Chương115: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (23)
Nam Cung Tĩnh. . . . . . Nam Cung Tĩnh. . . . .
Nhíu mày, cô chợt nghĩ tới lý do mình tới công ty tìm Đông Phương Tuyết.
Lúc này, đã đến hội trường.
Xe dừng lại, Đông Phương Tuyết sửa sang lại quần áo, xuống xe. Đang định đóng cửa xe lại, Nguyệt Trì Lạc đã vội vã kéo lấy tay áo hắn: “A Tuyết, em hỏi anh chuyện này.”
Đông Phương Tuyết đứng bên cửa xe, hờ hững nhìn cô.
Mặc dù không phải vấn đề nhạy cảm gì nhưng ánh mắt bình tĩnh đó lại làm cho Nguyệt Trì Lạc không biết mở lời thế nào.
Cuối cùng, nghĩ đến vấn đề rất mấu chốt này, đành phải nhắm mắt hỏi: “Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Dạ, hoặc là, Nam Cung Dạ và gia tộc Nam Cung. . . . . . Có quan hệ gì không?”
Đông Phương Tuyết còn chưa lên tiếng, Nam Cung Tĩnh đứng ngoài hội trường lại đột nhiên không biết từ đâu chạy ra.
Cô ta mặc váy dạ hội ngắn màu tím, ngực kéo hơi thấp, để lộ làn da trắng noãn quyến rũ trước ngực, giày cao gót bước trên mặt đất tạo thành tiếng vang giòn ta.
“A Tuyết, sao bây giờ mới đến? Buổi họp báo sắp băt đầu rồi, anh còn chần chừ gì nữa? Tất cả mọi người đang đợi anh đó!”
Ánh mắt Nguyệt Trì Lạc lạnh tanh.
Đông Phương Tuyết không quay đầu lại, vươn tay ra vén lọn tóc trên gò má Nguyệt Trì Lạc, hờ hững mà cưng nhấn rõ từng chữ: “Ngoan, chờ anh trở lại.”
Dứt lời, quả quyết đóng cửa xe rồi đi cùng Nam Cung Tĩnh.
Chán nán chu miệng lên, Nguyệt Trì Lạc nhắm mắt nghỉ ngơi, đành phải ngoan ngoãn chờ trong xe.
Nào ngờ rằng, Nguyệt Trì Lạc khép mắt lại chưa được mười phút, cửa xe đã bị người khác mở ra từ bên ngoài.
Nguyệt Trì Lạc cho rằng Đông Phương Tuyết đã trở lại, vui mừng mở mắt ra, lại thấy Nam Cung Tĩnh đứng ngoài cửa xe như cười như không nhìn cô.
Không thèm liếc mắt, Nguyệt Trì Lạc bực mình bĩu môi.
“Sao vậy, thất vọng lắm hả?”
Nam Cung Tĩnh cười châm chọc.
Nhìn khuôn mặt thờ ơ của Nguyệt Trì Lạc , cô ta ngậm điếu thuốc trên miệng, hờ hững liếc nhìn: “Lần này không thành công, tôi thật sự thất vọng. À. . . . . . Nguyệt Trì Lạc, cô tới thật đúng lúc. . . . . . . . . . . .”
Hàng mi dài như cánh bướm của Nguyệt Trì Lạc run rẩy.
Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: “Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem. . . . . . Nếu cô tới chậm một chút, có thể. . . . . .
Chương116: Làm kẻ thứ ba có thoải mái không (24)
Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: “Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem. . . . . . Nếu cô tới chậm một chút, có thể. . . . . . có thể thấy cảnh tượng khác hẳn hay không? Chậc chậc. . . . . . Nếu như cô đến chậm mấy phút, nói không chừng giờ phút này cà vạt của tôi đã ổn định trên cổ Đông Phương Tuyết rồi.”
Nguyệt Trì Lạc vẫn không nói gì.
Nam Cung Tĩnh nở nụ cười tự đắc: “Cô nói xem, có phải anh ấy thấy cô rồi, biết cô đứng ngoài cửa nên mới cố ý kéo giãn khoảng cách với tôi không?”
“Cô biết đấy, chắc hẳn cô cũng đã nghe nói anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất đặc biệt đến mức làm cho người ta cảm thấy vốn nên như vậy.”
Vốn nên đối xử với cô tốt như vậy!
Đặc biệt đến mức cô cho rằng sự quyến rũ vô tình hay cố ý của mình thật sự có tác dụng.
Nhưng khi Nguyệt Trì Lạc đến, toàn bộ những điều tốt đẹp kia đều vỡ nát như bọt biển, nát bấy không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nhưng hắn đối xử với cô. . . . . . Thật sự rất tốt, rất đặc biệt, những thứ kia không phải cô tưởng tượng ra, cũng không phải người khác nhìn thấy, mà cô cảm nhận được.
Cô có thể cảm nhận được từ Đông Phương Tuyết!
Dù ai thấy Đông Phương Tuyết đối xử với cô như vậy cũng cảm thấy cô có vị trí không tầm thường trong lòng hắn!
Nhưng. . . . . .
“Nguyệt Trì Lạc. . . . . .”
Thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, hít sâu một hơi thuốc lá, phả vào mặt Nguyệt Trì Lạc. Trong làm khói mờ ảo, nét mặt sắc sảo của cô càng xinh đẹp động lòng người.
Thì ra vợ của hắn lại đẹp như vậy!
Thảo nào có thể khiến mấy người đàn ông nhớ mãi không quên!
A. . . . . . . . . . . .
Nhưng cho dù gương mặt có đẹp mà không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lẽo, hờ hững như vậy thì sao có thể so sánh với cô?
Nếu Nam Cung Tĩnh đứng cạnh Nguyệt Trì Lạc, bạn hỏi rốt cuộc người nào đẹp hơn, thật sự không biết nói sao, chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ.
Không phải nói dối nhưng Nam Cung Tĩnh thật sự rất đẹp.
“Nguyệt Trì Lạc, cô nói xem, Đông Phương Tuyết. . . . . . Có phải là. . . . . . Đông Phương Tuyết thích tôi không. . . . . . .”
“Nếu không, với tính tình của Đông Phương Tuyết, sao anh ấy có thể đối xử với tôi tốt như vậy. . . . . . Tốt như vậy. . . . . . Anh ấy thích, chắc chắn rằng anh ấy thích tôi. . . . . .”
Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...