Huyết Ngao chậm rãi quay đầu lại, cười nham nhở nói: "Anh Côn à, tôi ở trong tù bị chết ngộp rồi.
Không phải tôi đã nói với anh về mùi vị này rồi sao, anh sẽ không làm hỏng việc tốt của tôi vào lúc này đấy chứ?"
Anh Côn này, chỉ xếp dưới một người ở Điêu Bang, là vị trí số hai, có tước hiệu là Côn Bằng, còn gọi là Đại Côn.
Hai cánh tay rắn chắc của anh cơ bắp cuồn cuộn, to ngang bắp đùi của một người bình thường.
Sau khi trải qua huấn luận đặc biệt, một cú vung tay của anh ta thôi đã có thể trực tiếp đánh sập một bức tường gạch.
Giống như đại bàng giương cánh vậy, làm người ta nhìn mà sợ.
"Đây đã là người phụ nữ thứ hai mươi ba từ sau khi cậu ra tù rồi.
Lại là cô con gái lớn nhà nào đấy?" Côn Bằng hỏi.
Huyết Ngao cười ngặt nghẽo trông rất khó coi, hung ác nói: “Là con gái nhỏ của Vũ Man Tử Vũ Môn!”
Côn Bằng lập tức nhíu mày lại, nói: "Mẹ kiếp, có phải cậu cảm thấy chúng ta chưa chọc đủ nhiều người không hả? Ngay cả con gái của Vũ Man Tử mà cũng dám động vào, nếu ông ta cùng Long tộc đối địch với chúng ta, xem cậu định giải thích với lão đại thế nào!"
"Mẹ nó, Vũ Môn cùng Long Bang đã liên minh từ lâu rồi, chỉ là bọn họ chưa ra mặt thôi.
Anh Côn, anh đừng lo lắng, tôi có chừng mực.
Được chứ?"
"Chó không thể thay đổi mà ăn phân được!" Côn Bằng ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Chúng ta vừa mới chặt đứt hai ngón tay của em trai lão đại Long Bang.
Nghe nói Trương Húc Đông kia cũng không phải dạng người dễ trêu chọc gì, cậu nói xem anh ta có lén lút ngáng chân chúng ta không?"
"Ngáng con mẹ gì được chứ, Long Bang chó má gì đó chẳng phải chỉ là một đám nhóc con lang thang thôi sao.
Lúc ấy không phải anh không thấy, tên gọi là Ác Quỷ kia ngay cả rắm cũng không dám thả.
Long Bang gì chứ? Ồ, tôi nghĩ bọn họ nên đổi tên thành Vương Bát (Con Rùa) Bang thì hơn!"
"Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, nghe nói Long Bang này đã tiêu diệt sạch Bang Cửu Đầu Xà, thực lực hẳn là rất mạnh!"
"Ôi chao, anh Côn còn chưa xong sao? Nếu không có chuyện gì thì rút lui trước đi, tôi còn việc chính phải làm nữa này!" Huyết Ngao vốn đã vô cùng sốt ruột, giờ phút này hoàn toàn không giống một con chó phóng đãng nữa, mà càng giống như một con khỉ ngứa ngáy thì hơn.
Côn Bằng đứng dậy nhìn cô gái tuổi tác còn nhỏ kia, rồi lại nhìn con chó ngao Tây Tạng khổng lồ bên cạnh, mắng: "Cậu ở trong tù là một tên biến thái, bây giờ đi ra ngoài lại càng tệ hơn.
Không biết cô gái nhỏ này có phát điên không nữa!" Ông ta thong thả đi ra ngoài, nói: "Thật đúng là đồ cầm thú!"
"Anh cũng không khá hơn chút nào đâu, ha ha..." Huyết Ngao điên cuồng cười lớn.
Hai tên đàn em ở cửa nghe thấy âm thanh này cũng can đảm run lên nói: "Tên Huyết Ngao này đúng là cầm thú, thật không biết chúng ta cần phải dùng nghị lực thế nào mới có thể đi theo loại người này lăn lộn nữa!"
