Đặc Công Hàn Phi

“Thứ bên trong chính là giải dược.” Dứt lời nam tử đeo mặt nạ lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ, chiếc bình sứ này cũng giống như chiếc vừa nãy, chỉ là hoa văn trên bình có chút khác biệt, Bạch Tử Linh nghĩ rằng đó là cách hắn phân biệt các loại giải dược với nhau.

Hắn hiện tại đang nương nhờ Tử gia, hành động này của hắn chẳng khác nào tiếp tay cho người ngoài đối phó lại với Tử gia, nhưng bởi vì quan hệ giữa hắn và Tử Sở chỉ là lợi dụng nhau cho nên khi phản bội đối phương hắn cũng không cảm thấy áy náy bao nhiêu.

Người trong giang hồ, tâm đặt trong trời đất, nào có trung thành với một người cả đời?

Loại người như Tử Sở, đối với thuộc hạ xem như công cụ mà sai bảo, khi có giá trị đặc biệt xem trọng, khi không dùng được nữa thì vứt đi, ở hắn hoàn toàn không có cái gọi là nhân tính, hành động dễ đang khiến nhân tâm phẫn nộ như thế, có bị phản bội cũng là chuyện sớm muộn.

“Nếu đã không còn chuyện gì nữa... ta đi trước đây.”

Không đợi Bạch Từ Linh phản ứng, nam tử đeo mặt nạ đã quay người bỏ chạy, giống như phía sau có quái vật đuổi theo vậy, trông buồn cười vô cùng. Tựa hồ vẫn không yên tâm nên hắn quay đầu nhìn lại, hấy nàng đừng bất động nơi đó, bên cạnh là Thương Hàn Phong đang vận công điều khí, hai người đối với sự trốn chạy của hắn một chút cũng không thèm quan tâm, điều này không những không khiến nam tử tức giận, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy may mắn, vì rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi này.

Hắn vận công, định bay lên nóc nhà nhưng hai chân vừa mới rời khỏi mặt đất đã không thể tiếp tục bay lên được nữa, đôi chân lần thứ ba chạm xuống chân, nam tử đeo mặt nạ có chút buồn bực không rõ vì sao, cho dù võ công của hắn không thể gọi là cao thủ nhưng công phu cũng đủ sức bay khỏi nơi này, rõ ràng lúc nãy vẫn còn bình thường, không rõ vì sao bây giờ lại thành ra như vậy.

Lúc này trên cổ tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, nam tử đeo mặt nạ cảm thấy kỳ lạ bởi vì hắn vốn dĩ không có bị thương, mặc dù Bạch Tử Linh và Thương Hàn Phong đều có thân thủ hơn người nhưng khi đấu với Bạch Tử Linh thì nàng chạy hắn đuổi, nàng vốn không thể làm hắn bị thương, về phần Thương Hàn Phong, trước khi đối phương chạm vào hắn đã bị hắn hạ độc nên cũng chẳng có cơ hội, như vậy thì cảm giác đau đớn này từ đâu mà ra?

Nam tử ôm nghi hoặc cúi đầu, sau đó hắn nhìn thấy cổ tay hắn không biết từ lúc nào đang bị một sợi chỉ bạc quấn lấy. Sợi chỉ mỏng manh màu trắng trong suốt như một con bạch xà, cảm giác lạnh lẽo từ sợi chỉ truyền đến khiến hắn không tự giác run lên một cái, sợi chỉ mảnh đến mức mắt thường cũng khó mà thấy được, đặc biệt là ở trong bóng đêm thế này, nếu không để ý kĩ thì sẽ không phát hiện ra nó.

Đây là gì?

Một sợi chỉ bạc?

“Ta còn chưa cho người đi cơ mà?”

