Khi Tống Phong tỉnh lại, hắn chỉ nhìn thấy trần nhà trắng toát, trong nháy mắt không thể nhớ lại được gì. Hắn mờ mịt vài giây, những kí ức trong đầu tựa như từng mảnh ghép nhỏ được nối lại đầy đủ. Đáy lòng chấn động, vội vàng đứng lên khiến cho vết thương trên bụng nứt ra, thân thể không khống chế được run lên, suy sụp ngã xuống.
Hắn thở hổn hển, nhìn xung quanh. Đây là một phòng bệnh đơn giản, một người cũng không có. Hắn thậm chí còn không biết mình được ai đưa tới. Hắn nghỉ ngơi một lát, dùng tay tháo kim truyền dịch, nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng thể lực xói mòn nghiêm trọng không cho phép hắn vận động như vậy, hắn thở dốc, cảm thấy đầu óc hoa lên, lung lay như tùy thời có thể ngã xuống.
Lúc này, cửa phòng bật mở, một người mặc tây trang, đeo một cái gọng kính vàng, chính là ông chủ Khang bước vào, bất động thanh sắc nhìn Tống Phong, “Bác sĩ nói cậu tạm thời không thể vận động.”
Tống Phong dựa vào tường, thanh âm lộ rõ vẻ suy yếu, “Sao ông lại ở đây?”
“Tôi nghe nói Phù Minh Sơn nuốt địa bàn của người ta.”
Tống Phong hơi nghiêng đầu, lập tức hiểu rõ. Các thế lực phát sinh xung đột tranh chấp, người này chỉ sợ muốn nhân cơ hội đó diệt trừ Phù Minh Sơn, nhổ cỏ tận gốc. Hắn vẫn một mực muốn đi ra ngoài, “Ông tới chậm rồi. Phù Minh Sơn có chết không?”
“Thủ hạ của hắn đem phong tỏa toàn bộ tin tức, tạm thời còn chưa rõ sống chết ra sao”, ông chủ Khang nhìn hắn, “Cậu định đi đâu? Đi tìm Tiêu Minh Hiên?”
Tống Phong mãnh liệt quay đầu, mâu trung hơi hơi cụp xuống, khóe môi giật giật nhưng một từ cũng không nói. Ông chủ Khang cảm thấy hắn đang trốn tránh, còn đang định mở miệng trước thì đã thấy hắn nhìn mình, thanh âm rất thấp, “...Anh ấy hiện đang ở đâu?”
Ông chủ Khang hơi do dự, rốt cuộc vận quyết định nói thật, “Vẫn chưa tìm được.”
Đáy lòng Tống Phong căng thẳng, “Có ý tứ gì?”
“Dưới sơn đạo là Địa Trung Hải, khi chúng tôi đến nơi thì nơi đó thì thủy triều vừa rút”, ông chủ Khang nói, “Trên bờ biển, dưới đáy biển gần đó chỉ có hai chiếc ô tô, còn có xác của mấy người trong tổ chức”, hắn nói xong, thấy sắc mặt Tống Phong quá kém liền tự động dừng lại, khuyên nhủ, “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, nếu có thông tin gì, tôi sẽ báo ngay cho cậu. Hiện tại cậu cần nghỉ ngơi.”
Tống Phong siết chặt nắm tay, trong đầu đều là ánh mắt thâm tình của Tiêu Minh Hiên cùng với vụ nổ. Hình ảnh đó không ngừng đánh sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn muốn phát cuồng. Hắn thấp giong nói, “Tôi đi tìm anh ấy.”
Ông chủ Khang khẽ nhíu mày, đang muốn đưa tay ngăn cản thì bên ngoài có tiếng nói, “Anh, sao anh lại đứng đây? Anh muốn làm gì? Bác sĩ nói anh không thể tùy tiện lộn xộn như vậy.”
Hắn quay đầu lại, là Bạch Húc Nghiêu.
Tống Phong nhìn Bạch Húc Nghiêu, thấy cả trán và cánh tay đều quấn một lớp băng dày, sắc mặt khá tốt, tựa hồ không có vấn đề gì lớn. Hắn hoi, “Những người khác thế nào? Nói thật.”
“Đều đang nghỉ ngơi, không có chuyện gì cả, chỉ có Đoạn Thanh còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, sư huynh vẫn đang ở đó chăm sóc.”
Tống Phong gật đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
“Anh, anh muốn đi đâu?”, Bạch Húc Nghiêu lập tức đỡ hắn, khẩn trương nói, “Anh mất máu quá nhiều, thiếu chút nữa thì đã không thể cứu, anh...”, hắn hít vào một hơi, nhìn bệnh phục của Tống Phong bị máu thấm ra ngoài, “Miệng vết thương lại nứt ra rồi, anh nằm đi, em đi gọi bác sĩ.”