"Mẹ kiếp, cậu nhỏ giọng thôi.
Nếu để Anh Ngao nghe được thì cẩn thận chặt đầu cậu cho con chó ngao Tây Tạng kia ăn đấy!"
"Mẹ nó tôi cũng chịu đủ rồi, tôi thà ở trong băng đảng cũ thoải mái của tôi còn hơn!"
"Đừng nói nữa, có chết tôi cũng không đi nhặt xác cho cậu đâu!"
"Mẹ nó biết rồi, tôi có chừng mực!"
Côn Bằng rời đi không bao lâu thì Dũng Tử mang theo đàn em Đại Phúc của anh ta đến cửa Điêu Bang.
Trong nháy mắt đã người gác cổng mắng: "Mày là thằng quái nào mà lại dám đến cửa Điêu Bang vậy hả, không muốn chết thì cút ngay!"
"Anh Dũng, chúng ta tới nào!" Đại Phúc nói.
Vào giờ phút này Dũng Tử mới mở mắt ra, lấy súng ở thắt lưng chuyển xuống ống quần của mình, cả hai người trước người sau cùng bước ra khỏi xe.
"Chúng ta là Long Bang, đến gặp lão đại của các anh một chút!" Dũng Tử làm ra vẻ mặt rất vô tội, nói: "Chúng ta có một số chuyện muốn nói, không phải tới đây gây rối!"
Người gác cổng cũng là đàn em của Điêu Bang, sau khi bọn họ đơn giản lúc soát hai người bọn họ xong.
Cơ bản là vỗ vỗ vài cái thôi.
Hiển nhiên không ngờ tới đám người Dũng Tử lại dám mang súng vào.
"Anh Ngao, người của Long Bang đến tìm anh!"
Ngoài cửa vang lên một giọng nói làm cho Huyết Ngao như phát điên, anh ta trực tiếp rống lên: "Mẹ nó, cho dù là băng đảng gì thì cứ để cho bọn họ chờ.
Bây giờ ông đây có chuyện phải làm, chết tiệt!" Ông ta vừa nói vừa kéo dây nịt ra.
Dũng Tử lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào, cười nói: "Anh Ngao đây là đang bận rộn cái gì vậy? Ngay cả người cũng không muốn thấy sao?"
Huyết Ngao thắt lại dây nịt, nhìn Dũng Tử cùng Đại Phúc đi tới, vừa tức vừa cảm thấy nực cười.
Ông ta chỉ vào bọn họ một hồi lâu nhưng không nói được lời nào, đột nhiên sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bọn mày là cái thá gì chứ? Hả? Ai cho bọn mày tiến vào, cút ra ngoài cho ông!"
Dũng Tử nhìn Huyết Ngao, cố nén sự sợ hãi, nói: "Thay mặt cho Long Bang, tôi tới đây để tuyên chiến Điêu Bang các ông!"
"Tuyên chiến? Ha ha..." Huyết Ngao cười điên cuồng, vỗ đầu con chó Ngao Tây Tạng bên cạnh.
"Bon mày xứng sao?" Huyết Ngao bước tới trước mặt Dũng Tử, giống hệt như một người lớn khinh thường một cậu thiếu niên đang la lối vậy.
Loại khí chất mạnh mẽ đó khiến Dũng Tử cảm thấy nghẹt thở.
Chỉ sau ba giây nhìn nhau, Đại Phúc cũng rốt cuộc không chịu nổi loại uy hiếp này nữa, trực tiếp rút súng từ dưới nách ra, hét lên với Huyết Ngao: "Con mẹ nhà mày, mày, mày đừng hòng giết đại ca của tao.
Cút, cút, cút xa một chút!"
Huyết Ngao đối mặt với họng súng đen ngòm, nhưng lại tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: "Mẹ kiếp, là đứa nào để cho bọn họ cầm súng vào đây vậy?"