Giong nói lạnh lẽo của nữ nhân vang lên khiến nam tử giật mình, lúc này mới biết bản thân chỉ lo chú ý vào sợi chỉ bạc mà quên mất vị hung thần ở đằng sau. Không biết từ khi nào Bạch Tử Linh đã giơ tay lên, tay áo thả xuốngđể lộ cổ tay thanh mảnh, trắng noãn như tuyết, trông yếu ớt đến mức chỉ cần nắm nhẹ cũng có thể bẽ gãy, hoàn toàn khác hẳn năng lực mà nàng để lộ ra ngoài. Nhưng những điều đó không khiến nam tử đeo mặt bận tâm, bởi vì hắn sớm đã qua độ tuổi thiếu niên huyết khí cương dương, vừa nhìn thấy sắc đẹp liền gục ngã, cho dù hắn thật sự bị mê đắm bởi sự xinh đẹp mỹ lệ của nàng đi chăng nữa thì nghĩ đến thân phận của nàng, có nằm mơ hắn cũng không dám tơ tưởng gì đến chuyện đó, điều khiến hắn quan tâm nhất lúc này chính là trên cổ tay của nàng có cũng một sợi chỉ bạc mảnh, không khó để nhận ra đó là thứ đó trói buộc hắn, không để hắn rời khỏi nơi này.

“Tổ tông của ta ơi, rốt cuộc ngươi còn muốn cái gì chứ?” Nam tử đeo mặt nạ lúc này chỉ hận không thể tôn Bạch Tử Linh lên làm “tổ tông” của chính mình, thứ nàng muốn hắn cũng đã cho nàng, thỏa thuận giữa bọn họ đến đây là kết thúc, vậy mà hiện tại nàng còn chưa để hắn rời đi, rốt cuộc là có ý gì?

Hắn thừa nhận là hắn có mắt không thấy Thái Sơn, vô tình đắc tội đại tổ tông là nàng, nhưng cũng không muốn đến mức lấy chết tạ tội a!

“Giải dược ta đã đưa cho ngươi, ngươi cũng đã nói là không giết ta cơ mà?” Chẳng lẽ bây giờ lại muốn lật lộng?


“Ta nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi, chính là không tin tưởng ngươi.” Lúc nãy khi hắn ném bình sứ qua rồi quay người bỏ chạy, Bạch Tử Linh cũng không đuổi theo mà nhàn nhã mở nắp bình sứ ra xem thử, bởi vì nàng sớm đã chuẩn bị trước nên đã dùng Băng Ti Ngân giữ lấy hắn, cho dù hắn có chạy đằng trời cũng không thể. Bình sứ vốn không lớn, chỉ có hai viên thuốc to tròn nằm lăn lóc bên trong, vốn dĩ nàng cũng không cần quá nhiều giải dược, dù sao ngay từ đầu mục đích của nàng chỉ muốn Tử Thất, nhưng sau khi nhìn thấy Tử Thất mạo hiểm đột nhập vào địa lao của Tử gia để cứu đám người Tử Nhất, nàng đột nhiên thay đổi ý định.

Loading...

Nàng vốn nghĩ Tử Thất người này vô tình vô nghĩa mới có thể làm ra chuyện phản bội Tử Sở, sau đó lại có thể vì giữ tính mạng mà phản bội lại Minh vương, cho nên nàng đối với hắn cũng không có coi trọng bao nhiêu, thứ nàng coi trọng là bàn tay vàng của hắn. Khi Tử Thất muốn nàng giúp hắn cứu người, Bạch Tử Linh không có ngay lập tức đồng ý, nàng không phải là tổ chức từ thiện, chưa nhận được điều gì từ đối phương đã giúp đối phương, điều duy nhất nàng có thể giúp hắn là kéo dài sinh mạng cho hắn để hắn có giá trị với nàng, đồng thời trong lòng cũng có chút buồn cười, khi một người có thể phản bội chủ tử như hắn lại bận tâm đến sự sống chết của huynh đệ mình, trong khi bọn họ là vì hắn liên lụy nên mới bị Tử Sở bắt giam.

Đối với loại người vô tình, Bạch Tử Linh tuy rằng thưởng thức nhưng cũng không quá tán đồng, vậy nên sau khi nhìn thấy hành động ngu ngốc của Tử Thất khi xông vào Tử gia cứu người, dù Bạch Tử Linh cảm thấy phiền phức nhưng cũng có chút buồn cười, ít nhất thì hắn cũng chứng minh cho nàng biết hắn không phải là công cụ không có cảm xúc, trong lòng hắn... địa vị của đám người Tử Nhất còn quan trọng hơn sinh mạng của mình.

“Ta không biết giải dược ngươi đưa cho ta là thật hay giả nhưng ta muốn tám viên, trong này chỉ có hai viên mà thôi.” Bạch Tử Linh lắc lắc bình sứ, viên thuốc bên trong va chạm vào thành bình, tạo nên những thanh âm trông rất vui tai, nhưng đối với nam tử đeo mặt nạ mà nói thì thanh âm này như một hồi chuông cảnh báo cho điều gì đó sắp đến với hắn.

