Hoàng hậu sở dĩ để Lệ phi đứng ra nói chuyện này với Hoàng đế, là vì trong lòng nàng còn chút kiêng dè, nàng biết cháu gái của Thái hậu, cũng chính là nhị tiểu thư Tiết Tuyền Y con vợ cả của Tiết phủ, nàng từ lâu đã có tâm tư với Ninh vương.
Thái hậu rất thích đứa cháu gái này, một khi Ninh vương cùng Tiết phủ trở thành thông gia, đây là chuyện tốt với Ninh vương, nhưng Thái tử lại phải chịu cảnh hai mặt thụ địch.
Kỳ thật Hoàng hậu đã sớm tính toán đâu vào đấy, chờ sau khi Thái hậu từ Nam Sơn trở về, nàng sẽ đích thân đến chỗ lão nhân gia đề nghị kết thông gia, đem Tiết Tuyền Y gả cho Thái tử làm Thái tử phi, kéo nàng lên cùng một thuyền, như vậy mới có thể khiến nàng tận tâm giúp đỡ Thái tử.
Với thái độ của Thái hậu đối với nhà mẹ đẻ, nàng tự nhiên hy vọng rằng Tiết phủ sẽ trường thịnh bất suy*, mà một khi Tiết Tuyền Y lên làm Hoàng hậu, Tiết phủ mới có được chỗ dựa vững chắc, trở thành đệ nhất thế gia tại Đông Vân quốc.
(*) Trường thịnh bất suy: Thịnh vượng mãi mà không suy tàn.
Nàng tin rằng Thái hậu cùng Tiết Tuyền Y sẽ có sự lựa chọn tốt nhất.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Hoàng hậu quyết định mau chóng lo liệu hôn sự cho Ninh vương, việc đầu tiên cần làm là phái người đến Tô phủ truyền thánh chỉ.
Đông Nguyên năm hai mươi lăm.
Trời sáng mây trong, cảnh sắc tươi đẹp, quả thực một ngày tốt lành.
Thái giám Lí công công tổng quản phủ nội vụ đem theo bảy người bảy ngựa, tay cầm thánh chỉ, cưỡi ngựa đi đầu, theo sau hắn là sáu vị thái giám, một đám người cưỡi ngựa phi như bay về phía Tô phủ, trên đường thu hút biết bao sự chú ý,.
«Thánh chỉ đến –» Còn chưa ghìm cương ngựa, Lí công công đã hô to. Tô lão thái gia còn chưa đích thân ra nghênh đón thì hắn còn chưa xuống ngựa.
Hộ vệ gác cổng vội vàng chạy vào bẩm báo, Tô lão thái gia nghe vậy thì tim đập thình thịch, không kịp nghĩ nhiều, vôi vàng thay quan bào rồi đích thân ra nghênh đón.
«Nguyên lai là Lí công công giá lâm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa a.» Tô lão thái gia cười cười chắp tay chào hỏi hắn.
Lí công công là lão công công trong cung, trước kia từng hầu hạ tiên đế, từ khi tiên đế qua đời, Thái hậu đã đích thân đứng sau can thiệp đưa hắn vào làm quản sự tại phủ nội vụ. Phủ nội vụ là nơi quản lý cơ cấu sự vụ trong cung, qua đó đủ thấy Thái hậu tin tưởng hắn đến mức nào, Tô lão thái gia hắn lại càng thêm vài phần kính trọng.
«Tô đại nhân, chúc mừng, chúc mừng a, mau bày hương án tiếp chỉ đi.» Lí công công bất động thanh sắc nhét tờ ngân phiếu mà Tô đại nhân đưa cho vào ống tay áo, cười sang sảng nói.
Tô Mục Triết tuy không biết nội dung thánh chỉ là gì, nhưng thấy sắc mặt thoải mái của Lí công công, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
Trong lúc bày hương án, Tô Mục Triết sai hạ nhân đi gọi toàn bộ gia quyến ra tiếp thánh chỉ. Thế nhưng khi một đám người tiến vào, sắc mặt Lí công công lại ngày càng phức tạp, đáy mắt ngày càng hẹp lại.
«Nếu còn có lễ nghi gì chưa chu toàn, mong Lí công công cứ nói.»
«Không có gì, thế nhưng –» Lí công công nhàn nhã ngắm móng tay, không lạnh không nhạt nói, «Tô đại nhân khẳng định rằng tất cả mọi người trong nhà đều đã tập trung đầy đủ rồi sao?» Hắn dương dương tự đắc cầm thánh chỉ trong tay, tựa tiếu phi tiếu, «Đây là thánh chi tứ hôn mà vạn tuế gia cấp cho Ninh vương, ngươi nói nếu chính chủ vắng mặt, vậy thánh chỉ này phải truyền như thế nào a?»
