Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Không muốn để sư huynh tiếp tục truy xét mù quáng như vậy, nàng đem tất cả sự việc xảy ra ở cung điện Hoa Quý Phi nói hết cho sư huynh, hy vọng hắn có thể tra ra chút gì, cũng hy vọng tìm kiếm được thi thể của người đó, để hắn được nhập thổ vi an.
Bất đắc dĩ thở dài, nhìn cảnh tượng biển người đông nghìn nghịt, Nguyệt Trì Lạc gở xuống mặt nạ nắm chặt trong tay, hai mắt tìm kiếm qua lại bóng dáng đè nặng ở trong lòng. Nhưng mà, biển người mênh mông, không đủ ăn ý cùng phù hợp, tìm một người, sao có thể nói dễ dàng?
Quanh quẩn hai vòng, Nguyệt Trì Lạc hòa vào trong đoàn người tới tới lui lui đi theo dòng người, cứ đi không hề có mục đích.
Càng tiếp tục đi, càng cảm thấy cô độc.
Người càng nhiều, ngược lại càng cảm thấy như hư không, những tiếng rao hàng cũng tốt, hay tiếng ồn ào cảnh tượng náo nhiệt cũng được, những thứ này dường như không liên quan đến nàng, cái loại cảm giác trống rỗng đó, giống như hết lần này đến lần khác hút nàng ra khỏi đời người chìm nổi này.
Mọi thứ lúc này, đều có vẻ như hoàn toàn xa lạ!
Nhìn những người lướt qua bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt, không biết nên đi con đường nào.
A Tuyết, sẽ là bến cảng cuối cùng nàng có thể dừng lại sao?
Nàng không biết!
Ngược lại tương đối mê mang, hắn mang đến cho nàng sự dịu dàng say lòng người nhưng cũng thương tâm.
Nàng đã yêu, cho nên yếu đuối rồi, cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Vì vậy mới phát giác được hắn so với hoa trong gương, trăng trong nước thậm chí còn muốn lung linh mờ mịt hơn.
Nhưng mà hắn hư ảo như vậy, nàng lại muốn bắt lấy!
Aizzz, nàng thở dài một hơi, bắt đầu dựa theo tuyến đường trong trí nhớ đi trở về.
Cầm lấy mặt nạ Dạ Xoa đi tới chỗ quán vỉa hè bán mặt nạ lúc nãy, nơi đó chật ních người mua này nọ, người trong lòng nàng cũng không có ở đây, nơi ấy cũng không có một thân y phục màu trắng của hắn, không có sự dịu dàng như ánh trăng trong suốt lành lạnh làm say lòng người của hắn.
Nàng bảo hắn tìm nàng, có lẽ hắn cũng ngu ngốc mới có thể đứng ở đây đợi.
Lúc này, sợ là vẫn đang tìm nàng chứ?
Nghĩ tới đây tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút, nàng xoay người, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú xoay vòng, ở phía trước có bóng dáng màu trắng chợt thoáng qua một cái, ngay sau đó biến mất trong đoàn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...