“Hả?” Nam tử đeo mặt nạ ngẩn ra, không sờ được trong đầu Bạch Tử Linh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Không tin ta giao thuốc thật mà còn muốn đòi tám viên?” Đây là đang đùa với hắn à?

“Ta đúng là không tin tưởng ngươi, dù sao cũng không có người có thể chứng minh...” Nơi này không có đám người Tử Thất, tự nhiên là không có ai dùng thử giải dược này để xác định tính hiệu quả của nó, nàng cũng không thể đi tìm một tử sĩ khác của Tử gia được, điều này không chỉ mất thời gian mà còn gây náo loạn Tử gia một phen. Bất quá nàng không phải thật sự không tin hắn, chỉ là muốn lừa hắn mà thôi, ngay từ khi hắn thay đổi thái độ với nàng, đưa giải dược cho Thương Hàn Phong giải độc, nàng đã lựa chọn tin tưởng hắn, bằng không đã không hướng hắn đòi tám viên giải dược.

“Chính là ta muốn tám viên.” Đối phương có vẻ không tình nguyện giao phương thuốc giải ra, Bạch Tử Linh ít nhiều vẫn có thể đoán ra nguyên nhân, nàng cũng không có ý định muốn làm khó hắn, cho nên phương thuốc nàng có thể không cần, nhưng giải dược thì phải nhiều một chut. Tám viên giải dược, bảy viên cho đám người Tử Thất, viên còn lại nàng có thể để lại cho Lạc Dư nghiên cứu, nếu chỉ lấy hai viên, Lạc Dư có thể từ hai viên thuốc đó nghiên cứu ra phương thuốc giải hay không là một chuyện, cho dù nàng có tìm ra phương thuốc thì thời gian mấy ngày cũng không đủ để nàng luyện chế giải dược.

Nam tử đeo mặt nạ trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt, nếu ánh mắt hắn là dao thì lúc này Bạch Tử Linh đã thương tích đầy mình rồi, đáng tiếc... ánh mắt vẫn chỉ là ánh mắt, cho dù hắn có trừng đến mức lọt đôi mắt ra ngoài thì cũng không thể làm Bạch Tử Linh bị thương được.

“Độc dược chế từ 23 loại độc dược, giải dược cũng chế từ 23 loại thảo dược khác nhau, ngươi nghĩ rằng muốn bao nhiêu viên thuốc là có bao nhiêu sao?!” Hắn rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa mà hét lên với Bạch Tử Linh, con người hắn cái gì cũng sợ, nhưng sợ nhất chính là đồ của hắn bị người dòm ngó, độc dược giải dược tất cả những thứ đó đều là gia sản của hắn, là mạng của hắn, không phải muốn giao ra thì giao đâu!

“Chẳng phải ngươi rất kiêu ngạo khi bản thân là độc sư của Y Thánh Thành sao? Chẳng lẽ vài ba viên giải dược cũng không thể luyện chế ra được sao?”

Nam tử giựt giựt khóe miệng, hắn cũng không phải thiên tài, mỗi lần điều chế giải dược thì đều có cả tá. Huống hồ những nguyên liệu để điều chế giải dược cũng không phải dễ tìm, khó khăn lắm hắn mới có thể tìm đủ nguyên liệu để mỗi tháng luyện chế một lần mà đáp ứng đủ số lượng yêu cầu của Tử Sở, mỗi lần hết nguyên liệu hắn lại phải bôn ba đi ra bên ngoài tìm kiếm, đoạn thời gian đó phải nói là vất vả vô cùng. Lúc này trong tay hắn đúng là có đủ số lượng giải dược để đưa cho nàng, nhưng hắn không muốn giao tài sản của mình ra đâu!

“Hai viên cũng là đưa, tám viên cũng là đưa, dù sao ngươi giữ lại cũng đâu có làm gì?” Nhìn dáng vẻ của nam tử đeo mặt nạ Bạch Tử Linh biết chắc trong tay hắn có không ít giải dược của Nhị Thập Tam độc, chỉ là hắn không nguyện ý giao ra mà thôi, nếu là bình thường Bạch Tử Linh sẽ nhượng bộ, bởi vì thời gian đã không còn sớm nữa, nàng thật sự muốn trở về nghỉ ngơi, chính là hiện tại thì không được, nàng nhất định phải lấy đầy đủ số lượng giải dược mang về.