Những tên đàn em kia lập tức mặt mũi trắng bệch, mặc kệ Huyết Ngao có cho phép hay không bèn trực tiếp xông vào, sau đó rút súng ra, trực tiếp quát lên: “Bỏ súng xuống, nếu không sẽ giết chết bọn mày!"
Đầu của Dũng Tử đã toát cả mồ hôi hột, đừng nói đến là những đàn em nhỏ như Đại Phúc, mà ngay cả bọn họ, những tên xã hội đen bình thường cũng không cách nào so sánh với cấp bậc đại ca chân chính đó được.
Khí thế cùng sự quyết đoán không phải kém một ít thôi đâu.
Huyết Ngao lộ ra một nụ cười mỉa mai cùng khinh thường, trực tiếp dùng lòng bàn tay chặn phía trên họng súng đó, hét lên: "Mẹ nó, định nổ súng à, mày có tin rằng mày nhiều nhất chỉ có thể bắn xuyên qua lòng bàn tay của ông đây.
Mà ông đây có thể lấy cái mạng nhỏ của mày không?"
"Ông, ông, ông, ông mẹ nó lui lại đi!" Đại Phúc vừa nói vừa bắt đầu run rẩy lùi lại.
Huyết Ngao cứ như vậy bước theo cậu ta, hơn nữa trong mắt còn tràn đầy sát khí, kéo dài chưa đến vài chục giây, Dũng Tử mới hét lên: "Đại Phúc, bỏ súng xuống!" Cuối cùng Đại Phúc mới bỏ súng xuống một cách khó khăn, nhưng cơ thể cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Nếu không phải có Dũng Tử ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy đã sớm ngã xuống đất nằm liệt rồi.
"Ông đây đã hơn mười năm rồi mới bị người ta chĩa súng vào mặt, mà vừa rồi mày lại mới ngu xuẩn làm vậy.
Thật đúng là lá gan lớn quá nhỉ, vậy thì để tao tìm cho mày một người bạn để chơi cùng nhé! Huyết Ngao chỉ vào Đại Phúc, nói với con chó Tây Tạng kia: "Cho mày!"
"Gào..." Con chó ngao Tây Tạng kia rít lên, lao thẳng về phía Đại Phúc.
Loài này lúc đứng lên giống như một con gấu chó lớn vậy, sức lực không phải người bình thường có thể so sánh nổi.
Đợi đến khi Đại Phúc phản ứng lại muốn nổ súng thì con chó ngao Tây Tạng kia đã trực tiếp cắn vào bàn tay cầm súng của cậu ta.
"Phựt!" Cả một cánh tay đã bị cắn đứt, Đại Phúc điên cuồng hét lên, tuy nhiên âm thanh đó lại đột ngột dừng lại.
Khi Dũng Tử đang muốn giải cứu cậu ta thì cổ của Đại Phúc đã bị cắn đứt.
Trong đôi mắt cậu ta rõ ràng mang theo sự cầu khẩn, nhưng tiếc là cậu ta thậm chí còn chưa kịp kêu cứu.
“Rộp, rộp, rộp...” Trong phòng vang lên hàng loạt âm thanh ngấu nghiến nhai xương làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Đừng tưởng rằng cứ không sợ chết một cách ngu xuẩn là năng lực của mình.
Nếu như mày cũng mang theo súng, vậy thì đó cũng chính là kết quả của mày!" Huyết Ngao đi đến một cái tủ gần đó, lấy ra một lưỡi dao sáng bóng, chặt thi thể trên mặt đất thành nhiều mảnh.
"Xương lớn quá không thể cắn gãy, ngược lại sẽ làm gãy răng của mình đấy.
Long Bang bọn mày chỉ là bang phái do một đám thanh niên choai choai lập thành.
Ngay cả một năm còn chưa tới, vậy mà lại dám đối nghịch với Điêu Bang chúng tao sao.
