Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Nửa đêm trong màn lụa đỏ thẫm không ai lên tiếng, Nguyệt Trì Lạc toàn thân mềm nhũn ghé sát vào người Đông Phương Tuyết.
Nàng nhắm hai mắt, nhẹ nhíu lại đôi chân mày xem ra có chút lo lắng, dưới mí mắt chính là vẻ mệt mỏi không che giấu được.
Cơ thể có một nữa bại lộ rõ ràng không khí lạnh lẽo, thân thể trần trụi của nàng cùng Đông Phương Tuyết chặt chẽ kề nhau, trong không khí tỏa ra hơi thở ý vị sâu xa, da thịt nàng lộ ra màu hồng nhợt nhạt, vết hôn kiều diễm như đóa hoa nở rộ ở trước mắt Đông Phương Tuyết.
Hắn chuyên chú nhìn nàng, môi thật mỏng hơi nhếch lên, giữa hai mắt màu tro lạnh hờ hững mà xa cách, khi nhìn lại thì đó là dạng tà mị còn mang theo sắc thái hấp dẫn cùng nụ cười quỷ dị.
Có chút lạnh lẽo, có chút hờ hững, lại cao ngạo không đến không ai bì nổi.
Khẽ cắn một cái lên vành tai mịn màng của nàng, hắn hài lòng cảm nhận được thân thể nàng ở trong lòng hắn từ từ thay đổi cứng ngắc.
"Lạc nhi, ngươi nói xem Bổn vương là bất lực hay không bất lực hả?"
Trong tiếng cười của hắn, dáng vẻ tươi cười tà tứ diễm tuyệt còn hơn hoa anh túc.
Toàn thân chấn động, Nguyệt Trì Lạc cuộn tròn thân thể mình, đè xuống kích động hung ác không thể một đao chém chết Đông Phương Tuyết, tận lực co rút bản thân lại thành một khối, tốt nhất nên càng lúc càng tránh xa Đông Phương Tuyết.
Đáng tiếc, chiếc giường mặc dù khá lớn, nhưng khí lực của Đông Phương Tuyết cũng không phải nhỏ.
Lại nói, người đàn ông này thật đúng là hẹp hòi, nàng chỉ nhất thời nói đùa hắn bất lực, hắn có cần thiết nói ra lời đó ở trong hoành cảnh này hay không, dầu gì hiện tại cũng là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Nguyệt Trì Lạc thật buồn bực, hơn nữa còn vô cùng buồn bực.
Khẽ gộp lại hàng lông mày, nàng mở mắt ra nhìn hắn, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Không biết."
Nàng không muốn thỏa hiệp, lửa giận trong lòng cũng đang bốc lên.
"Thật không biết sao?" Đông Phương Tuyết cười càng đắc ý, tươi cười đến híp mắt.
Nguyệt Trì Lạc nghiêng mặt qua một bên, dự định hoàn toàn không đếm xỉa đến Đông Phương Tuyết.
"Vậy Bổn vương đành phải dùng hành động thực tế để nói cho ngươi biết."
Giống như đáng tiếc thở dài, Đông Phương Tuyết nhíu lông mày, trở mình một cái đặt nàng ở dưới thân người. . . . . .
Ngay sau đó, một phen XXOO lại tiếp tục, thị vệ gác đêm ở bên ngoài ai nấy cũng xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.
Nguyệt Trì Lạc ở trong lòng bi thống than thở, là ai đồn Đông Phương Tuyết không gần nữ sắc, nàng OO hắn XX, vì sao nàng lại cảm thấy hắn chính là một cầm thú đây? ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...