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ lại để giao cho Tử Sở sao?” Đôi mắt Bạch Tử Linh hàm chứa ý cười nhìn hắn, không rõ ý vị mở miệng: “Sau chuyện này... ngươi thật sự nghĩ hắn sẽ tin dùng ngươi nữa sao?” Nếu Mục Ảnh thành công giải cứu đám người Tử Thất thì nơi này nhất định sẽ xảy ra một trận náo loạn, chuyện ở nơi này sớm muộn gì cũng truyền đến tai Tử Sở, dù sao đây cũng là phủ đệ của hắn, tuy rằng không có người canh gác nhưng nếu hắn nghi ngờ hắn sẽ cho người điều tra, đến lúc đó nam tử đeo mặt nạ sẽ không còn chỗ dung thân.


Nam tử đeo mặt nạ nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, có chút chần chừ nhìn Bạch Tử Linh, tựa hồ như đang suy xét lại lời nói của nàng, sau một hồi trầm mặc, hắn rốt cuộc cũng lấy ra thêm một bình sứ đưa cho Bạch Tử Linh, không cần kiểm tra nàng cũng biết trong bình sứ đó là sáu viên giải dược còn lại.

“Xem như số ta hôm nay xui xẻo, gặp ai không gặp lại gặp ngay người của gia tộc đó, thật là... đều là người của Y Thánh Thành với nhau, cần gì phải làm khó nhau như thế chứ?!” Nam tử đeo mặt nạ bất mãn không có chỗ phát tát, chỉ có thể lẩm bẩm một mình.

Lúc này Bạch Tử Linh đã thu hồi Băng Ti Ngân từ trong tay của hắn, chiếm được chỗ tốt khiến tâm trạng nàng có chút vui vẻ, vốn muốn cùng Thương Hàn Phong trở về, nghe được lời này của hắn không khỏi dừng bước chân.

“Ngươi vừa nói cái gì?!” Bạch Tử Linh quay đầu lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía đối phương, thính giác của nàng vô cùng tốt, cho nên nàng có thể khẳng định vừa nãy nàng không có nghe lầm, hắn vừa nhắc đến... gia tộc đó... Y Thánh Thành?

Nam tử đeo mặt nạ giật mình: “Cái gì? Cái gì?” Hắn chỉ là tức giận trước hành động cướp đoạt trắng trợn của nàng nên mới lẩm bẩm như vậy, không ngờ nàng lại nghe thấy được, có cảm giác mèo trộm tanh bị bắt gặp, mặc dù lúc đầu người có lỗi không phải là hắn.

“Gia tộc đó? Y Thánh Thành? Chẳng phải ngươi vừa mới nhắc đến hai từ này sao?”

“Đúng là ta có nhắc...” Hắn ngập ngừng nhìn nàng: “Có vấn đề gì sao?”

“Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Chính là ý trong lời nói a...” Hắn đảo mắt nhìn quanh, tránh tiếp xúc với ánh mắt giết người của Bạch Tử Linh.

Bạch Tử Linh sa sầm mặt, không khó để nhận ra đối phương muốn tránh mặt hắn, điều này khiến cho Bạch Tử Linh có chút buồn bực, nàng vốn thích trực tiếp thay vì vòng vo, bởi vì như vậy đỡ mất thời gian hơn, hơn nữa nàng phải trở về trước khi trời sáng, bằng không đến lúc đó Thanh Nhi lại náo loạn đi tìm nàng. Thanh Nhi không phải loại người giỏi che giấu, mặc dù nàng đã cảnh cáo Ngọc Anh không được bẩm báo hành động của nàng lại với Viên thị nhưng nếu để người khác phát hiện những trận pháp trong Linh Viên rồi đi đồn thổi thì đúng là phiền phức lớn. Bây giờ nàng vẫn chưa có chỗ đứng ở Bạch gia, bất kì thời điểm nào bị Viên thị nắm thóp nàng đều có thể bị đuổi ra khỏi đó. Nàng không phải là luyến tiếc Bạch gia, chỉ là có những chuyện nàng vẫn chưa hoàn thành cho nên buộc phải nán lại nơi đó một thời gian, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng đường đường chính chính mà rời khỏi đó chứ không phải bị người ta đuổi đi.

“Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm gì rồi, ta không phải là người của gia tộc nào đó trong miệng của ngươi.” Tuy rằng nếu nàng thừa nhận thì sẽ moi được nhiều thông tin từ đối phương nhưng Bạch Tử Linh không thích giả mạo người khác, nàng thích là chính mình hơn.

“Không phải sao?” Hắn trừng mắt, không nghĩ nàng lại phủ nhận thân phận của mình, dù rất kinh ngạc nhưng sau đó hắn phục hồi như cũ, bởi vì hắn biết được nguyên nhân nàng giấu giếm thân phận của mình.

“Ta biết ngươi muốn che giấu thân phận của mình nhưng ngươi không thể lừa được lão phu đâu, bởi vì chỉ có người của gia tộc đó mới có thể sử dụng được Không Gian Phong Tỏa.” Người của Y Thánh Thành tuyệt đối không được tự ý rời khỏi nơi đó, bằng không sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng, đây là quy định lâu đời của Y Thánh Thành, bất kì ai cũng không được làm trái, cho dù là Thành chủ đi chăng nữa muốn rời khỏi nơi đó cũng phải nhận được sự tán đồng của hơn nửa số trưởng lão. Bạch Tử Linh là người thừa kế của gia tộc đó, thường thì những người thừa kế đều được bảo vệ nghiêm ngặt, đi đâu cũng có một đám người đi theo, dân chúng bình thường muốn rời khỏi Y Thánh Thành đã khó khăn rồi, người thừa kế của một gia tộc thì sẽ khó khăn hơn. Bạch Tử Linh muốn che giấu thân phận để người của Y Thánh Thành không phát hiện cũng là điều dễ hiểu, chỉ là nàng lại sử dụng trận pháp gia truyền của gia tộc nàng, điều đó khiến thân phận của nàng bị lộ.

Bạch Tử Linh hiếm khi để lộ cảm xúc của bản thân trên gương mặt, nhưng lúc này nàng không thể không lộ rõ điều đó, bởi vì những lời nói của đối phương quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng, khiến nàng không thể nào ngờ được, chỉ là lúc này nàng đang đeo khăn che mặt cho nên không ai nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nàng.

Chỉ có người của gia tộc đó mới có thể sử dụng được Không Gian Phong Tỏa?


Hắn có ý gì khi nói những lời này?

Gia tộc đó... Không Gian Phong Tỏa không phải là bí pháp của Lạc Y Cung sao?

Trước đó nàng có nghe Lạc Hàm nói đến Tâm Linh bí pháp gồm hai quyển thượng và hạ, Lạc Y Cung giữ quyển hạ, quyển thượng còn lại năm xưa đó bị Lạc Tuyết mang đi, hiện tại đang nằm trong tay nàng, mà Không Gian Phong Tỏa chính là một trong số những trận pháp nằm trong quyền thượng. Tâm Linh bí pháp là báu vật của Lạc Y Cung, chỉ có người của Lạc Y Cung mới được học nó, bất kì ai cũng không được phép truyền ra ngoài, như vậy... gia tộc đó lại là thế nào?

Qua lời của nam tử đeo mặt nạ thì gia tộc trong miệng hắn hình như cũng biết đến trận pháp, hơn nữa bọn họ cũng có một trận pháp tương tự với Không Gian Phong Tỏa, thậm chí đó rất có thể là Không Gian Phong Tỏa nữa, bất quá trong này có quá nhiều thứ kỳ lạ khiến Bạch Tử Linh nhất thời vẫn chưa nắm được tình hình trước mắt.

Không Gian Phong Tỏa là bí pháp của Lạc Y Cung, trong khi chỉ có người của gia tộc đó mới có thể sử dụng Không Gian Phong Tỏa, mà gia tộc đó tựa hồ là nằm ở Y Thánh Thành, như vậy... quan hệ giữa Lạc Y Cung và Y Thánh Thành là gì?

“Gia tộc mà ngươi nói... có phải là Tư Đồ gia không?” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Bạch Tử Linh, nàng nghiêng đầu nhìn, không biết từ lúc nào Thương Hàn Phong đã đi đến bên cạnh nàng, sắc mặt hắn có phần nghiêm túc. Mặc dù bình thường gương mặt của Thương Hàn Phong đã luôn rất nghiêm túc nhưng hiện tại lại nghiêm túc hơn nhiều, Bạch Tử Linh có thể nhìn ra được, trông hắn còn có phần nghiêm trọng.

