“Vì sao?”
“Không có vì sao.”
“Ngươi không giúp ta thì ít nhất phải cho ta một lý do chứ?”
Thương Hàn Phong trầm mặc một lúc mới nói: “Không có tâm trạng.”
“Thế ngày mai?” Bạch Tử Linh tỏ vẻ hiểu rõ.
“Cũng không.” Thương Hàn Phong lạnh nhạt.
“Ngày kia thì sao?”
“Không.”
Bạch Tử Linh: “...”
Thương Hàn Phong: “...”
Mục Ảnh bị cuộc đối thoại giữa hai người làm cho mệt mỏi, đáng tiếc phận làm thuộc hạ không có tư cách xen vào chuyện của chủ tử nên hắn chỉ đành xem như không nghe thấy.
“Dù sao cũng không cần ngươi ra tay, ngươi có tâm trạng hay không liên quan gì chứ, ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy, tùy tiện ra lệnh cho một người là được.” Bạch Tử Linh bĩu môi, không muốn nhiều lời với Thương Hàn Phong.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng: “Sáu người kia là gì của ngươi?”
“Hả? Không là gì cả.” Mặc dù không biết vì sao Thương Hàn Phong lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng Bạch Tử Linh vẫn thành thật trả lời, dù sao chuyện này cũng không có gì đáng giấu.
“Không có thì sao ngươi lại muốn cứu người?” Cứu một đám không có quan hệ gì với mình, nàng thật sự có lòng tốt như vậy sao? Hay là rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên...
“Người khác nhờ a.” Bạch Tử Linh đem chuyện hôm nay xảy ra tóm tắt một lược cho Thương Hàn Phong nghe, theo như nàng thấy nếu đã nhờ vả thì cũng không cần thiết phải giấu giếm, hơn nữa Thương Hàn Phong muốn biết thì không gì không thể điều tra ra được.
Nghe Bạch Tử Linh nói, mày kiếm của Thương Hàn Phong hơi chau lại nhưng gương mặt vẫn đạm mạc như thường, mà Mục Ảnh bên cạnh càng nghe càng mơ hồ.
Tử Thất? Chính là một trong đám người lần trước đẩy cửa phòng của chủ tử, xông vào muốn bắt Bạch Tử Linh sao? Hơn nữa kẻ đó còn là kẻ phản bội trong miệng Tử Sở, thân là tử sĩ được Tử gia bồi dưỡng mà lại quay đầu đi làm việc cho Minh vương, hiện tại trở thành kẻ bị Tử gia truy sát lại bắt đầu phản bội Minh vương mà đầu nhập Bạch Tử Linh?
Đây là có chuyện gì vậy?
Thật sự giống với suy nghĩ của hắn sao?
Bạch Tử Linh có phải ngốc hay không mà lại thu nhận một kẻ như vậy chứ?
“Người như vậy mà ngươi cũng cần?” Giọng nói Thương Hàn Phong lạnh lẽo, nghe như băng tuyết trên đỉnh Tuyết Sơn, khiến người khác không rét tự run.
Bạch Tử Linh hiểu ý Thương Hàn Phong, kẻ phản bội chung quy vẫn là kẻ phản bội, hắn trước đó phản bội Tử gia, sau lại phản bội Thương Tiêu Minh, về sau cũng có thể phản bội lại nàng, giữ người này bên cạnh sớm muộn cũng chuốc họa vào thân.
“Nhưng hắn có bàn tay vàng đó!” Nói đến đây hai mắt Bạch Tử Linh liền tỏa sáng.
“Bàn tay vàng?”
Thương Hàn Phong khó hiểu, Mục Ảnh khó hiểu, hai người hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu Bạch Tử Linh đang nói gì.
“Tóm lại hắn có năng lực mà ta cần, ngươi có giúp ta không thì bảo?”
Thương Hàn Phong trầm mặc, không có ngay lập tức trả lời, lúc này bên dưới truyền đến tiếng ồn ào, ba người không khỏi đưa mắt mà nhìn.
