Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Tân lang dắt tân nương, tân nương dựa vào tân lang, từng bước một đi vào phủ Tứ Vương Gia.
Trong tức khắc, trăm hoa đua nở, tiếng pháo nổ bùm bụp như sét đánh đan xen tiếng nói chúc mừng, một mảnh vui mừng hân hoan.
Mọi người lúc này thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng không tránh khỏi khinh bỉ đối với tân nương tử.
Quyền Khuynh Thiên Hạ, Tứ Vương Gia tuyệt đại phong hoa, ai không muốn gả?
Lại còn có người không biết phân biệt như vậy!
Đại đường Tứ vương phủ, Hoàng đế ngồi cao ở trên chính vị, ngồi bên cạnh chính là Hoàng Hậu và Quý Phi, xung quanh là một số đại thần triều đình.
Nhìn Đông Phương Tuyết dắt tân nương từng bước một đi tới, trên mặt Hoàng đế thoáng qua đủ loại tâm tình phức tạp.
Đứa con trai mà hắn thương yêu nhất, rốt cuộc. . . Cũng có nhà của mình. . . . . .
Tiếc nuối duy nhất chính là, ngàn chọn vạn lựa, không hiểu vì sao con trai mình cứ khăng khăng chọn một đóa cỏ đuôi chó. (hoàng đế gì mờ nói chiện mất văn hóa thiệt)
Nhưng thôi, chỉ cần hắn thích là được, chỉ cần là hắn thích, thì hắn sẽ chấp nhận.
Nhất Bái Thiên Địa.
Nhị Bái Cao Đường.
Phu thê giao bái.
Sau khi bái xong Thiên Địa, Nguyệt Trì Lạc chính thức được trao cho danh hiệu chánh phi Tứ Vương Gia, tiếp nhận đĩa ngọc hoàng gia cùng ban thưởng của Hoàng Hậu và Quý Phi, sau đó được hỉ nương đưa vào động phòng.
Đêm xuống, bóng đen thâm trầm, ánh nến đỏ thẫm trên bàn dài lay động lúc sáng lúc tối trong gió đêm.
Nguyệt Trì Lạc thay xong giá y ngồi ở trước bàn, một người một chung hừng hực rót rượu.
Đây vốn nên là rượu giao bôi mừng sum hợp của Đông Phương Tuyết và nàng, lại bị một mình nàng trút hết hơn phân nửa.
Độ cồn theo cổ họng trượt xuống, nóng rực cả tim phổi.
Nàng vốn cho rằng mình sẽ không quan tâm, nhưng mà sao vẫn có một chút đau, một chút đau.
Bản thân đã từng nói qua, lấy chồng, người không yêu sẽ không lấy.
Hôm nay, bi ai gả cho một nam nhân nhưng trong lòng lại có người khác, mà nàng, mặc dù không thương Đông Phương Tuyết, nhưng vẫn thương tâm.
Không phải vì Đông Phương Tuyết mà thương tâm, thương tâm chính là mình lại gả cho người mình không hề thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...