Bọn mày có biết anh Điêu năm đó thống trị cả cái thành phố này có bao nhiêu oai phong không? Bọn mày chắc chắn không biết, bởi vì bọn mày không có cơ hội để biết.
Kết quả của Long Bang bọn mày đối nghịch với Điêu Bang so với cậu ta cũng không khá hơn chút nào đâu!"
Dũng Tử cũng được xem là một người đã lăn lộn xã hội lâu năm, nhưng so với Huyết Ngao, anh ta hoàn toàn chỉ là một tay mơ.
Bởi vì loại khí thế này của Huyết Ngao khiến anh ta cảm thấy khó mà hô hấp nổi.
“Điêu Bang của chúng tao tuân theo đạo lý giang hồ, tao sẽ coi như mày đến đây để đùa giỡn, sớm học theo bang Vân Hỏa một chút.
Cút ra khỏi thành phố Ngọc này chắc sẽ còn một con đường sống đấy!"
"Long Bang của chúng tôi sẽ không rút lui đâu, chúng tôi muốn bay cơ, là cái loại bay thật cao ấy!" Lúc này Đường Phi từ phía xa đi vào, anh ta nhìn con chó ngao Tây Tạng đang ăn dưới đất kia, nói: "Nghe nói ở Điêu Bang có một con chó tốt, thật không ngờ tôi lại có thể thấy hai con lận đấy!"
"Mày mắng tao là chó?"
"Hả? Mày không phải là Huyết Ngao sao? Ngao cũng là một con chó đúng không? Ồ..."
Nhưng ánh mắt của Huyết Ngao đã xuyên thẳng qua cậu ta, nhìn về phía sau lưng.
Lúc này Trương Húc Đông mang theo cái đại ca của Long Bang bước vào, những đàn em cầm súng của bọn họ trực tiếp bị đánh ngã lăn ra đất, Trương Húc Đông nói: "Súc sinh..."
"Anh Đông, ông ta là Huyết Ngao!"
"Tên gì mà chả được, tôi là Trương Húc Đông của Long Bang, nghe nói Điêu Bang của các ông muốn một mình khiêu chiến với Long Bang của chúng tôi?"
"Nhóc còn, mày mà cũng dám ra vẻ trước mặt ông đây sao, có tin mày không thể bước ra khỏi đây không?"
"Grừ!" Con chó Ngao Tây Tạng kia đột nhiên vồ về phía Trương Húc Đông, lúc này Đường Phi bất thình lình rút dao ở thắt lưng ra.
Đao lóe lên, nhất thời máu phun ra, kèm theo một chút xương cốt còn chưa nhai xong cũng bay khắp nơi.
Cổ của con chó Ngao Tây Tạng kia nhẵn nhụi như một chiếc gương bóng loáng vậy, mà đầu đã sớm bay vào vách tường của căn phòng rồi.
"Mẹ kiếp, mày dám giết chó của tao!" Huyết Ngao trực tiếp giận dữ gào thét, mạnh bạo xông về phía Đường Phi lao về phía trước.
"Vèo!" Trương Húc Đông nhanh chóng vọt tới trước mặt ông ta, bả vai của hai người đập vào nhau.
Anh dừng bên cạnh bả vai của Huyết Ngao, nhìn ông ta nói: “Ông bắt nạt vài tên côn đồ nhỏ là được rồi, đối với chúng tôi mà nói, ông là cái quái gì đâu chứ!" Đôi đồng tử của anh sáng ngời như viên đá vậy, bộc lộ nhiệt huyết vô hạn ra ngoài, khiến Huyết Ngao cảm thấy áp lực.
Anh nói: "Long Bang tuyên chiến với ngươi Điêu Bang của các ông, là tôi nói!"
Huyết Ngao sững người một lúc rồi mới lên tiếng: "Được, Điêu Bang chúng tao đáp ứng với Long Bang bọn mày.
Từ giờ phút này sẽ bắt đầu, tao sẽ để cho mày biết cái gì được gọi là một băng đảng chân chính.
