đi Lâu Tinh gia tộc xong, những thứ khác đều
tùy nàng xử lý.
Vậy những thứ này…
Giàu to rồi, đại phát rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...