“Mẫu thân... Người đó có phải là Thanh Loan…” Bạch Phi Nhược lo lắng, biểu tình sợ hãi.
Chuyện năm đó sớm đã kết thúc, tại sao thi thể của Thanh Loan lại được tìm thấy ở Thừa tướng phủ?!
Nghĩ đi nghĩ lại Bạch Phi Nhược vẫn không tài nào hiểu được, mặc dù năm đó nàng còn nhỏ nhưng vẫn nhớ như in gương mặt đó, ánh mắt thù hận trước khi bị đuổi khỏi Thừa tướng phủ của nàng ta!
“Có chuyện phải hay không thì mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa chuyện năm đó cũng không liên quan đến ta…” Đại phu nhân nhấp trà, biểu tình lạnh lùng.
Chuyện năm đó rõ ràng là một cái bẫy, bất kể người nào thông minh đều nhìn ra được thủ đoạn nhỏ nhoi ấy, kể ra thì Thanh Loan chỉ là bị oan.
Nhưng ai bảo nàng ta chọc ai không chọc lại chọc ngay Liễu Tư Băng?! Nếu ngày đó nàng ta không chạm vào cấm kị của Liễu Tư Băng thì có thể nàng ta vẫn yên bình làm di nương trong Thừa tướng phủ!
Bất quá cũng chỉ bị đuổi ra khỏi phủ, làm sao năm năm không gặp mà khi gặp lại nàng ta lại biến thành một cái xác rồi?!
Thật đáng tiếc!
Nhắc đi nhắc lại cũng phải nói đến Liễu Tư Băng, mặc dù nàng ta tính tình ôn hòa nhưng một khi chạm đến cấm kị của nàng ta thì... Chỉ sợ kẻ đó sống không bằng chết!
Đại phu nhân nhếch môi cười lạnh, xem ra Thừa tướng phủ lại sắp không yên bình rồi đây! Dù sao thì Bạch Tử Linh đã thức tỉnh, Thanh Loan đã trở lại... Sau này còn có chuyện gì nữa đây?!
Liệu Lạc Tuyết, nàng ta có trở lại...?!
Bạch Phi Nhược trầm mặc, quả thật chuyện năm đó không liên quan đến mẫu thân nàng, nếu Thanh Loan thật sự về trả thù, thì hẳn nên tìm Tam phu nhân.
~~~
“Còn về hung thủ?!” Bạch Tử Linh không quan tâm hỏi.
Phân tích của Lạc Hàm quả thật giống với suy đoán của nàng! Nếu tất cả đều đúng thì hung thủ là ai?! Người nàng nghi ngờ nhất chính Đại phu nhân, Tam phu nhân, Bạch Phỉ Thúy và Bạch Phi Nhược, bởi vì chỉ bốn người bọn họ là nhận ra nạn nhân.
“Hung thủ là một nữ nhân, hơn nữa... Còn là người trong phủ!” Ánh mắt Lạc Hàm dõi theo từng hành động của Bạch Tử Linh.
Theo như phân tích của nàng chính xác là như vậy, nhưng cụ thể về hung thủ thì nàng thật sự không biết, dù sao nàng cảm thấy chuyện này rất liên quan đến những người trong phủ...
Bạch Tử Linh gật đầu, đồng ý với ý kiến của Lạc Hàm:
“Lạc Hàm, đưa cây trâm này trở về chỗ cũ. Dù sao ta cũng không liên quan đến nó…”
Chuyện này nên để có Hình bộ xử lý thì tốt hơn, bất quá Hình bộ có giải quyết được hay không cùng nàng không có nửa điểm quan hệ!
“Vâng!” Lạc Hàm hiểu rõ, Bạch Tử Linh là không muốn dính đến sự việc này!
Cầm lấy cây trâm, Lạc Hàm xoay người biến mất. Sở dĩ nàng có thể tuỳ ý sử dụng võ công trước mặt Bạch Tử Linh là vì nàng tin Bạch Tử Linh nhất định biết nàng có võ công, hơn nữa nàng ta còn biết bản thân nàng đang tiếp cận nàng ta!