Tô Mục Triết nghe vậy, trong mắt lập tức trần đầy vui mừng, chẳng qua nhiều năm chìm nổi trong chốn quan trường khiến hắn nhanh chóng tiết chế, lấy lại sự điềm tĩnh, chắp tay về phía Lí công công: «Đa tạ Lí công công đã chỉ bảo, Tô mỗ vô cùng cảm kích.»
Tô Mục Triết quay đầu lại, thấp giọng phân phó hạ nhân, «Chạy tới sài phòng, kêu Tứ tiểu thư ra đây, sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc đồ trang điểm xong thì ra tiếp chỉ, nói bệ hạ tứ hôn cho Ninh vương, nhớ kỹ nhất định phải nhanh lên!»
Trong lòng hắn, Tô Tình dĩ nhiên là người được chọn làm Ninh vương phi, trừ nàng ra, trong Tô phủ không một ai có tư cách.
Tô Tình sau khi bị đánh vẫn nằm trong sài phòng, trong lòng uất hận Tô Tất đến chết, thề sau khi rời khỏi đây nhất định phải đem nàng bẩm thây vạn đoạn để giải mối hận trong lòng.
Nàng mê man nằm trên đống rơm, một bên hối hận cho cảnh ngộ của bản thân, một bên lại thầm oán gia gia quá mức tàn nhẫn, đồng thời nàng vẫn không quên hận Tô Tất đến nghiến răng, đúng lúc này, hạ nhân chạy tới mang đến ánh sáng cho sinh mệnh của nàng.
«Tứ tiểu thư, ngài mau ra đây, lão thái gia nói bệ hạ tứ hôn cho Ninh vương, nhất định phải chờ ngài đi ra mới có thể tiếp thánh chỉ, hiện tại bọn họ đều đang chờ trong đại sảnh.»
Sự vui mừng như từ địa ngục lên đến thiên đường cũng không khác cảm giác hiện giờ của nàng lắm.
Tâm nguyện bao năm cuối cùng cũng trở thành sự thật, Tô Tình xúc động đến toàn thân run rẩy, nàng khẩn trương truy hỏi: «Là thật sao? Bệ hạ thực sự đến đây tứ hôn cho Ninh vương sao? Thực sự phải chờ ta đi ra mới có thể tiếp chỉ sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?»
«Lời lão thái gia nói, tuyệt đối là sự thật, Tứ tiểu thư của ta, ngài sắp trở thành Ninh vương phi a, nhưng bộ dáng lúc này của ngài có chút……»
Bộ dáng của Tô Tình bây giờ quả thực là cực kỳ chật vật, quần áo vấy máu, tóc tai bù xù vẫn còn dính rơm rạ, nếu nàng cứ như vậy mà đi ra ngoài, chỉ sợ Lí công công không nói hai lời lập tức thu hồi thánh chỉ xoay người bước đi.
«Mau mau mau! Mau dẫn ta đi thay đồ trang điểm!»
Mấy nha hoàn luống cuống chân tay giúp nàng tắm rửa chải tóc, sau non nửa canh giờ, Tô Tình mới một lần nữa bước ra. Lúc này nàng mặt đẹp mày ngài, da trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người.
Tô Tình một bên bị Tiểu Tử đẩy đi, một bên lại thầm oán hận: Chờ tiếp thánh chỉ xong, chuyện đầu tiên phải làm là đốt sạch Thanh Trúc viên của Tô Tất.
Còn chưa tới phòng khách thì đã thấy Tô Ân đứng trước cửa kiễng chân mong nghóng.
Tô Ân vừa nhìn thấy nàng, vội vội vàng vàng nắm lấy tay nàng đẩy vào trong phòng, miệng thấp giọng nói: «Sao lại lâu như vậy? Tất cả mọi người đều đang chờ ngươi, nhanh đi nhanh đi.»
Thấy Tô Tình tiến vào, Tô Mục Triết vuốt nhẹ cằm, hắn ngồi trong đại sảnh chậm rãi thưởng trà với Lí công công, mỉm cười nói: «Lí công công, người nên tới đã tới rồi, thánh chỉ này có thể truyền rồi đúng không?»
«Đến đông đủ rồi?» Lí công công liếc mắt nhìn tất cả mọi người, khẽ nhíu mày, nhấp một ngụm trà, bất động thanh sắc xếp lại công văn, «Tô đại nhân, ngươi đang lừa chúng ta đúng không? Chính chủ còn chưa đến, thánh chỉ quả thực không thể truyền a.»
Lí công công vừa nói xong mấy lời này, lập tức khiến cho sắc mặt mọi người trong Tô gia biến đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...