Trong Vân Thiên phường không khí vẫn náo nhiệt như thường, mọi người không ngừng ra vào, tiếng la hét ồn ào, ầm ầm như một cái chợ. Bởi vì là lần thứ hai đến đây, Thanh Nhi đã bình tĩnh hơn nhiều, với lại nhờ Lạc Hàm mà Thanh Nhi đã thức tỉnh, hiện tại nàng đã khác trước kia, không còn bộ dạng ngây ngốc, sợ hãi nữa. Tất nhiên đôi lúc vẫn nên ngụy trang bản thân, dù sao Thừa tướng phủ cũng có nhiều tai mắt, nếu để Đại phu nhân biết nàng thức tỉnh thì chắc chắn sẽ làm hại đến tiểu thư…
Bạch Tử Linh đi đến chỗ của đại hán lần trước, những người xung quanh đều không để ý đến nàng, thậm chí họ còn khinh thường rằng: “Nữ nhân không ở nhà giúp chồng dạy con mà học theo nam nhân đi sòng bạc!”, nhưng cũng có một số người để mắt đến nàng, bởi vì họ nhận ra đây là tử y nữ tử lần trước từng thắng bốn vạn lượng của Vân Thiên phường.
Không ít người cảm thấy hứng thú với Bạch Tử Linh, lần trước nàng thắng bốn vạn lượng bạc của Vân Thiên phường mà lần này vẫn dám đến đây, chẳng lẽ nàng không sợ đắc tội với Đỗ gia sao? Dù sao Vân Thiên phường cũng là sản nghiệp của Đỗ gia, hơn thế nữa Đỗ gia ở Thành Thiên Quốc có địa vị không tầm thường, ‘phú khả địch quốc’ không phải là chuyện đùa, trong cung lại có Mai phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái. Ai ai cũng sợ hãi đắc tội với Đỗ gia nên đến hiện tại vẫn không ai dám đến Vân Thiên phường làm loạn, hơn nữa người người ra khỏi Vân Thiên phường đều tay trắng, chỉ có tử y nữ tử này là có thắng lớn bước ra, vậy mà hiện tại nàng lại dám đến nữa…
“Ầm!” Tiếng đập bàn vang lêm, đại hán lớn tiếng mở miệng: “Mua tài mau xỉu!”
Mọi người vội vàng vứt bạc vào ô tài, có một số người lại vứt vào ô xỉu, nói chung là rất náo nhiệt. Bạch Tử Linh lạnh lùng vứt bạc vào ô xỉu, đại hán cứng đờ sau khi thấy bàn tay trắng noãn của nàng, trong lòng không khỏi mặc niệm, cầu mong đó không phải là tiểu tổ tông, hắn liếc mắt lên nhìn chủ nhân của bàn tay trắng noãn mới có thể khẳng định đó chính là tiểu tổ tông, kết quả này khiến đại hán không khỏi buồn phiền, lần trước nàng đã thắng lớn như vậy, vậy mà lần này vẫn muốn đến đây chơi tiếp. Hắn đã thua thảm hại dưới tay nàng rồi, vậy mà nàng lại không chịu tha cho hắn sao?! Trong lòng đại hán than khóc vạn lần, nếu lão gia truy cứu, hắn làm sao a? Dù sao hắn vẫn cần công việc này a…
“Mở!” Bạch Tử Linh vừa dứt lời liền có không ít người hô theo, đại hán bắt đác dĩ phải mở.
“Ba năm bốn, xỉu!”
Có không ít người hoan hô vì bản thân đã thắng, cũng không ít người mắng chửi nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chơi tiếp. Bạch Tử Linh lạnh lùng lấy toàn bộ số bạc đặt vào ô tài, ánh mắt không khỏi liếc mắt nhìn đại hán đang tung chén, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, dường như đại hán này có chút sợ hãi nàng thì phải? Nhưng nàng có làm gì hắn đâu a? Bạch Tử Linh vẫn không hiểu từ lúc nào mà bản thân lại trở thành sinh vật đáng sợ, đáng sợ đến nổi dọa đến người của Vân Thiên phường.
Nửa canh giờ sau, không ít dân cờ bạc phát hiện Bạch Tử Linh là thần thần tài của họ, chỉ cần đặt theo nàng thì chắc chắn sẽ thắng, vì vậy mọi người vây quanh Bạch Tử Linh càng lúc càng đông, thậm chí có mấy người đang chơi ở bàn khác cũng qua đây góp vui, khiến đại hán muốn khóc, mặt cười mà lòng đau như cắt. Thôi xong đời hắn, lần này hắn chết chắc với lão gia…
May mắn là lúc này trên lầu hai có người bước xuống, đại hán vui vẻ chạy đến bên người nọ gọi một tiếng ‘thiếu gia’ khiến không ít người ngỡ ngàng, cũng có chút e ngại nhìn thiếu gia của Vân Thiên phường - Đỗ Thanh Triệt!