“Có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập!”
“Người đâu mau bắt kẻ đột nhập!”
“Kẻ đột nhập từ trong địa lao chạy ra rồi! Mau đuổi theo!”
Bên dưới, một đám hộ vệ tay cầm kiếm tay cầm đuốc không ngừng chạy về phía trước, bọn họ đang đuổi theo một hắc y nhân, hắc y nhân tốc độ không chậm nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, cho dù với biển người như vậy thì hắn khó mà trốn thoát được.
Bạch Tử Linh xuyên qua đám người liếc nhìn hắc y nhân, hắc y nhân che mặt kín mít, chỉ để lộ đôi mắt kiên quyết, trong lòng thầm nghĩ tên thuộc hạ mới nhận này đúng là thích gây phiền phức cho nàng mà.
“Ngươi nhận thức hắn?” Bạch Tử Linh có vẻ như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy hắc y nhân, hắn đoán nàng có quen biết với người đó.
“Hiện tại thì là bảy người rồi!” Nàng quay đầu nhìn hắn, thái độ có chút ể oải.
Thương Hàn Phong hiểu ý nàng, đây là số người mà hắn cần cứu.
Người đang bị truy đuổi bên dưới đúng là Tử Thất, Tử Thất hôm nay đột nhập vào Tử phủ với một mục đích duy nhất chính là cứu đám người Tử Nhất!
Tử Thất mặc dù là người ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình nhưng đám người Tử Nhất nói thế nào cũng là huynh đệ của hắn, nhìn đám người Tử Nhất khi biết được mọi chuyện vẫn lựa chọn hắn, vì giúp hắn thoát thân mà tính mạng cũng không cần, Tử Thất dù có máu lạnh thế nào nhìn cảnh tượng này cũng thấy động lòng, đồng thời cũng cảm thấy không đáng.
Sáu mạng đổi một mạng, vốn dĩ là làm ăn thua lỗ, Tử Thất yêu mạng của mình như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy mạng đổi mạng, thế nhưng hắn cũng không thể ngồi yên nhìn đám người Tử Nhất bị Tử Sở giết được.
Đi theo Tử Sở nhiều năm, tính tình của đối phương thế nào Tử Thất cũng rõ ràng. Tử Sở hận nhất chính là kẻ phản bội, càng hận hơn là kẻ phản bội đó lại đầu nhập thế lực của Minh vương, Tử Thất cũng biết nếu bản thân bị phát hiện kết cục cũng không được tốt bao nhiêu, nhưng vì muốn thoát khỏi Tử gia, không muốn bị độc dược khống chế nên Tử Thất không thể không lựa chọn phản bội Tử Sở.
Hắn hôm nay gặp được Bạch Tử Linh hết thảy chỉ là ngoài ý muốn, vốn dĩ nghĩ rằng khi bắt được nàng thì hắn sẽ có tư cách bàn điều kiện trao đổi với Minh vương, nhưng ai biết được đến góc áo của nàng còn chưa chạm vào còn bị nàng đánh trọng thương, hơn nữa còn bị nàng coi trọng, vì mạng sống hắn không thể không phục tùng nàng.
Phản bội Tử Sở, lại phản bội Minh vương, hết thảy là vì muốn bảo toàn tính mạng của bản thân, Tử Thất là người như vậy, luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu, còn những đạo lí làm người gì đó phải biết trung thành với chủ tử hay có phải trả ơn với người đã cứu mình thì trong mắt Tử Thất không là gì cả.
Thỏa thuận của hắn và Bạch Tử Linh chỉ xoay quanh hai người bọn họ, Bạch Tử Linh giúp hắn luyện chế giải dược, hắn sẽ giúp nàng làm việc, đây là một chuyện vô cùng công bằng, cho nên hắn không thể yêu cầu nàng thêm bất kì điều gì nữa, nhưng Tử Thất biết người hiện tại có thể giúp được hắn chỉ có thể là Bạch Tử Linh.