Lạc Hàm không phải người ngu ngốc, sau khi quan sát hành động của Bạch Tử Linh nàng tất nhiên không tin những lời đồn bên ngoài, bất quá thật sự khó hiểu, nếu nàng ta không phải phế vật vậy tại sao lại che giấu?! Là vô tình hay cố ý đây...
Thấy hành động của Lạc Hàm, Thanh Nhi kinh ngạc gấp bội. Nàng mặc dù có võ công nhưng không phải là cao, vì vậy nàng không nhìn ra Lạc Hàm lại có võ công! Nhưng thấy Lạc Hàm có võ công mà tiểu thư chẳng hề thay đổi sắc mặt, vậy có nghĩa là... Tiểu thư biết!
Thanh Nhi cắn môi, dường như ở bất cứ phương diện nào đều thua kém Lạc Hàm! Nghĩ vậy vẻ mặt nàng không khỏi ủ rũ, tiểu thư liệu có cần nàng nữa không...
“Thanh Nhi làm sao vậy…” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Thanh Nhi, Bạch Tử Linh cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc nãy là nàng muốn Thanh Nhi nghe Lạc Hàm phân tích hết thảy để có thể nhận ra điều khác thường, Thanh Nhi thật sự quá yếu đuối, chỉ có một người chết mà đã dọa nàng sợ đến mặt trắng bệch! Nào có như Lạc Hàm, để ý manh mối xung quanh?!
Đối với Bạch Tử Linh, Thanh Nhi là một miếng ngọc chưa qua mài dũa, nếu thật sự đã qua mài dũa rồi, nàng có thể đảm bảo Thanh Nhi sẽ hoàn toàn khác hẳn trước kia!
“Tiểu thư… Có phải Thanh Nhi rất vô dụng không...?!” Thanh Nhi nhỏ giọng hỏi. Nàng sợ hãi, sợ hãi tiểu thư sẽ nói bản thân nàng vô dụng, ngu ngốc... Không thể ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư được nữa...
Nếu là tiểu thư trước kia, Thanh Nhi tất nhiên không hề quan tâm đến vấn đề này, nàng chỉ cần chăm sóc, bảo vệ tiểu thư đến năm người mười lăm tuổi! Nhưng hiện tại, tiểu thư lại thay đổi, không còn như xưa nữa... Thanh Nhi cảm thấy bản thân nàng quá nhỏ bé, mà trên người tiểu thư nàng lại cảm nhận được sự cường đại... Điều này khiến Thanh Nhi không khỏi lo lắng, nàng biết nếu nàng tiếp tục yếu đuối như vậy, sẽ không thể ở bên cạnh tiểu thư nữa... Tiểu thư sẽ không cần nàng nữa!
Chỉ nghĩ đến điều này Thanh Nhi lại cảm thấy tủi thân, nàng so với Lạc Hàm thật sự là không cùng đẳng cấp! Lạc Hàm thông minh, tài giỏi, hơn nữa võ công lại cao hơn nàng... Nghĩ đến công phu mèo cào của bản thân nàng, Thanh Nhi thật sự...
“Tại sao lại nói như vậy?!” Bạch Tử Linh tựa tiếu phi tiếu như Thanh Nhi, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
Thanh Nhi lo lắng như vậy không phải là không có lý, mặc dù biết Lạc Hàm cố ý tiếp cận nhưng tiểu thư vẫn trọng dụng Lạc Hàm, điều này đối với Thanh Nhi thật sự là một đả kích rất lớn!
“Bởi vì... Thanh Nhi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, không thông minh, không tài giỏi như Lạc Hàm, công phu lại như mèo cào…” Thanh âm ngày càng nhỏ dần, thậm chí còn có tiếng nức nở.
Bạch Tử Linh thở dài nhìn tình cảnh này: “Quả thật muội thua kém Lạc Hàm rất nhiều…”
Thanh Nhi quả thật không bằng một nửa của Lạc Hàm, để lại bên người quả thật đúng là vô dụng...
Thanh Nhi nghe vậy liền khóc nấc lên: “Tiểu thư… Tiểu thư không cần Thanh Nhi nữa... Ô ~ ô!”
