Chương7: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (7)
Chẳng lẽ A Tuyết cũng như vậy sao?
“Nhìn thấy chưa.” Thấy Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, Nam Cung Huyên có phần hơi đắc ý.
Nguyệt Trì Lạc đảo mắt liếc nhìn Nam Cung Huyên, trong mắt như có lưỡi đao phóng ra, trong khoảnh khắc có thể giết người trong vô hình, trong lòng Nam Cung Huyên chợt hoảng loạn, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng lại.
Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn không hề có cảm xúc gì, chỉ thản nhiên lần nữa dời mắt vào lại trên tờ báo, hai hàng lông mày từ từ nhíu lại như đang có điều suy nghĩ. A Tuyết chưa bao giờ cười với người phụ nữ nào khác ngoài cô.
Lại còn cười dịu dàng như thế?
Hơn nữa, nụ cười đó vấn đề không phải là do góc độ, mà là cười thật lòng.
Nhấp nhẹ vào miệng ly nước trong tay, cô rời khỏi mặt báo ngước lên đôi mắt có vẻ lười biếng uể oải, hỏi: “Tại sao chị cô không đến tìm tôi?”
Nam Cung Huyên nói: “Nếu quả thật chị tôi tới tìm cô, vậy không phải là tự rước lấy danh hiệu Tiểu Tam ư, sao tôi có thể để chị ấy đến tìm cô được?”
“Chị cô biết cô đến tìm tôi không?”
Mắt Nam Cung Huyên chợt lóe sáng, nhưng lập tức cười nói: “Chị tôi không biết. Nhưng dù thế nào thì hai ngươi cũng không thể tiếp tục kéo dài như vậy được nữa, cô xem chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?”
Nguyệt Trì Lạc nhướng mắt lên nhìn thẳng tới Nam Cung Huyên, thờ ơ hỏi: “Cô nghĩ tôi nên giải quyết như thế nào. . . .”
“Đương nhiên là muốn cô tự mình chủ động ly hôn!”
Nghe xong lời này, Nguyệt Trì Lạc không mặn không nhạt bật cười: “Thưa cô, có phải cô quá ngốc hoặc có phần quá ngây thơ rồi hay không?”
Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên không thể hiểu nổi mình lại có thể kiên nhẫn với cuộc nói chuyện vô vị thế này những 30 phút, chẳng lẽ do gần đây quá nhàm chán ư?
Xem ra nên tìm ình chút niềm vui rồi.
Nguyệt Trì Lạc cười lạnh đứng dậy.
“Đợi một chút!” Nam Cung Huyên vươn tay tới kéo tay áo Nguyệt Trì Lạc, nhưng khi tay sắp chạm được đến ống tay áo thì lại bắt hụt, nhìn lại bàn tay trống rỗng của mình trên mặt Nam Cung Huyên thoáng qua nét trầm tư.
“Có thể cô không tin lời tôi nói, nhưng nếu chuyện này là thật thì sao?”
Vì đang là buổi chiều, trong Starbucks chỉ có lưa thưa vài người khách.
Giọng của Nam Cung Huyên tuy rất lớn, nhưng chỉ có mấy nhân viên phục vụ hiếu kỳ nhìn tới.
Lúc đó, Nguyệt Trì Lạc đã đi tới cửa lối ra, thậm chí cửa cũng được nhân viên phục vụ mỡ sẵn, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại bị câu nói kế tiếp của Nam Cung Huyên thành công giữ lại bước chân.
Chương8: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (8)
“Cô có nghĩ tới hay không, nếu như không phải sự thật, nếu như không phải sợ bị cô phát hiện, vậy tại sao Đông Phương Tuyết cần phải ngăn chặn không cho phép kỳ báo này phát hành?”
Ánh mặt trời xuyên suốt qua cửa kính thủy tinh như có vô số ánh sao sáng vẩy lên khắp người, khiến cho bóng dáng của cô được khắc họa lên một bóng râm lờ mờ.
Khoảnh khắc khi cô quay đầu lại, ánh mắt linh hoạt và sắc bén như lưỡi đao thẳng tắp ghim vào trên mặt Nam Cung Huyên: “Cô nói gì?”
Trong mỗi một chữ thốt ra đều ẩn chứa sự nổi trận lôi đình.
Giống như chỉ cần Nam Cung Huyên nói thêm một câu nữa, lưỡi đao kia sẽ xuyên qua tất cả chướng ngại vật không chút do dự đâm thủng trái tim mình.
Là một phụ nữ, lại còn là phụ nữ xinh đẹp và giàu có, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng có vẻ lười biếng uể oải mà lại thâm sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng trong mắt còn lóe lên tia sát khí khiến cho ai khi nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Người bình thường nếu như nhìn thấy ánh mắt này có lẽ ngay lập tức im miệng rồi.
Nhưng Nam Cung Huyên lại giống như không nhìn thấy khí thế đó, vẫn tự nhiên nói: “Tôi nói là, trước khi số báo này phát hành Đông Phương Tuyết đã tự mình gọi điện thoại vào yêu cầu phải ém nhẹm đi. Chẳng lẽ cô không để ý tờ báo này chỉ có đầu đề cùng hình ảnh mà không có chi tiết sao?”
Trước kia không phải chỉ một ít tin đồn không có căn cứ mà đám ký giả cũng viết cho náo loạn lên sao, còn tờ báo này quả thực là chỉ có hình ảnh mà thôi.
Không phải Nguyệt Trì Lạc không nhìn thấy, chỉ là lúc đó chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
A Tuyết tự mình lên tiếng ngăn chặn sao?
Tại sao chứ?
Bởi vì người phụ nữ trên báo?
Hàng lông mày vốn giản ra tự nhiên từ từ nhíu xoắn xuýt lại cùng một chỗ.
Nguyệt Trì Lạc vẫn trấn định, có điều sát khí trong mắt đã dần dần tan biến, giống như mi mắt kèm theo sát khí trước đó chỉ là ảo giác của Nam Cung Huyên: “Tôi rất tin tưởng chồng mình.”
Giữa vợ chồng coi trọng nhất là sự tín nhiệm, Nguyệt Trì Lạc lựa chọn tin tưởng Đông Phương Tuyết.
Nam Cung Huyên lại cười: “Tình yêu có thể đối đầu với giông bão nhưng lại không vượt qua nổi cám dỗ thông thường, lời cuối cùng nói cho cô nghe một câu tục ngữ: Mười đàn ông thì hết chín người trăng hoa, tuy nhiên vẫn còn có một bị dao động đấy.”
Nhìn bóng lưng người con gái biến mất ngoài cánh cửa, Nam Cung Huyên lập tức ngưng cười, trên mặt hiện lên vẻ nghĩ lại mà còn thấy hoảng sợ.
Loại ánh mắt sắc bén lẫn sát khí cực cường đại đó, không phải ai cũng có thể bình tĩnh không dao động sợ hãi, ít nhất hiện nay Nam Cung Hiên chỉ có thể giữ cho vẻ ngoài của mình lạnh nhạt không hãi sợ.
Qua một lúc lâu, Nam Cung Huyên lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số vô cùng quen thuộc: “Alô, chị, phía bên em đã giải quyết xong. . . . .”
Chỉ là một người đàn ông mà thôi, mặc kệ người đàn ông đó là ai, chỉ cần là Nam Cung Tĩnh muốn có thì nhất định phải là của chị ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...