Chương31: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (31)
Hắn cũng đã nói hết lời như vậy, vì sao cô vẫn còn không chịu hiểu?
Là không hiểu?
Hay là không muốn hiểu. . . .
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của cô, bỗng ngay lúc này chợt thấy trong lòng đau nhói.
Vì sự không tín nhiệm của cô . . .
Vì sự cố gắng và trả giá của mình bấy lâu nay, đều biến thành chuyện cười theo sự hoài nghi của cô!
Đôi mắt đen như mực sâu sắc nhìn chằm chằm cô.
Đông Phương Tuyết chợt nở nụ cười. . . .
Đôi mắt tối đen như mực, cái loại mực đen đó đã che giấu tất cả tâm tình trong mắt hắn. . . .
Ánh mắt ấy, là thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể nào hiểu.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút kinh hãi. . . .
Ánh mắt như thế, đã rất rất lâu rồi cô không có nhìn thấy tồn tại trên người hắn.
Câu hỏi đó của mình khiến hắn không vui sao? Nguyệt Trì Lạc rũ mắt xuống hàng mi dài.
Bỗng nhiên, Đông Phương Tuyết lại lấy tay nâng cằm cô lên.
Dùng sức giữ chặt không cho cô trốn tránh.
Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào trong đáy mắt cô, hắn lạnh lùng lên tiếng ép hỏi: “Nguyệt Trì Lạc, em thực sự muốn anh nói? Em suy nghĩ kỹ chưa nếu nhất định muốn anh phải nói?”
Em thật sự không tin tưởng anh đến thế sao. . . . .
Thời gian qua lâu như vậy, hắn nghĩ rằng họ phải là một đôi tin tưởng nhau nhất trên cái thế giới này, là người gần gũi với nhau nhất. . . .
Nhưng chưa từng nghĩ, chỉ cần một chút hiểu lầm như vậy.
Tất cả mọi sự tin tưởng, đều vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. . . .
Nhìn ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn mình lạnh lùng như thế, Nguyệt Trì Lạc há to miệng. . . .Rất muốn giải thích, rất muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhắm lại mắt, chớp chớp mắt để xua tan ẩm ướt trong mắt.
Rồi lại mở mắt ra cũng chỉ là trong nháy mắt, giọng nói của cô có vẻ như không còn giống của mình nữa.
“Đông Phương Tuyết, em muốn anh nói!”
Em muốn anh nói, anh không có ra ngoài lăng nhăng, anh không có phản bội em. . . .
Lâu vậy rồi, cũng đã qua nhiều ngày thế nhưng hắn lại không có một lời giải thích nào.
Sao mình có thể không trách? Sao mình có thể không giận?
Nhưng không ngờ, chỉ một câu nói đó đã hủy bỏ tất cả tin tưởng!
Rất lâu, rất lâu.
Bàn tay Đông Phương Tuyết tựa như không còn chút hơi sức nào, rũ xuống bàn tay đang để dưới cằm cô rồi dời mắt sang hướng khác.
Trong nháy mắt đó, khí lạnh trên người hắn như càng tăng thêm mãnh liệt, lạnh đến nỗi có thể đông cứng tất cả sinh vật. . . .
Chương32: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (32)
Im lặng một hồi lâu hắn cũng mở miệng nhưng giọng nói lại không hề có chút cảm xúc gì. . . .
“Như những gì em nghĩ. . . .”
Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên vẽ ra độ cong đông lạnh, lạnh lùng nhìn cô nở nụ cười.
Nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa hai lông mày đỏ như lửa rực cháy khiến người kinh ngạc. . . . .
Hắn cười rất châm chọc, rất lạnh nhạt bạc bẽo.
“Đông Phương Tuyết. . . .”
Ngay Đông Phương Tuyết nói chuyện dường như Nguyệt Trì Lạc cũng đồng thời thốt lên.
Âm thanh của cô rất nóng lòng, vội vàng như muốn ngắt lời hắn nói.
“Thế nào, không muốn nghe sao?” Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm hỏi cô.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, mình không muốn nghe hắn nói sao?
Muốn!
Nhưng giờ phút này lại có cảm giác lo lắng, khiến cô phải ngăn cản.
Thế nhưng cô há miệng nhìn Đông Phương Tuyết muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lại không hề nói gì. . . .
Đông Phương Tuyết dường như chợt hiểu cái gì, khẽ mỉm cười nhìn Nguyệt Trì Lạc nói nhưng lại giống như gằn từng chữ: “Nam Cung Tĩnh, cô ấy là người trong lòng Đông Phương Tuyết, là người phụ nữ Đông Phương Tuyết nuôi dưỡng ở bên ngoài!”
Người trong lòng Đông Phương Tuyết. . .
Người phụ nữ Đông Phương Tuyết nuôi dưỡng ở bên ngoài. . . .
Hắn thừa nhận!
Hắn đã thừa nhận rồi! !
Dù rằng cô hoài nghi hắn. . . .
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, thời điểm hắn thừa nhận cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác khó chịu giống như phải sắp chết đến nơi . . . .
Mười đàn ông thì hết chín chơi gái.
Những lời này, quả thật không hề sai. . . . .
Nguyệt Trì Lạc cúi đầu xuống, không tự giác mà cắn chặt môi.
Cô rũ xuống hàng mi dày, thầm muốn ngăn cản lại sự yếu ớt trong đôi mắt vào lúc này đang tiết lộ ra của mình.
Không muốn, cũng không hi vọng bị bất kỳ ai nhìn thấy!
Nhất là Đông Phương Tuyết!
Vậy mà, đã không như mong muốn. . . .
Đông Phương Tuyết đưa ra ngón tay trắng muốt lần nữa nâng cằm cô lên, bức cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Sự yếu ớt trong mất cô cứ như vậy đành phải bại lộ ra trước mắt hắn.
Hắn chợt ngẩn người, tựa như không còn nhìn thấy được một nụ cười bình thường nữa, mà chính là dáng vẻ tười cười khiến vạn vật trên đời này cũng đều phải thất sắc.
Vậy mà, sau đó một khắc, hắn không cho cô trốn tránh, lạnh lùng lập lại lời mới vừa nói một lần nữa.
“Nguyệt Trì Lạc, em có nghe thấy chưa? Anh nói là, Nam Cung Tĩnh chính là người trong lòng của Đông Phương Tuyết, là người phụ nữ Đông Phương Tuyết nuôi dưỡng ở bên ngoài!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...