Sau khi tứ hôn với Ninh vương, thái độ của Tô lão thái gia đối với nàng tuy rằng đã được cải thiện, nhưng vẫn bày ra bộ dáng gia chủ như trước, lạnh lùng cao ngạo, nhưng hôm nay –
Lam Hải đại sư đích thân đến quý phủ thu nhận Tô Niệm làm đệ tử, trò chuyện vui vẻ cùng Tô Tất trước mặt mọi người, giống như bạn bè thân thiết lâu năm.
Sau khi mồ hôi chảy ròng ròng đưa tiễn Lam Hải đại sư, Tô lão thái gia thở dài một tiếng, quay người hạ lệnh, từ nay trở đi không một ai được khinh thường người trong Thanh Trúc viên.
Một người là tiểu đệ tử của Lam Hải đại sư, một người ngay cả Lam Hải đại sư cũng phải tận lực lấy lòng, bọn họ làm sao dám đắc tội a? Không cần Tô lão thái gia phân phó, mọi người đối với tỷ đệ Tô Tất đều thêm một phần cung kính.
Thiên viện đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt, lăng la tơ lụa, sơn hào hải vị, mỗi loại đều được chọn lựa kỹ lưỡng, chỉ sợ tiếp đón nàng không được chu đáo.
Thậm chí, Tô lão phu nhân năm đó sau khi dẫn tỷ đệ các nàng vào phủ rồi vứt vào trong xó, cũng đích thân dẫn theo tám nha hoàn đến tận nơi để tỷ đệ các nàng sai bảo.
Bao nhiêu năm qua chưa từng phái hạ nhân đến Thanh Trúc viên hầu hạ, giờ lại không tiếc a, đưa một lúc tám người tới. Tô Tất ngoài cười nhưng trong không cười nói, gần đây tâm tình tổ mẫu bị chấn động không ít, vẫn nên giữ lại mà dùng đi, sau đó lập tức sập cửa trước mặt mọi người.
Trước kia lão thái gia này đối xử với các nàng như thế nào, nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Nhớ trước kia lúc mới bước chân vào Tô phủ, Tiểu Niệm ngây thơ không biết gì, Tô Tất hèn mọn cầu xin sự yêu mến của mọi người, nhưng lão thái gia sau khi bắt được một lỗi của các nàng, liền trực tiếp phạt tỷ đệ hai người họ quỳ ba ngày, trời giá rét lạnh cóng cũng không cho ăn cơm. Hiện giờ muốn đến lấy lòng sao? Đã muộn rồi.
Sau khi Tiểu Niệm được Lam Hải đại sư đưa đi, Tô Tất càng ngày càng cảm thấy buồn chán, nàng đóng cửa từ chối tiếp khách, ở trong viện tu luyện, chờ ngày đại hôn đến gần.
Lần này gả Tô lục tiểu thư đi, Tô lão thái gia xem như hao tổn hết tâm tư. Chẳng những trước kia đồng ý chuẩn bị mười dặm trang sức màu đỏ, giờ còn phải bồi thường hơn một nghìn khoảnh* ruộng đất, đồ cưới hậu hĩnh quý hiếm.
(*) Khoảnh: 1 khoảnh bằng khoảng 6,7 ha.
Gấm vóc tơ lụa đỏ thẫm tạo nên một bầu không khí vui mừng hoan hỉ, đội ngũ đưa hôn chầm chậm bước đi, phần đầu của đoàn người đã bước chân vào Ninh vương phủ, mà phần đuôi thì đến đại môn của Tô phủ cũng chưa bước qua, người qua đường được mở mang tầm mắt, tiếng nghị luận vang lên không ngớt.
Kiệu hoa đỏ thẫm dừng lại trước cổng Ninh vương phủ, hạ nhân đưa hoa kết tới trước mặt Tô Tất, nàng đưa tay cầm lấy, nhận ra là Vệ Lăng Phong, Tô Tất cười nhẹ, đi theo hắn.
Hôm nay Vệ Lăng Phong một thân hỉ bào đỏ thẫm càng khiến cho hắn trở nên tuấn mỹ hơn, mái tóc như lụa bay trong gió, một thân châu ngọc bảo thạch, khí chất hoàng tộc cao quý, khiến hắn càng thêm huyến lệ chói mắt. Chẳng trách có người nói, nữ tử trong thiên hạ tuyệt đối không thể gặp Ninh vương, bởi một khi gặp rồi, cả đời sẽ rơi vào trầm luân…..
Thấy Ninh vương như vậy, nữ nhân vây xem xuất hiện đủ loại biểu cảm hâm mộ ghen ghét, khó chịu không cam lòng, hận không thể dẫm nát Tô Tất dưới chân.
«Các ngươi còn nhớ lời đồn trước kia không? Nghe nói Tô lục tiểu thư trời sinh là một phế nhân, nàng không chỉ vô cùng xấu xí, tâm ngoan thủ lạt, lại còn có lén lút thông dâm với nam nhân bên ngoài, người như vậy lại có thể gả cho Ninh vương, trời ạ, thói đời làm sao vậy?»
«Đúng vậy, nữ nhân như vậy mà lại có thể gả cho Ninh vương? Lão thái gia già rồi nên mờ mắt a?»