Hắn nhờ Bạch Tử Linh giúp hắn cứu đám người Tử Nhất, nhưng đối phương tựa hồ rất ghét những chuyện phiền phức, cho nên không có ngay lập tức đồng ý với hắn.
Tử Thất cũng nhìn ra được sự không tình nguyện của Bạch Tử Linh nên cũng chẳng ép buộc nàng, dù sao đây vốn dĩ là chuyện của riêng hắn, không có lí nào lại để nàng giải quyết, nàng đã thu nhận hắn rồi, cũng không thể ép nàng thu nhận luôn phiền phức của hắn.
Nhờ người không bằng nhờ mình, mặc dù Bạch Tử Linh có thể đánh thắng hắn nhưng chắc gì đã có thể đột nhập vào Tử phủ thành công, ngược lại là bản thân hắn, thân là tử sĩ của Tử gia, biết được địa hình của Tử gia cũng như nơi đám người Tử Nhất bị bắt nhốt, chỉ cần hành động cẩn thận thì nhất định có thể cứu được đám người Tử Nhất.
Chỉ là Tử Thất không ngờ, Tử Sở lại bày thiên la địa võng đợi hắn đến.
Tử Thất một đường thuận lợi đi đến địa lao, thuận lợi đến mức hắn phải hoài nghi nhân sinh, lúc gặp đám người Tử Nhất còn chưa kịp nói gì đã bị Tử Nhất đuổi đi, khi đó hắn mới biết hóa ra đây vốn dĩ là một cái bẫy, Tử Sở sớm đã đoán được hắn sẽ trở lại cho nên mới để hắn thuận lợi tiến vào Tử phủ, đi đến địa lao - nơi mà hắn định cứu người lại trở thành nơi chôn thây của hắn.
Kinh động đến đám hộ vệ, cho dù thân thủ tử sĩ tốt hơn hộ vệ bình thường nhưng mấy năm nay đi theo Tử Chấn Khiêm ăn chơi trác táng, chẳng khi Tử Thất có cơ hội phơi bày thực lực, một cây đao nếu không thường xuyên mài dũa thì ngay cả củ cải cũng không thể cắt được huống hồ một con người nếu không thường xuyên luyện tập sẽ không thế nào mạnh lên được, cho nên lúc này Tử Thất hai tay khó địch bốn tay, càng đừng nói là nhiều tay như vậy.
Trên mái nhà, ba người im lặng đứng nhìn hắc y nhân bị hộ vệ Tử gia không ngừng truy đuổi, không ai có ý định ra tay.
“Ngươi không đi cứu hắn sao?” Lúc nãy nàng còn nói là muốn đi cứu người, hiện tại hắc y nhân sắp bị bắt đến nơi lại chẳng thấy nàng có động tĩnh, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
“Ta đang đợi hắn bị bắt.” Bạch Tử Linh khoanh tay trước ngực, đôi mắt dõi theo nhất cử nhất động của Tử Thất bên dưới, biết hắn chống cự hết nổi nên cũng chẳng có ý định ra tay.
Mục Ảnh: “...” Hắn có nghe lầm không? Tên đó không phải được nàng thu nhận sao? Hiện tại hối hận nên hi vọng hắn bị bắt à?
“Một khi hắn bị bắt thì sẽ bị nhốt cùng chỗ với sáu người kia, như vậy chúng ta cứu người không phải sẽ tiện lợi hơn sao?” Nàng không biết vị trí của đám người Tử Nhất, nhưng nàng đoán nếu Tử Thất bị bắt, Tử Sở sẽ cho người nhốt Tử Thất lại với đám người Tử Nhất, như vậy không cần phí thời gian xem xét địa hình.
Thương Hàn Phong nhướng mày, bắt được từ ngữ trọng yếu.
“Nói như vậy, ngươi hoàn toàn không biết vị trí đám người kia bị nhốt?” Bằng không nàng cũng không cần phải đợi Tử Thất bị bắt rồi tìm ra vị trí của sáu người còn lại.
“Đúng a.”