Là vì chuyện này có liên quan đến Y Thánh Thành sao?

Có vẻ như Thương Hàn Phong cũng rất kiêng kỵ thế lực đứng đầu giang hồ này, bằng không hắn cũng không lộ ra thần sắc như thế.

Đúng là thú vị, vốn dĩ nàng nghĩ bản thân mình vô tình xuyên qua thân thể này, sau đó lại trùng hợp biết được thân phận của bản thân nhưng hiện tại xem ra tất cả giống như một kế hoạch đã được sắp đặt từ trước, vô cùng có trình tự.

“Tư Đồ gia?”

Thương Hàn Phong biết Bạch Tử Linh không hề biết gì về Y Thánh Thành cũng như Tư Đồ gia nên mở miệng giải thích: “Đó là một trong những gia tộc lánh đời của Y Thánh Thành, một gia tộc nổi tiếng chuyên về trận pháp.” Hắn không rõ vì sao đối phương lại nhận định Bạch Tử Linh lại là người của Tư Đồ gia thuộc Y Thánh Thành trong khi Y Thánh Thành là gì nàng còn không biết, tuy nhiên việc nàng có thể sử dụng trận pháp quả thật là khiến người khác lưu tâm.

“Chuyên về trận pháp sao?” Bạch Tử Linh nhướng mày, bản thân nàng cũng không hề nhận ra lúc này đôi mắt của nàng đang hiện lên tia hứng thú.

“Đúng vậy.”

“Không hổ danh là Hàn vương điện hạ, đúng là kiến thức hơn người, học sâu hiểu rộng.” Nam tử đeo mặt nạ không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Thương Hàn Phong thể hiện tri thức của mình, nếu là hai mươi năm về trước, có ai hỏi về Y Thánh Thành hay Tư Đồ gia chắc chắn là sẽ không có người biết đến, nhưng từ khi Y Thánh Thành để lộ sự tồn tại với đại lục này, Tư Đồ gia cũng dần được biết đến.

“Không dám nhận, chỉ là tại hạ vô tình tìm thấy thông tin trong thư cổ mà thôi.” Thương Hàn Phong lạnh nhạt đáp, mấy nắm nay ở Nam Kính, hắn cũng không có ngồi giống như những người khác nghĩ, bởi vì bị Thành Thiên đế vứt bỏ đến một nơi hoang vu khô cằn mà tuyệt vọng, cả ngày rầu rĩ không vui, ngược lại hắn đã có một khoảng thời gian thoải mái.

Thương Hàn Phong không giống như những vị hoàng tử khác, được trưởng thành dưới sự chở che của mẫu thân. Hắn từ nhỏ liền chỉ có một mình, có những thứ hắn sẽ tự làm mà không cần đợi người khác nhắc nhở, mục tiêu của hắn chính là phải không ngừng mạnh lên. Hắn ngày ngày luyện võ công, tập binh pháp, xem thư cổ, tất cả những thứ hắn có thể làm được chính là nâng cao thể lực cùng tri thức, sự xuất hiện của một thế lực thần bí xuất hiện trên giang hồ trong mười năm gần đây đã gây ra rất nhiều tranh cãi, cho nên Thương Hàn Phong cũng có hứng thú tìm hiểu.

Bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, vô cùng khiêm tốn trước mặt người khác của Thương Hàn Phong rất hợp ý nam tử đeo mặt nạ. Mặc dù trước đó hắn đã ra tay hạ độc Thương Hàn Phong nhưng cũng không thấy Thương Hàn Phong tức giận mắng người, thậm chí bản thân hắn có thể vì độc phát mà chết mà trông hắn vẫn có thể bình tĩnh như không có việc gì. Sau khi giải độc Thương Hàn Phong cũng không tỏ thái độ gì với hắn, hay nhân cơ hội này để trả đũa hắn, đúng là sinh ra trong nhà đế vương, kiên nhẫn có thừa.

Bất quá... người như vậy chính là loại người đáng sợ nhất.