Để cho bọn mày biết Điêu Bang năm đó oai hùng thế nào.
Bọn mày nhất định sẽ chết rất thảm!"
"Anh Đông, hình như là con gái của Vũ lão đại!" Trần Uy cau mày chỉ vào Vũ Nguyệt Kiều trên mặt đất.
"Anh Đông, đây chính là một cơ hội vô cùng tốt, từ lâu em đã nghe nói Huyết Ngao là một tên súc sinh chuyên ăn thịt những cô gái nhỏ, hơn nữa ông ta còn để cho chó chơi.
Gần đây có rất nhiều cô gái nhỏ ở thành phố Ngọc này mất tích..."
Trương Húc Đông trực tiếp ngắt lời cậu ta, nói: "Đường Phi, đưa người trở về!"
Đường Phi còn chưa di chuyển, Trần Uy đã cười chạy hì hì tới, sắc mặt Huyết Ngao trở nên vô cùng khó coi, hét lên với Trần Uy, nói: "Mẹ kiếp, ai cho mày lá gan này?"
Trần Uy khinh thường nhìn ông ta nói: "Xin lỗi, cô ấy là đứa em gái mà tôi nhìn lớn lên từ nhỏ, tuy rằng tôi chỉ đơn thuần nhìn thôi nhưng tôi dùng sinh mạng của mình để đảm bảo, tôi sẽ không để cô ấy lại cho súc sinh đâu!"
Trương Húc Đông và Ác Quỷ ở một bên cười nhạo, Huyết Ngao bị chọc tức sắp chết.
Đây là ngày mà ông ta bị gọi là súc sinh nhiều nhất từ trước đến nay.
"Cút, bọn mày cút hết cho tao.
Đừng để cho tao lại nhìn thấy bọn mày!" Nhìn đám người Trương Húc Đông nghênh ngang rời đi, ông ta bèn hét lên với đám đàn em đang sửng sờ kia: "
"Huýt, để cho tất cả các anh em của Điêu Bang giết chết bọn chúng ở khu thành Nam!"
"Sao các anh đều tới đây vậy?" Dũng Tử có chút bất ngờ hỏi khi lên xe.
Trương Húc Đông cười nói: "Chúng ta là anh em, tôi để cho anh tới vậy nhất định phải đưa anh về chứ.
Hơn nữa tôi còn chưa từng gặp lão đại của Điêu Bang đâu, tiếc là chỉ gặp được một người, không biết hai người còn lại dáng vẻ như thế nào!"
Đường Phi lau dao nói: "Chúng ta phải nhanh chóng trở về địa bàn của mình, Huyết Ngao năm xưa nổi danh là mất trí.
Cho dù bây giờ là ban ngày thì ông ta nhất định sẽ cho người chặn đường chúng ta về.
Nếu chúng ta đi chậm sẽ bị chôn xương ở chỗ này đấy!"
Trương Húc Đông nhìn bầu trời quang đãng, xung quanh là cuộc sống vô cùng bình thường của thành phố này, anh nói: "Nhiều nhất một giờ nữa chúng ta sẽ về tới Tây Giao, chắc là sẽ không có chuyện gì chứ?"
Đường Phi lắc đầu nói: "Các anh chưa biết những người từng thống lĩnh thành phố Ngọc trước kia đâu.
Bọn họ tuyệt đối không phải loại người sợ đông sợ tây.
Hơn nữa dáng vẻ Huyết Ngao vô cùng xấu xí, mà lại thích thể diện, năm đó còn muốn treo bảng xưng quan ở thành phố này nữa cơ!”
Trần Uy vỗ đầu một cái, như bừng tỉnh ra, nói: "Dũng Tử, anh từng nghe nói về tên giết người bằng dao thời Đường chưa?"
"Anh nói kẻ sát nhân kia ấy à?" Dũng Tử chợt nhìn về phía Đường Phi.
Đường Phi cười nói: "Không sai, chính là kẻ sát nhân Đường Phi tôi đây.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...