“Ai nói ta không cần muội?! Muội cũng có nhiều điểm tốt hơn Lạc Hàm...”
Lời nói của Bạch Tử Linh khiến Thanh Nhi nín khóc, ánh mắt nàng sáng lên nhìn tiểu thư:
“Tiểu thư, là thật sao…?!”
Bạch Tử Linh gật đầu, những lời nàng nói đều đúng sự thật. Mặc dù Lạc Hàm tốt hơn Thanh Nhi rất nhiều nhưng cũng có những điểm thua kém Thanh Nhi. Tựa như biểu hiện tình cảm, Lạc Hàm là người lạnh lùng, cũng là người rất thông minh, nhưng nàng rất ít bộc lộ tình cảm của bản thân. Điều này chứng tỏ nàng được huấn luyện rất kĩ, nhưng cũng vì vậy mẹ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ thân phận của bản thân, mà như vậy không tốt chút nào!
“Tiểu thư… Người không bỏ Thanh Nhi nữa đúng không...?!” Thanh Nhi cẩn thận hỏi, bộ dạng khiến Bạch Tử Linh muốn cười.
“Ừ…” Đôi lúc Lạc Hàm phải như Thanh Nhi, lúc cần ngu ngơ thì hãy ngu ngơ, lúc cần thông báo thì hãy thông minh! Như vậy mới có thể hoàn hảo!
“Tốt quá!”
Lạc Hàm trở về, nghe hết cuộc đối thoại của hai người, trên đầu không khỏi xuất hiện hắc tuyến. Được rồi, Lạc Hàm nàng thừa nhận từ trước đến nay chưa bao giờ có người ghen tị với nàng, vậy mà mới ở bên cạnh Bạch Tử Linh chưa đến một ngày mà xuất hiện một người ghen tị với nàng, Lạc Hàm thật sự không biết cảm xúc mình ra sao nữa...
Lời của Bạch Tử Linh nàng thừa nhận là rất đúng, có lẽ ở phương diện khác nàng đều tốt hơn Thanh Nhi, nhưng nàng không phải người hoàn hảo, đôi lúc nàng thật sự thua kém Thanh Nhi! Lạc Hàm kiêu ngạo dường như hiểu ra rất nhiều, có lẽ theo Bạch Tử Linh nàng còn có thể học hỏi thêm nhiều thứ nữa...
~~~
Ngày hôm sau còn chưa đến một ngày vậy mà khắp kinh thành mọi người đều biết tối qua Hữu Thừa tướng phủ xảy ra án mạng, vì vậy mà nhiều lời đồn đã nổi lên.
Một số tin đồn nói chỉ xác lại của nữ tử Hữu Thừa tướng yêu, mất tích vào nằm năm về trước. Nghe đồn đó là một đoạn giai thoại tình sử giữa người địa vị cao sang là Thừa tướng đương triều và người hậu thấp kém, tình yêu của họ bị ngăn cản bởi giai cấp, không thể đến được với nhau. Cũng từ đó nha hoàn này không rõ tung tích, có lẽ sau khi chết không quên được tình cũ nên đã trở về tìm Hữu Thừa tướng.
Tất nhiên lời đồn này đồn ra thu hút sự chú ý của không ít người, cũng vì vậy mà sau khi thượng triều Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài đã bị Hoàng đế mắng té tát.
Lời đồn thứ hai truyền ra không khác lời đồn thứ nhất lắm, điều khác biệt là nha hoàn đó không phải chết vì lí do gì khác mà là bị người khác hại chết!
Đó lại là một giai thoại tình sử, Hữu Thừa tướng yêu thương nha hoàn đó hết mực, vì vậy mà nha hoàn đó dẫn đến họa sát thân. Lời đồn nói trong Thừa tướng phủ có người giết hại nha hoàn, đó là một trong năm vị phu nhân!
Lời đồn truyền ra, có mấy người tin, cũng có mấy người không tin, nhưng đa số mọi người đều tin.
Bất kể là tin hay không tin thì đều tổn hại thanh danh Hữu Thừa tướng phủ, không biết là ai tung tin đồn như vậy, người này hẳn là có thù với Hữu Thừa tướng phủ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...