Không biết người bị nhốt ở đâu ngươi còn dám đi cứu người?
Thương Hàn Phong lúc này thật sự hận không bổ đầu Bạch Tử Linh ra xem rốt cuộc trong đầu nàng chứa cái gì, chưa nắm được thông tin gì mà đã mạo hiểm xông vào lưới, hóa ra nàng là loại người chỉ hành động mà không cần suy nghĩ sao?
“Cho nên đây là lần đầu tiên ngươi đến Tử phủ?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Ta phải chạy đến chỗ lão Chu hỏi đường mới đến được đây đó.” Giọng điệu Bạch Tử Linh tỏ vẻ vô cùng ủy khuất, có thể thấy được muốn đến được Tử phủ nàng đã phải vất vả thế nào.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Tử phủ?
Một người lần đầu tiên đến, không biết cách bố trí cũng như địa hình của nơi này làm sao có thể một đường thuận lợi né tránh tất cả hộ vệ canh gác mà không gây ra chút tiếng động nào cơ chứ?
Mục Ảnh cảm thấy chuyện này đúng là rất khó tin.
Thương Hàn Phong cũng có suy nghĩ giống với Mục Ảnh, nhưng so với Mục Ảnh hắn cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng, một người không có chút nội lực nào trong người lại có thể đánh ngang tay với hắn, thân thủ của Bạch Tử Linh... xem ra không chỉ đơn thuần là rất tốt, ngược lại còn rất đáng sợ.
Nàng cho hắn biết, thế giới của cường giả, không chỉ lấy nội lực làm chủ, mà còn có thể dùng thân thủ của bản thân để quyết định.
“Ngươi chưa biết tình hình thế nào mà đã chạy đến đây cứu người? Không thấy như vậy rất nguy hiểm sao?”
“Ơ kìa? Sao ngươi lại tức giận rồi?” Nghe thấy giọng nói ẩn ẩn tức giận của Thương Hàn Phong, Bạch Tử Linh lấy làm khó hiểu.
“Hôm nay ta chỉ đến đây xem xét tình hình, nếu có thể cứu người tự nhiên là không thể tốt hơn.” Huống hồ mục đích thật sự của nàng cũng không hoàn toàn là vì cứu người, cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.
Thương Hàn Phong mặc dù không vui với lời nói của Bạch Tử Linh nhưng lần này hắn quyết định trầm mặc, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết, cho nên im lặng là cách tốt nhất.
Ba người trên này không ai nói gì, phía dưới Tử Thất đã bị bắt, giống như suy đoán của Bạch Tử Linh, đám hộ vệ đưa Tử Thất đến địa lao, nơi mà đám người Tử Nhất bị bắt nhốt, tạm thời giam hắn ở đó để Tử Sở tự mình đến thẩm vấn.
Trong địa lao.
“Chẳng phải kêu đệ đừng đến sao? Sao đệ lại ngu ngốc như vậy chứ?” Trong số bảy người, Tử Tam là người nóng nảy nhất, hiện tại nhìn thấy Tử Thất bị bắt giống mình, không thể không tức giận mà giáo huấn đối phương một phen.
“Đệ... chỉ muốn cứu mọi người...” Trước kia đối với Tử Thất, đám người Tử Nhất tự nhiên là không quan trọng bằng tính mạng của hắn, nhưng bọn họ lại có thể vì cứu hắn mà hi sinh nhiều như vậy, nhìn y phục rách rưới lại đầy máu kia, Tử Thất tuy không chứng kiến nhưng cũng biết sáu người đã bị hành hạ thế nào.
“Cứu mọi người? Một mình đệ thì có khả năng cứu mọi người ra sao chứ? Đệ như vậy là tự chui đầu vào lưới, đệ đúng là ngu ngốc mà!” Lúc này Tử Thất còn không có năng lực bảo vệ chính mình, còn muốn cứu bọn họ, rõ ràng là mơ mộng hảo huyền mà!
“Tử Tam.” Tử Nhất thở dài, lên tiếng nói giúp
//