Tống Phong đứng không nhúc nhích, “Anh không sao.”
Bạch Húc Nghiêu chợt nhớ tới chuyện sư huynh từng kể, người này nếu muốn thì cho dù là ai cũng không thể khuyên. Hắn dùng sắc, mạnh mẽ đưa Tống Phong quay lại, “Anh, anh bình tĩnh đi!”
“Buông ra!”, Tống Phong nhìn thẳng, ánh mắt cực kì lợi hại, cơ hồ là điên cuồng --------- căn bản không phải là ánh mắt mà một người suy yếu nên có. Đáy lòng Bạch Húc Nghiêu trầm xuống, trên tay dùng lực.
Tống Phong tránh hắn, muốn đi ra ngoài nhưng trước mắt lại tối sầm, đổ xuống.
Bạch Húc Nghiêu vội vàng tiếp được hắn, cẩn thận ôm vào phòng đặt lên giường, lại hoảng sợ quay đầu nhìn. Ở cửa ra vào không biết từ bao giờ có một người đứng đó. Vừa rồi, chính người đó đã động thủ đánh hôn mê Tống Phong.
“Em ấy vừa tỉnh ngủ, thần chí không rõ ràng. Để em ấy ngủ thêm một giấc, khi tỉnh lại sẽ bình tĩnh hơn.”
Bạch Húc Nghiêu run rẩy đứng trước giường bệnh, cảnh giác nhìn, “Anh là ai?”
Ông chủ Khang cũng nhìn sang, không khỏi nhướn mày. Người tới mặc một bộ quân áo đường trang màu bạch kim, ôn nhã quý khí, đúng là Tống Triết. Hắn lăn lộn ở hắc đạo lâu như vậy, chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Tống Triết vẫn là một bộ dáng ôn hòa, “Tôi là đại ca của Tống Phong.”
“A, anh chính là người mà anh của tôi nói là âm hiểm...Đừng...”, Bạch Húc Nghiêu còn chưa nói xong đã bị ông chủ Khang che miệng, lôi ra ngoài.
“Ông là gì?”
“Câm miệng, cậu nhóc lính đánh thuê, nếu cậu muốn sống tốt thì đừng bao giờ chọc vào Tống Triết”, ông chủ Khang nói, “Tĩnh tình cậu ta không tốt như tôi đâu.”
Bạch Húc Nghiêu lần đầu tiên thấy ông chủ vô lương kiêng kị một người, hắn vuốt vuốt cằm, “Vì sao tôi vẫn thấy anh ta rất tốt?”
“Ân, người nào vừa mới gặp qua cậu ta đều thấy vậy”, ông chủ Khang nói, “Sau đó bị cậu ta tính kế đến ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Bạch Húc Nghiêu, “...”
Tống Phong mở mắt, vẫn là phòng bệnh. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu lên rèm cửa. Hắn vừa quay đầu thì bị ánh sáng mạnh chiếu vào mặ, không khỏi nheo lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Hắn theo bản năng hỏi, “...Tiêu Minh Hiên?”
Người nọ trầm mặc, “Không phải.”
Tống Phong cau mày, chậm rãi thích ứng với ánh sáng mặt trời, thấy bên giường ngồi một người, khuôn mặt thanh tú, là đại ca của mình. Tống Triết ôn hòa hỏi, “Cảm thấy thế nào?”
“Vẫn sống”, Tống Phong thấp giọng nói, “Có tin tức gì không?”
“Tạm thời không có.”
Tống Phong trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng gọi, “Anh...”
“Ân?”
“Anh nói, mạng em có đang giá không?”
“Đáng giá”, Tống Triết ôn hòa nói, “Cho nên đừng làm hỏng tâm ý của cậu ta, phải hảo hảo sống sót.”
Tống Phong không đáp, vẫn nhìn trời không nhúc nhích.
Tống Triết nhìn hắn, “Muốn khóc không?”
Tống Phong lắc đầu, trong ngực tựa như bị người ta đục thủng một khoảng, một chút cảm giác cũng không có. Người kia đã chết, gã chết ngay trước mặt hắn. Muốn tìm người báo thù cho Tiêu Minh Hiên cũng không biết tìm ai. Cái tổ chức kia vẫn còn vài người còn sống nhưng nếu đại ca đã đến đây, căn bản hắn không cần động tay. Hắn chỉ cảm thấy nhân sinh hiện tại và tương lai cảu mình là một màu mờ mịt, mờ mịt đến chết lặng.
Tống Triết nhìn hắn một hồi, không nói gì cả, chỉ đứng lên đi ra ngoài.
Tổ chức kia đã không có lão ĐẠi, chỉ còn lại một vài kẻ đang nội đấu. Sau khi biết được, phản ứng đầu tiên của Bạch Húc Nghiêu chính là muốn xách súng đi xử lý bọn chúng. Nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì lại nhận được một tin khắc, đám người kia trong vòng một đêm đã bị xử lý sạch sẽ. Hắn nháy mắt, “Là ai làm vậy?”
