Chương51: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (11)
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh dừng lại trên khuôn mặt của Nguyệt Trì Lạc, con ngươi màu hổ phách chợt lạnh lẽo.
Thứ cô muốn, chưa bao giờ mà không có được.
Bất kể là ai, bất kể chuyện gì, bất kể thứ gì, đến cuối cùng, chỉ cần Nam Cung Tĩnh này muốn, thì đó nhất định sẽ là của cô.
Cho dù không được, cô sẽ bất chấp thủ đoạn để giành lại!
Nhà Nam Cung có một gia quy vô cùng cường hãn, không thể để nhà Nam Cung mất thể diện, có một số thứ không giành được thì phải phá hủy!
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
Gia quy nhà Nam Cung nghiêm khắc, cũng chính là kiểu tác phong thổ phỉ của Nam Cung Tĩnh!
Ánh mắt đảo qua thu lại ý lạnh, cô khiêu khích nhìn Nguyệt Trì Lạc.
Huýt sáo một tiếng như người chủ chốt, cũng giống như Nguyệt Trì Lạc không hề che giấu mục đích gật đầu với, “Nếu như cô có bản lĩnh dạy dỗ tôi, không bằng cô hãy trông chừng thật kỹ người đàn ông của mình đi, bởi vì không lâu nữa, người đàn ông của cô nhất định sẽ trở thành của Nam Cung Tĩnh tôi!”
Bởi vì tôi muốn, cho nên phải là của tôi.
Người phụ nữ này, đủ anh dũng, đủ lạc quan, cũng vừa đủ không biết xấu hổ!
Chỉ là, tác phong thổ phỉ như vậy, cướp người trắng trợn như vậy, lại khiến cho Nguyệt Trì Lạc không thế nào ghét bỏ được.
Ít nhất, cô ta có đủ dũng khí.
Ít nhất, cô ta có đủ dũng khí khiêu chiến với cô, không giống dạng tiểu tam giả vờ yếu ớt cố ý hãm hại người.
“Tôi sẽ mở mắt chờ xem.”
Nguyệt Trì Lạc hừ một tiếng xoay người muốn đi.
“Đợi một chút.” Nam Cung Tĩnh lên tiếng gọi Nguyệt Trì Lạc lại.
Cô cầm chiếc cà vạt màu xanh ngọc xoay trước mặt Nguyệt Trì Lạc một vòng, híp mắt cười nói: “Cô nhớ kỹ chiếc cà vạt này một chút. Thấy rõ chưa? Tôi sẽ khiến cho cô thấy, Nam cung Tĩnh tôi đây làm thế nào để đeo nó lên cổ Đông Phương Tuyết. Tôi bảo đảm, không quá ba ngày, cô nhất định sẽ thấy nó trên người anh ấy!”
Dứt lời, cũng không nhìn phản ứng của Nguyệt Trì Lạc, Nam Cung Huyên cầm chiếc cà vạt lên vừa đi vừa lười biếng ngáp một cái: “Buồn ngủ chết mất, thôi không nói với cô nữa, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại vào lần sau……”
Nguyệt Trì Lạc đứng yên tại chỗ, mặt mày đen như đít nồi.
Người phụ nữ đặc biệt như vậy, nếu như cô ta muốn quyến rũ ai thì khẳng định sẽ không có việc gì khó.
Nói thật, người như vậy Nguyệt Trì Lạc thật hiếm thấy.
Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.
Chương52: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (12)
Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.
Nghĩ đến những lời nói của Nam Cung Tĩnh trước khi đi, đôi mắt cô không khỏi cau lại.
Cô quả thật muốn thử đợi xem Nam Cung Tĩnh có bản lãnh gì có thể làm cho A Tuyết đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc đó!
Chỉ là….
Đến lúc đó nếu như thật sự thấy nó trên người Đông Phương Tuyết, mặc kệ Nam Cung Tĩnh dùng bất kỳ thủ đoạn nào, liệu cô có thất vọng không?
Nghĩ một chút, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc châm chọc nở nụ cười.
Không phải là không đủ tin tưởng, mà là vẫn không bỏ được để tâm.
Sự tín nhiệm này, thật đúng là không thể một sớm một chiều có thể mà thành được!
“Thưa cô Nguyệt, mời cô ký tên ở phía trên.” Âm thanh của nhân viên bán hàng phá vỡ suy nghĩ của Nguyệt Trì Lạc.
Nhướng lên đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt kính cẩn của cô phục vụ, hàng lông mi đậm dài của Nguyệt Trì Lạc rũ xuống, cô cầm bút hý hoáy ký tên mình lên tờ giấy.
Tiếp đến cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lần sau nhớ gọi tôi là bà Đông Phương!”
Từ trung tâm thương mại đi ra, Nguyệt Trì Lạc liếc mắt đã nhìn thấy trước cổng trung tâm này là một chiếc xe Lamborghini thể thao sáng chói… Đứng bên cạnh là một anh chàng thanh niên cực kỳ đẹp trai.
Mặc dù hắn ta đeo một chiếc kính mát bản to, mặc dù chiếc xe thể thao cực kỳ sáng chói, nhưng vẫn không che giấu hết vẻ đẹp của chàng thanh niên này.
Hắn giống như một vật sáng, bất kỳ thứ gì cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn trên người hắn.
Trên đường người đến người đi nhưng ánh mắt của họ đều dừng lại trên người anh thanh niên thật lâu không chịu rời.
Hắn ta thản nhiên hưởng thụ ánh mắt của mọi người, thản nhiên nhìn Nguyệt Trì Lạc đi tới.
Nụ cười trên khóe miệng thực phong lưu phóng đãng tựa như yêu tinh khiến người ta bị mê hoặc mà không biết.
Nhìn Lệnh Hồ Ly đi thẳng về phía mình, Nguyệt Trì Lạc bất giác nhíu mày: “Vết thương lành rồi sao? Sao lại chạy lung tung như thế?”
Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...