Chương63: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (6)
Mở cửa vào nhà bật đèn, ánh sáng chói mắt buông xuống, nhìn phòng khách trống rỗng, Nguyệt Trì Lạc mới ý thức có điểm gì đó không đúng.
Đúng rồi!
Nơi này mặc dù rất sang trọng, căn nhà này tuy cũng rất xa hoa, nhưng mà lại lạnh lẽo không có một chút hơi hám của khói lửa.
Căn nhà này, sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Sạch sẽ, giống như một căn nhà mới, chưa từng có ai ở qua.
Sạch sẽ, lạnh lẽo.
Không có một hạt bụi.
Bên trong nhà, màu xanh dương cùng màu xám tro, màu sắc lạnh lẽo khiến người ta không thở nổi.
Cái loại cảm giác lạnh lẽo đó, giống hệt cảm giác mà Đông Phương Tuyết mang đến cho Nguyệt Trì Lạc.
Cảm giác y chang không có gì khác biệt!
Cho tới bây giờ!
Chưa từng có tối nào như đêm nay.
Cô sâu sắc ý thức được mình đã thất bại.
Một người vợ thất bại.
Ngoại trừ phòng ngủ có người, phòng khách lớn vắng vẻ, nhưng giờ phút này lại có vẻ rất giống như dọa người.
Nguyệt Trì Lạc chưa bao giờ có cảm giác thất bại như vậy!
Cô cởi giày đi vào, trượt người ngồi trên nền đất, đôi chân dường như không còn chút sức lực.
Tiện tay cầm lấy bao thuốc của Đông Phương Tuyết để lại trên bàn trà, vê thành một điếu ngậm vào miệng, châm lửa, mắt nhắm hờ suy nghĩ, nhìn những đốm lửa từ đầu ngón tay toát ra, dường như tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đối mặt với căn phòng lạnh lẽo này sẽ có cảm giác gì?
Là lạnh lẽo? Là giễu cợt?
Là thất vọng? Là bất đắc dĩ?
Là bất lực giống như cô lúc này?
Con tim ấm áp dần nguội lạnh?
Càng về sau thời gian về nhà của hắn ngày càng muộn, mà cô lại như người điên, cả ngày đa nghi gọi điện cho hắn, truy xét hành tung của hắn.
Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ mất kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt điện thoại của cô.
Nhưng mà mặc kệ cô làm cái gì, hắn cũng không cãi nhau với cô, chỉ là không để ý tới cô, hoặc là chiến tranh lạnh.
Tóm lại, bọn họ chưa bao giờ cãi nhau!
Không cãi nhau còn giống những người yêu nhau sao?
Có cặp vợ chồng nào không cãi nhau sao?
Nguyệt Trì Lạc chưa từng ở chung với ai, cũng không có người bạn bè nào, giờ phút này tất cả những gì mà cô cảm thấy chỉ là vô dụng và khổ sở.
Nhìn đốm lửa lấm tấm lúc sáng lúc tối trên đầu ngón tay.
Cô hít một hơi, làn khói nồng nặc tràn vào miệng khiến cô nhíu mày.
Chương64: Lửa giận của Đông Phương Tuyết (7)
Cô hít một hơi, làn khói nồng nặc tràn vào miệng khiến cô nhíu mày.
Cảm giác khó chịu xộc thẳng vào miệng, sờ lên khóe mắt, khô khốc, ngay cả nước mắt cũng không có.
Cô cười mỉa mai chính mình
Kỳ thực cô chính là người như vậy, tình cảm cũng rất mong manh.
Thậm chí tới mức nguội lạnh.
Nguội lạnh đến mức trong lòng chỉ chứa duy nhất một người là Đông Phương Tuyết, nguội lạnh đến mức chịu cúi đầu vì hắn, hèn mọn vì một mình hắn.
Nhưng cho dù thấp kém hơn cả một hạt bụi, cô cũng không hối hận.
Bởi vì yêu hắn, trong tim cô xuất hiện lổ hổng, trong lòng cô giống như một cái vực sâu không đáy, mỗi ngày đều tự mình điều trị vết thương. Cho nên, cho dù có đau đến mức không muốn sống nữa, thì cũng là một loại hưởng thụ.
Cho dù đau cũng cảm thấy vui vẻ.
Những lời này đối với cô, thật sự không thể tốt hơn.
Dập tàn thuốc, tắt đèn, toàn thân cô chợt vô lực, ngay cả hơi sức để về phòng cũng không có, chỉ có thể xụi lơ trên ghế sofa.
Cái loại cảm giác vô lực mềm nhũn bao lấy cô, khiến cô nhấc tay cũng không làm được.
Thật ra thì, cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Khi có người để dựa vào, cô không còn kiên cường như trước.
Cô không muốn làm một cô gái đệ nhất thiên hạ, cô chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi.
Một người chồng, một đứa con, một gia đình ấm áp!
Lý tưởng của cô, chỉ đơn giản là như vậy.
Không phải là đôi tay dính đầy máu tanh, không phải là một trái tim lạnh lẽo, không phải lúc nào cũng phải sống trong cảnh nơm nớp đề phòng…….
Nhưng mà, sống cuộc đời sát thủ lâu như vậy đã khiến cô quên cái gọi là ấm áp.
Trái tim đã nguội lạnh, làm sao có thể mềm được?
Làm sao có thể ấm áp?
Làm sao có thể thay đổi?
Không phải sẽ không thay đổi, chẳng qua chỉ là hữu tâm vô lực, chẳng qua chỉ là sợ hãi.
Có lẽ, cuộc sống đang thay đổi, hoàn cảnh đang thay đổi, dung nhan đang thay đổi, những thứ thay đổi này cô đều có thể chấp nhận, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ ình, bởi vì một khi thay đổi, cô lại sợ!
Lạc Tinh Đại Hạ.
Trên sân thượng.
Đã 10 tối, cũng đã qua giờ tan việc từ lâu.
Đông Phương Tuyết bảo thư ký thu dọn đồ đạc này nọ rồi đi về, còn bản thân mình thì ở lại chờ ký tên lên mấy tập tài liệu sau cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...