Ông chủ Khang không đáp, nhìn về một bên. Tống Triết vẫn đang ngồi uống trà đọc báo, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng. Bạch Húc Nghiêu nhìn theo hướng ánh mắt, cắn ngón tay hỏi nhỏ, “Anh ta hạ thủ?”
“Khả năng rất lớn.”
Bạch Húc Nghiêu lập tức hiểu ra, từ đó ngoan ngoãn tránh xa con độc xà kia. Sau ba ngày, Đoạn Thanh cuối cùng đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm làm mọi người an lòng thở ra một hơi. Kế tiếp chính là dồn toàn bộ lực lượng đi tìm Tiêu Minh Hiên. Thành viên Hình Thiên ban đầu vẫn tin tưởng huấn luyện viên nhà mình sẽ không sao nhưng khi nhìn thấy địa hình ở đây, mọi người, cả Bạch Húc Nghiêu dần dần trầm mặc.
Sau mấy ngày, vết thương của Tống Phong đã tốt lên nhưng gần đây hắn không hề mở miệng, chit im lặng nằm trên giường. Nếu không phải ngực còn phập phồng thì quả thực chẳng khác nào đã chết.
Tống Triết ngồi ở bên giường, “Ngày mai chúng ta lên đường về nước.”
Tống Phong cứng đờ. Kỳ thực hắn đã biết, nếu mấy ngày nay ngay cả một chút tin tức cũng không có, người kia có thể đã.... Vĩnh viễn cũng sẽ không có tin tức gì.
Tống Triết nhìn hắn, “Muốn khóc không?”
Tống Phong lắc đầu.
Tống Triết xoay người rời đi, con ngươi lạnh lẽo. Người này khi thầy qua đời, hắn còn có thể khóc nhưng hiện tại, một giọt nước mắt cũng không khóc, đây là tình huống quá tệ.
Tống Phong lại nhìn trần nhà. Mấy ngày nay, ký ức về thời gian hắn cùng với người kia chung sống tựa như một thước phim không ngừng chiếu đi chiếu lại trong tâm trí. Một ngày lại một ngày, hình ảnh người kia đã dần đi vào cuộc sống của hắn, chiếm dụng tâm trí của hắn.
Người kia là của hắn, cho dù trời đất có thay đổi thì người kia sẽ tuyệt đối không thay đổi, vĩnh viễn sẽ đi cùng hắn, là của hắn. Ý niệm này được hình thành khi nào trong đầu, Tống Phong cũng không biết, chỉ là giờ nó lại đang tra tấn hắn, nhắc nhở hắn rằng hắn đã mất đi một người quan trọng thế nào.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm tin tức nhưng kết quả đều không có, đành phải bất đắc dĩ trở về.
Tống Phong ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn xuống. Lúc này, màn đêm đã buông, toàn bộ thành thị đều khoác lên mình một nhịp sống mới. Ánh mắt hắn lại nhìn ra xe, nơi đó là một mảnh tối đen, là Địa Trung Hải.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực truyền đến một cơn đau tê tái khiến hắn hít thở không thông. Cả người hắn bổ nhào về phía cửa sổ, hai tay gắt gao nắm chặt. Người kia -------- cái người luôn yêu hắn, dung túng hắn, chiếu cố hắn, cả đời này hắn không có khả năng gặp một người mà có thể mang đến cho hắn cảm giác ấy, giờ phút này có thể đang nằm yên dưới đáy biển, đến cuối cùng ngay cả cơ hội nhặt xác cho người đó hắn cũng không có.
Hắn trừng mắt nhìn phía trước, muốn hét to lên một tiến nhưng tất cả đều nghẹ lại ở cổ họng.
Tống Triết nhận ra hắn có vẻ bất thường, “...A Phong?”
“Em muốn xuống! Muốn xuống! Anh ấy gạt em...”, Tống Phong mở miệng, ngay cả lời nói cũng phát run, “Anh ấy nói ‘Tống Phong, anh là mạng của em, cho dù cả thế giới đều bỏ em thì anh sẽ không’ anh ấy gạt em.”
Tống Triết ôn hòa, kiên nhẫn nói, “Ân, cậu ta lừa em, là cậu ta không đúng. Cậu ta còn nói với em nhưng gì?”
“Nói rất nhiều....Rất nhiều...”, Tống Phong thấp giọng thì thào, “Anh ấy nói chỉ cần anh ấy còn sống sẽ mãi mãi ở cạnh em. Anh ấy....Anh ấy...”
Tống Triết trầm mặc nhìn hắn, “Muốn khóc không?”
Tống Phong run rẩy, dùng một tay che mặt, nhìn biển rộng càng ngày càng xa tầm mắt, nghẹn ngào khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...