Chương45: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (5)
Bàn tay Đông Phương Tuyết rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà đầy đặn.
Tầm mắt Nguyệt Trì Lạc dừng lại ở bàn tay hắn, con ngươi đen nhánh khẽ co rúc lại, trong mắt lóe lên một tia than thở.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân.
Cho dù là một đôi tay, cũng xinh đẹp muốn chết người. ╮(╯_╰)╭.
Thật là khiến người ta ghen tỵ!
Đôi tay này, nhất định là trời sanh ra để đánh dương cầm…
Nhưng bây giờ, đôi tay này lại không đàng hoàng đặt trên bụng Nguyệt Trì Lạc, còn không an phận di chuyển tới lui.
Toàn thân Nguyệt Trì Lạc bắt đầu run rẩy, nhìn lướt qua Đông Phương Tuyết càng chơi càng vui vẻ, có chút bất mãn mắng: “Bỏ tay anh ra, sờ tới sờ lui, rốt cuộc là anh muốn sờ nơi nào?”
Thật sự đáng giận!
Đông Phương Tuyết đúng là đội lốt cầm thú, hắn không thể ngừng nghỉ một lát sao?
Cô vừa mới tỉnh ngủ mà thôi.
Hiện tại toàn thân đau nhức muốn chết!
Đông Phương Tuyết liếm đôi môi đỏ mọng, tròng mắt như tơ hấp dẫn người vô cùng.
“Sờ? Dĩ nhiên nên sờ vào chỗ nên sờ.”
“Chẳng lẽ. . . . A Lạc cũng biết xấu hổ? Chậc, chậc. . . . Chúng ta đã là vợ chồng, nên động, nên nhìn, thậm chí ngay cả nên. . . Làm. . . Kiểu nào cũng không thiếu, mà giờ em còn xấu hổ không phải đã quá muộn hay sao. . . .”
“Đông Phương Tuyết!” Nguyệt Trì Lạc thẹn quá hóa giận, “Anh học ai? Cái khác không thấy tiến bộ mà miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại.”
Trước kia ít nói muốn chết, giờ biến thành lời ngon tiếng ngọt hoàn toàn khỏi phải bàn.
Có đôi khi Nguyệt Trì Lạc thật đúng là chịu không nổi.
Nghĩ lại thì……
Người cổ đại thật đúng là con mẹ nó hàm súc!
Đông Phương Tuyết không đồng tình chau mày, nốt Chu Sa đỏ giữa hai hàng lông mày tản ra thứ ánh sáng tuyệt diễm.
Bỗng nhiên, hắn cúi xuống đầu dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, mím mím môi mang theo một chút mong đợi nghiêm túc nói: “A Lạc, chúng ta có em bé được không?”
Nguyệt Trì Lạc cúi đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt đầy mong đợi của người đàn ông nọ cũng không nhịn được bật cười.
“Đông Phương Tuyết, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?”
Mong muốn một đứa bé. . . . .
Đông Phương Tuyết trịnh trọng gật đầu một cái.
“Ừ, đã chuẩn bị rồi.”
Lúc mới xuyên qua đến thời đại này, Đông Phương Tuyết được Nam Cung Dạ chỉ dẫn đã học được rất nhiều kiến thức ở thế giới này.
Chương46: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (6)
Lúc mới xuyên qua đến thời đại này, Đông Phương Tuyết được Nam Cung Dạ chỉ dẫn đã học được rất nhiều kiến thức ở thế giới này.
Nhưng thế giới rộng lớn, có đủ những cái mới lạ.
Cho dù Đông Phương Tuyết là một thiên tài, cũng khó tránh khỏi có nhiều thứ không thể chú ý tới.
Hơn nữa.
Lúc Đông Phương Tuyết xuyên qua, bởi vì ảnh hưởng không gian cho nên võ công đã bị mất đi.
Ở cổ đại, hắn mặc cẩm y vàng ngọc, là Vương gia nắm giữ quyền sát sinh trong tay, là cao thủ võ lâm, sau lại được truyền ngôi Vua, trở thành Hoàng đế.
Nhưng đến hiện đại, Đông Phương Tuyết không có bất kỳ tài sản gì, đối với cái thế giới này một chữ cũng không biết, giống như một đứa trẻ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Ngay cả võ công mà hắn lấy làm kiêu hãnh cũng mất.
Võ công của Đông Phương Tuyết biến mất tương đương với người bị tàn phế một nửa!
Đây cũng là lý do tại sao khi vừa mới bắt đầu hai người không muốn có con, cũng là nguyên nhân không muốn cử hành hôn lễ.
Bởi vì Đông Phương Tuyết không muốn ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được!
Hắn càng không muốn trở thành một người đàn ông vô dụng!
Đông Phương Tuyết kiêu ngạo thế kia, làm sao có thể cho phép mình một mặt khiếm khuyết không vẹn toàn như vậy?
Cho nên, trải qua một khoảng thời gian rất dài.
Đông Phương Tuyết liên tục học hỏi kiến thức, học tập những gì ở tại cái thế giới này, không để ình thua kém bất kỳ kẻ nào!
Hiện tại, xem như hắn đã thành công.
Tập đoàn Lạc Tinh tài sản không ít, thậm chí áp đảo trong giới tài phiệt, nhưng với Đông Phương Tuyết những thứ này còn lâu mới đủ, hắn sao có thể dừng lại?
Chuyện cần làm sẽ phải làm được một cách tốt nhất, Đông Phương Tuyết có nghị lực của một người đàn ông, mà người đàn ông này nhất định phải là người đàn ông giỏi nhất trong cánh đàn ông trên thế giới!
Chỉ là, muốn có một đứa con vẫn luôn là chuyện mà Đông Phương Tuyết hằng nghĩ tới…..
Hắn mong muốn có một đứa bé, là cốt nhục hòa quyện tinh hoa của Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết hắn!
Hiện tại. . . .
Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết, nhìn cặp mắt màu xám tro lạnh kia đang phát sáng.
Nghiêm túc gật đầu một cái: “Được, chúng ta cùng sinh một đứa bé.”
Sống bên nhau cũng đã nhiều năm như rồi, cũng đến lúc nên có một đứa bé.
Cho dù Đông Phương Tuyết không nói, Nguyệt Trì Lạc cũng đã muốn rồi!
Thấy Nguyệt Trì Lạc gật đầu, Đông Phương Tuyết nhếch miệng, trong mắt lộ ra một chút ý cười, dáng vẻ một người đàn ông dịu dàng hoàn mỹ.
“A Lạc, em nói xem, con của chúng ta có thể đã có bên trong chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...