“Thiếu gia, nữ tử đó lại đến…” Đại hán mở miệng, trong lòng thì thấp thỏm vô cùng, chỉ sợ làm liên lụy đến bản thân.
“Vậy sao?” Giọng nói êm ái truyền vào tai Bạch Tử Linh khiến nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Nàng rất thắc mắc rốt cuộc một nam nhân như thế nào mà có thể khiến ‘nàng’ yêu đến quên mình như vậy? Thậm chí có thể hi sinh tánh mạng của bản thân để yêu hắn… Đối với hành động này của ‘nàng’, Bạch Tử Linh có chút không đồng tình nhưng nàng cũng thông cảm cho ‘nàng’, dù sao bản thân nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương nhưng bản thân nàng cũng hiểu rõ tình yêu là ích kỷ. Bạch Tử Linh làm như vậy, hi sinh tất cả mọi thứ vì người mình yêu, ngay cả tự tôn của bản thân cũng không cần, vậy mà ‘nàng; lại bị mọi người chỉ trích là cướp ý trung nhân của muội muội… Trên đời này chẳng lẽ không còn cái gọi là lý lẽ sao?
Bạch Tử Linh không khỏi thừa nhận, Đỗ Thanh Triệt quả thật là một mỹ nam tử, mi dài, đôi mắt đen như bảo thạch, con ngươi trong suốt như mặt hồ, trầm tĩnh như nước, gương mặt hắn tuấn mỹ đến nổi khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ, cao ngạo thanh khiết, lạnh tựa hàn đàm khiến người khác nhìn không rõ.
Hắn một thanh thanh y, trên áo thêu những cành trúc khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, chất liệu áo như tơ, như lụa, nhìn vào biết hàng thượng phẩm. Tay áo được thêu bằng chỉ kim tuyến vàng, làm nổi bật lên trong nền xanh của lá trúc, ấn tượng đầu tiên của Bạch Tử Linh về Đỗ Thanh Triệt là thoải mái, màu xanh của lá trúc khiến nàng cảm thấy tươi mát.
Mái tóc hắn rất dài, nam nhân cổ đại thường để tóc dài khiến cho họ càng thêm phóng khoáng, mái tóc hắn đen tuyền, được búi cao theo kiểu những thư sinh, nhưng nhìn hắn lại khiến người khác không khỏi có chút áp lực. Khí chất trên người hắn rất điềm đạm, tĩnh lặng như nước hồ, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng rất bình tĩnh khiến Bạch Tử Linh không khỏi tán thưởng.
“Xin hỏi, vị cô nương này, lần trước cô nương đến Vân Thiên phường của chúng tôi đã thắng lớn mà về… Hiện tại cô nương lại đến nữa… Rốt cuộc là có ý gì đây?” Đỗ Thanh Triệt lạnh nhạt mở miệng, trong lời nói đều không nghe ra ý vị gì, dường như hắn chỉ là đơn giản hỏi.
“Chẳng lẽ thắng rồi thì không thể đến Vân Thiên phường?” Bạch Tử Linh nhếch môi, trong lòng không khỏi bài xích với Đỗ Thanh Triệt, mặc dù ‘nàng’ yêu hắn đến phát điên nhưng đó là trước kia, không phải bây giờ, hơn nữa nàng không phải là ‘nàng’, tất nhiên sẽ không vì hắn là Đỗ Thanh Triệt - người mà nguyên chủ yêu mà trở nên khách khí. Mục đích nàng đến đây là để đòi công đạo cho ‘nàng’ a, hắn khiến ‘nàng’ đau khổ, hi sinh nhiều như thế, chẳng lẽ không cần bồi thường à? Bạch Tử Linh nàng làm ăn từ trước đến nay đều không hề lỗ, nguyên chủ vì hắn mà hi sinh nhiều như vậy, nàng chỉ đòi lại tất cả mà thôi!
Đỗ Thanh Triệt nhíu mày, dường như hắn cảm nhận được sự chán ghét trong lời nói của nàng, nhưng hắn không hiểu, đây là lần đầu tiên họ chính diện giao đấu, hắn đã đắc tội nàng khi nào?! Mặc dù hắn cảm thấy nàng rất quen nhưng lại không thể nào nhớ nổi, điều này khiến Đỗ Thanh Triệt cực kì không vui.
“Không phải…”
“Nơi này cấm nữ nhân đến sao?”
“Không có…”
“Nếu vậy… Tại sao công tử lại hỏi tiểu nữ là có ý gì? Tiểu nữ thật sự không hiểu lời của công tử đây…?” Lời của Bạch Tử Linh khiến Đỗ Thanh Triệt nghẹn họng, cờ bạc thì có kẻ thắng người thua :thanks: , người thua thì có thể tiếp tục chơi, vậy người thắng tại sao lại không thể tiếp tục? Thành Thiên Quốc không ngăn cấm nữ nhân đến sòng bạc, như vậy… Hắn lấy lý do gì để ngăn cản nàng?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...