«Đúng, Ninh vương chính là tiên giáng trần, cho dù luận tướng mạo, tài năng hay võ công, không phải đều là đứng nhất sao? Sao lại cố tình cưới một Vương phi như vậy? Sau này Ninh vương ra ngoài làm thế nào để ngầng đầu lên a?»
«Nhìn đi nhìn đi, khuôn mặt của Ninh vương như đêm đen mù mịt, hắn quả thực rất không hài lòng với cuộc tứ hôn này, các ngươi nói Vương phi này chân trước vừa tiến vào cửa, bước tiếp theo có phải lập tức bị đuổi ra không?»
«Các ngươi nói chuyện không phải quá ngoan độc rồi sao, nghe nói Tô lục tiểu thư rất khó lường, có thể cùng ăn cùng ngồi với Lam Hải đại sư đấy.» Thất vất vả mới xuất hiện một người nói giúp Tô Tất, đáng tiếc là –
Hắn lập tức bị tập thể công kích.
«Ngươi thì biết cái gì! Cái gì gọi là cùng ăn cùng ngồi hả, ngươi đừng có vũ nhục bốn chữ đấy có được không?»
«Đúng, Lam Hải đại sư là ai a, Tô Tất nàng lại là người nào, khác biệt một trời một vực, như mây với bùn, đừng nói cùng ăn cùng ngồi, ngươi đánh đồng bọn họ với nhau cũng đã đủ bị lăng trì xử từ một trăm lần rồi!»
«Đúng vậy, không biết thì đừng nói lung tung! Lam Hải đại sư đến Tô phủ là để thu nhận tiểu thiên tài, liên quan gì đến Tô Tất? Nàng chỉ là một phế nhân, ngay cả xách dép cho Lam Hải đại sư cũng không xứng!»
Để tránh việc bị nước bọt của những nữ nhân này dìm chết, người duy nhất lên tiếng kháng nghị kia không thể không chạy trối chết.
Các nàng cho rằng nếu nhỏ giọng nghị luận sẽ không bị người khác nghe thấy, lại không biết người luyện võ tai thính mắt tinh, cho dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ thôi cũng có thể nghe được rõ ràng, huống hồ bọn họ cũng không hề tận lực giảm bớt âm thanh?
Khi cảm giác được lòng bàn tay căng thẳng, gân cốt nổi lên, thì Tô Tất lại nhận được sự an ủi ấm áp từ bàn tay to lớn bên cạnh, dưới tấm khăn voan đỏ thẫm, miệng nàng khẽ cong lên, cũng nắm chặt lấy tay hắn, biệu lộ rằng nàng không thèm quan tâm.
Nàng mặc dù không thích ăn chua, thế nhưng người khác lại cố ý chuẩn bị dấm cho nàng, nghe thấy lời của những người đó nàng lại cảm thấy tâm tình rất tốt. Có thể khiến cho bọn họ bất an, nàng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bước vào nội đường, nhiều người tiến đến tỏ ý chúc mừng Ninh vương, lời nói có vẻ nho nhã nhưng lại mang theo vị chua, hắn đáp lại được mấy câu rồi thôi, Tô Tất nghe bọn họ nói cũng thấy vô cùng phiền phức.
«Vương gia, giờ lành đã tới –» Cố quản gia của Ninh vương phủ tiến đến bẩm báo.
Tiếng pháo nổ vang lên, dàn nhạc cũng bắt đầu chơi, trong Ninh vương phủ tràn ngập sự hân hoan, lễ bộ thị lang kéo dài âm lượng xướng lên: «Nhất bái thiên địa –»
Vệ Lăng Phong cùng Tô Tất xoay người ra ngoài, quỳ xuống bái thiên địa.
«Khoan đã –»
Không thấy bóng người, chỉ nghe thấy một âm thanh tựa như từ chỗ sâu nhất trong linh hồn vang lên, mọi người lập tức giật bắn mình.
Nghe thấy thanh âm ấy, thân hình Ninh vương đột nhiên chấn động, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ý cười đột nghiên trở nên bí hiểm, ẩn ẩn sự tức giận, hắn mím nhẹ môi, đôi mắt hiện lên sự buốt giá, nắm chặt tay Tô Tất, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra đằng xa.
Tô Tất hơi ngẩn ra, nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, xem ra lời mình nói đã trờ thành sự thật, hôn sự này quả thật có biến.
«Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì –»
Theo tiếng nhắc nhở, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Ninh vương đang nhìn.
Từ đằng xa, xuất hiện bóng dáng mơ hồ của một đám người, tựa như đang dẫm lên mây mà bay đến.
Người dẫn đầu như lăng ba vi bộ, không vấy bụi trần, dáng điệu uyển chuyển như tiên, dáng vẻ thướt tha, khi nàng tới gần, mọi người thiếu chút nữa hít thở không thông, chỉ cảm thấy cả thế giới đều được bao phủ bởi ánh sáng thần tiên.
Chẳng lẽ là tiên nữ thiên cung giáng trần? Chỉ thấy nữ tử trước mắt như ngọc lục bảo, mỏng manh tựa khói sương, bờ vai như được gọt dũa, vòng eo thon thả, da thịt nõn nà, xinh đẹp không sao kể xiết.
Đôi mắt nàng long lanh, lúm đồng tiền câu hồn đoạt phách, nhìn Ninh vương phi, mỉm cười nhưng lại lộ vẻ trách cứ: «Vệ Lăng Phong, ngươi lại phản bội ta, thành hôn cùng với nữ tử khác?»
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...