Vân Khinh Tiếu trở lại tiểu viện, đúng lúc Lãnh Vô Tà từ bên trong đi ra, sắc mặt hắn có chút cứng ngắc, thấy Vân Khinh Tiếu, sắc mặt mới dịu lại.
“Vì sao đi ra ngoài cũng không nói với ta một tiếng ? Gần đây nơi này có chút phức tạp, ta đang định ra ngoài đi tìm ngươi”.
Vân Khinh Tiếu nghe lời của hắn, biết hắn lo lắng cho mình, hơi mỉm cười nói:
“Vừa rồi ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo mà thôi, không nghĩ tới sẽ gặp được người quen”.
“Người quen ?”.
Lãnh Vô tà nhíu mày, nàng không phải vừa tới nơi này sao ?
Trừ mình ra, còn có ai là người quen nữa ?
Nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu giải thích:
“Gặp được Vãn Tình Quận chúa, nữ nhi Lạc Dương Vương thương yêu nhất”.
“Thượng Quan Vãn Tình ?”.
Nếu là nàng ta, cũng coi như là người quen, khó trách được nàng ra ngoài lâu như vậy, xem ra nữ nhân kia lại chọc tới nàng.
Vân Khinh Tiếu gật đầu, cười:
“Ừ, ta còn đem tháo hai cánh tay nha hoàn của nàng ta”.
“Tháo? Nàng ta là nha hoàn nhưng lại biết chút công phu,[thuphương - dđlqđ]ngươi không bị thương chứ ?”.
Mặc dù hắn biết với bản lĩnh của nàng, nha hoàn đó bị mất hai cánh tay là nhẹ, chỉ là Lãnh Vô Tà vẫn quan sát Vân Khinh Tiếu một lượt.
Liếc mắt nhìn Lãnh Vô Tà, biết hắn hiểu lầm ý của mình, nàng nói:
“Yên tâm đi, ta không đem chặt cánh tay của nàng ta, chỉ là làm cho hai cánh tay trật khớp mà thôi, trở về nắn lại sẽ không sao. Chẳng qua ta còn thuận tiện lấy một chút bạc từ Thượng Quan Vãn Tình”.
“Chỉ là nha hoàn, dù ngươi có đem chặt cánh tay cũng không có việc gì”.
Lãnh Vô tà nhàn nhạt nói xong, tựa như không cảm thấy trong lời của hắn có nhiều máu tanh, cuồi cùng còn khẽ cau mày nói:
“Về phần bạc, không cần thiết lấy của nàng ta. Nếu đã đi theo ta, ta sẽ không để ngươi thiếu bạc xài.”
“Ừm, cái đó, Lam công tử kia là ai ? Nếu Thượng Quan Vãn Tình là Quận chúa, vậy thân phận của hắn cũng không đơn giản nhỉ? Bên ngoài có rất nhiều người trong võ lâm, có phải bọn họ cũng muốn đi Ngọc Long Sơn không ?".
Hai người vừa nói chuyện vừa trở về phòng, Vân Khinh Tiếu đi tới bên cạnh bàn, uống nửa ly nước, hỏi hết nghi vấn trong lòng
“Mãi mà ngươi không hỏi thân phận của hắn, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không muốn biết đấy.”
Lãnh Vô Tà ngồi xuống cái ghế gần đó, liếc mắt nhìn Vân Khinh Tiếu:
“Lam Táp Ảnh là thái tử Lam quốc, những người ngoài kia đúng là muốn đi Ngọc Long Sơn. Theo sách sử ghi lại, Thiên Thánh quả sẽ hình thành trong bảy ngày, cho nên mọi người đến là vì Thiên Thánh quả”.
Không nghĩ tới Lam Táp Ảnh lại là thái tử, thân phận so với nàng nghĩ còn tôn quý hơn, nhưng mà thân phận của hắn ta là gì, với nàng mà nói, cũng không có liên quan.
Hiện tại thứ khiến nàng tò mò chính là Thiên Thánh quả trong lời Lãnh Vô Tà.
“Ngươi cũng vì Thiên Thánh quả kia, cho nên mới muốn đi núi Ngọc Long sao?[thuphương - dđlqđ]Mà Thiên Thánh quả là vật gì vậy?”.
“Ta đúng là vì Thiên Thánh quả mà đến. Trên đời này chỉ có một cây ở Ngọc Long Sơn, hơn nữa Thiên Thánh quả trăm năm mới kết quả một lần, bởi thế nên Thiên thánh quả rất trân quý, ngay cả công dụng của nó. Nó có thể giải trừ các loại kịch độc kì dị nhất, hơn nữa Thiên Thánh quả còn là thánh phẩm dưỡng dung nhan rất tốt. Theo sách sử ghi chép lại, công dụng thực sự của Thiên Thánh quả là giúp tăng tu vi nội công.”
Vân Khinh Tiếu nhíu mày, không hiểu nói:
“Thiên Thánh quả này chẳng lẽ mọc thành rừng ? Nhiều người đi như vậy, phân đủ sao ?”.
“Ha ha, Thiên Thánh quả chỉ có một cây, hơn nữa quả cũng không nhiều.Những người đi trước là muốn tìm vận may, một số đơn thuần là đến xem náo nhiệt”.
Có lẽ vì thấy lời nói của Vân Khinh Tiếu có chút đáng yêu nên khóe môi Lãnh Vô Tà khẽ nâng lên nụ cười nhạt, sắc mặt cũng không lạnh lẽo nữa, cả người có vẻ nhu hòa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...