“Thế... ngươi có ý gì khi nói “Chỉ có người của gia tộc đó mới có thể sử dụng Không Gian Phong Tỏa”?” Câu hỏi này rõ ràng là đang hỏi nam tử đeo mặt nạ, Thương Hàn Phong có vẻ hiểu biết về Tư Đồ gia của Y Thánh Thành nhưng tin tức của hắn cũng sẽ có hạn, không giống như vị độc sư của Y Thánh Thành này, hắn là người đến từ Y Thánh Thành, tin chắc trong tay hắn nhất định có không ít thông tin hữu ích.

“Nghe cô nương nói vậy, xem ra cô nương thật sự không phải người của Tư Đồ gia rồi.” Xem tình hình nãy giờ có vẻ như nàng thật sự không biết gì về Tư Đồ gia, nam tử đeo mặt nạ có chút ảo não. Lúc này đây sao hắn còn không rõ bản thân đã phạm sai lầm thế nào khi nghĩ rằng tiểu nữ oa trước mặt là người thừa kế của Tư Đồ gia chứ?

“Không phải người của Tư Đồ gia vậy mà lại có thể sử dụng được Không Gian Phong Tỏa, đúng là kỳ lạ...” Dứt lời nam tử liền nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, giống như đang muốn từ trên người nàng nhìn ra được một chút gì đó, đáng tiếc Bạch Tử Linh không phải loại người để cho người khác nhìn ra cảm xúc của mình, cho nên hắn chỉ có thể thất vọng thu hồi ánh mắt.

“Nếu ngươi không phải là người của Tư Đồ gia vậy vì sao ngươi lại biết đến Không Gian Phong Tỏa?”

“Ta cũng muốn biết đấy...” Nàng cười nhạt, quả thật trong này có quá nhiều câu hỏi mà nàng không thể giải đáp, người duy nhất có thể cho nàng đáp án có lẽ là mẫu thân Lạc Tuyết đã qua đời cách đây rất lâu của nàng.

“Không phải ngươi đang lừa lão phu đấy chứ?” Nam tử đeo mặt nạ nhíu mày, có chút không tin tưởng lời nói của nàng.

“Bây giờ ngươi có thể cho ta biết đáp án được không? Vì sao chỉ có người của Tư Đồ gia mới có thể sử dụng được trận pháp này?”

Nam tử đeo mặt nạ cười trừ: “Cái này... kỳ thực lão phu cũng không biết...”

“Ngươi không biết?!”

“Ha ha... chuyện này lão phu cũng chỉ là nghe những người khác nói lại, cũng không rõ lắm...”

“Không biết mà ngươi dùng giọng điệu khẳng định như vậy làm gì cơ chứ?” Bạch Tử Linh nhìn đối phương với đôi mắt lạnh lẽo, lạnh đến mức nước trong hồ cũng có thể bị đóng băng, lúc này nam tử đeo mặt nạ đã không thể cười được nữa, bởi vì bản thân hắn cũng bị ánh mắt của nàng đóng băng không thể cử động được.

“Thương Hàn Phong, chúng ta về đi, có vẻ tên vô dụng này chẳng cho chúng ta thông tin nào hữu ích đâu.” Bạch Tử Linh thở dài, chán đến mức chẳng muốn động thủ với đối phương, lúc này nàng chỉ muốn trở về ngủ một giấc để quên hết những chuyện này.

“Ngươi dám nói lão phu vô dụng?!” Nam tử đeo mặt nạ nghe vậy lập tức phùng mang trợn má với Bạch Tử Linh, đáng tiếc nàng ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn hắn.

“Ngươi chắc chứ?” Chuyện này có liên quan đến Bạch Tử Linh, nếu nàng cố gắng hắn tin chắc nàng sẽ có được thông tin gì đó từ miệng nam tử đeo mặt nạ, mà bản thân hắn cũng có thể biết được một vào điều từ nàng, nhưng nàng tựa hồ không muốn đi tìm hiểu sâu hơn về việc này.

“Đi thôi.” Tò mò hại chết con mèo, đối phương lại còn là độc sư, nếu đã có được thứ mình muốn thì không nên dây dưa quá nhiều.

“Được rồi.”

Hai người nhún người, nhanh chóng rời khỏi biệt viện, bóng dáng ẩn hiện trong bóng tối rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của nam tử đeo mặt nạ.

“Không phải người của Tư Đồ gia mà vẫn có thể sử dụng trận pháp gia truyền của gia tộc đó... chẳng lẽ là...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui