Khi đến quán bar Ba Na Lạp, từ lúc Trương Húc Đông tiếp nhận nó đến nay chưa từng thấy địa bàn này lại sa sút như vậy.
Giờ phút này chỉ có vài ông già đang uể oải ngồi uống rượu.
Những cô gái bồi rượu trước mặt cũng không thể vực dậy nổi tinh thần của bọn họ.
Trương Húc Đông gọi quản lý quán bar tới, hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Người đâu rồi?"
"Anh Đông, anh Đông, không có ai tới là bởi vì tối hôm qua..." Quản lý kia mặt mày tái nhợt, dập đầu xuống đất không nói nên lời.
Anh ta biết Trương Húc Đông là lão đại của Long Bang, là cấp bậc đại ca giết người không chớp mắt.
"Anh à, anh ta cái gì cũng không biết đâu.
Ôi chao, là tên Trần Uy kia...!Mẹ nó, đúng là xui xẻo mà, em không nói đâu!" Ác Quỷ từ trên lầu đi xuống, trên tay cậu ta còn bó băng gạc, bưng theo một ly rượu.
Trương Húc Đông nhìn tay cậu ta, hỏi: "Tay làm sao vậy?"
"Em cũng không muốn nói đâu, nhưng nếu anh đã hỏi, vậy thì chúng ta vào trong rồi nói!"
Liếc nhìn quản lý đang bày ra một nụ cười khổ, Trương Húc Đông cùng Ác Quỷ đi vào phòng riêng.
Mới vừa bước vào Ác Quỷ đã bắt đầu tháo băng gạc ra, Trương Húc Đông liền nhìn thấy bàn tay cậu ta bị đập đến nát bấy, hơn nữa còn thiếu mất hai ngón tay.
Lại chính là hai ngón tay mà Ác Quỷ kia tự hào nhất.
Nó tương đương với của quý của một người đàn ông bình thường vậy.
Không thể nào bị chặt đứt được.
Trương Húc Đông lập tức nổi giận, hét lên: "Mẹ kiếp, là Điêu Bang làm sao?"
Ác Quỷ ngược lại cảm thấy bình thường, một lần nữa tự quấn băng gạc lại, nói: "Người của Điêu Bang này đúng thật là lợi hại.
Chỉ lộn xộn một chút thôi, cũng không bị thương gì nhiều, chẳng qua là cắt đứt cái mạng này của em.
Ôi chao, nói nhiều càng thêm nước mắt mà."
"Xảy ra chuyện này sao cậu không gọi điện cho tôi?" Sắc mặt của Trương Húc Đông trở nên cực kỳ khó coi.
Ác Quỷ nhún vai, nói: "Anh à, trước mắt đừng nóng giận, uống rượu đi rồi em nói cho anh biết!"
Trương Húc Đông uống cạn một ly rượu, trông giống như uống phải xăng vậy, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
Bản thân Ác Quỷ đã đủ đáng thương rồi, năm đó mất đi nguồn sống, bây giờ ngay cả ngón tay cũng bị cắt nốt, làm sao anh có thể không tức giận được.
Ác Quỷ cũng uống một ngụm, cậu ta nói: "Còn hai ngày nữa là ngày Tết Nguyên Đán, chúng ta vẫn nên để qua ngày lễ này rồi nói sau.
Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, Điêu Bang là người địa phương, chúng ta tốt hơn hết không nên chọc đến bọn họ.
Nếu thật sự động tay chúng ta sẽ chịu thua thiệt."
Trương Húc Đông biết tình hình đã vượt ra khỏi sự khống chế của mình rồi, xem ra anh chơi đùa trong Hắc Đạo này không bằng Tần Vũ kia.
Không ngờ Lão Điêu kia lại mất trí đến loại trình độ này, anh hỏi: "Nói cách khác, cậu thay Long Bang đối phó chuyện này sao?"
"Vấn đề ở đây không phải là ai có thể đối phó, mà chủ yếu là bọn họ có quá nhiều người.
Hơn nữa còn có rất nhiều tên côn đồ kỳ cựu, lão già Lão Điêu kia đã đem khu thành Nam làm thành một trại lính rồi.
Em chắc chắn nếu chúng ta đi vào đó, ít nhất chúng ta phải đưa một trung đội từ Zo vào.
Hơn nữa còn phải trang bị đầy đủ vũ khí trước, đương nhiên nếu có một chiếc xe tăng hoặc máy bay ném bom sẽ dễ dàng hơn!"
"Vậy người của Điêu Bang kia làm cậu bị thương cũng được sao?" Trương Húc Đông âm trầm hỏi.
"Mọi người đều là dân lăn lộn cả, đơn giản chỉ vì chút thể diện thôi.
Cháu trai của Lão Điêu kia cũng bị thương không nhẹ, em đã đưa cho cậu ta một khoản tiền là xong việc ngay ấy mà!" Ác Quỷ cố tỏ ra bình tĩnh, bởi vì cậu ta hiểu rõ tính tình của Trương Húc Đông.
Tuy nhiên Trương Húc Đông lập tức hét ra bên ngoài: "Đem Dũng Tử cùng những người tối hôm qua bồi rượu tìm đến đây cho ông!"
Ác Quỷ xua tay nói: "Anh à, ra ngoài lăn lộn phải nói nghĩa khí, chuyện này không thể trách bọn họ được."
Chẳng mấy chốc, Dũng Tử cùng bốn người phụ nữ đi vào, kêu lên một tiếng: “Anh Đông!”.
"Bốp!" Trương Húc Đông tát vào mặt Dũng Tử, những cô gái kia lập tức sợ hãi hét lên rồi lui về phía sau.
Dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trương Húc Đông.
Dũng Tử bị cái tát này đánh ngã xuống đất, anh ta chậm rãi đứng dậy, che mặt nói: "Anh Đông, tôi biết mình sai rồi!"
"Tôi gần đây bận rộn với cái công ty rách nát đó đến nỗi quên mất quản lý chuyện của bang phái, mẹ nó, đem chuyện tối ngày hôm qua nói rõ ra cho tôi.
Đừng có mà giấu giếm!" Trương Húc Đông biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy, chắc chắn có chuyện bọn họ không muốn nói cho anh biết.
"Anh à, chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh còn nói anh ta làm gì nữa?" Ác Quỷ tiến đến vỗ vào người Trương Húc Đông, nhưng lại bị Trương Húc Đông trực tiếp ném đến sô pha.
Lúc này Trần Uy cũng tiến vào, tỏ ý để bốn người phụ nữ kia bước ra ngoài.
Thế nhưng Trương Húc Đông lại kéo lấy cổ tay của một người phụ nữ, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để hỏi cô ta: "Nói cho tôi biết, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngay lập tức!"
"Anh, anh Uy..." Người phụ nữ kia nhìn Trần Uy bằng ánh mắt khẩn cầu.
"Được rồi anh à, thả cô ấy ra ngoài đi, để em nói cho anh biết!" Ác Quỷ nặn ra một nụ cười khó coi, mắng Trần Uy: "Béo à, chết tiệt thật, không phải nói anh không được nói cho anh ấy biết sao! Mẹ nó!"
Trần Uy dường như đã làm sai chuyện gì đó, lẩm bẩm: “Nếu tôi sớm biết anh Đông bốc đồng như vậy thì lẽ ra tôi không nên nói cho anh ấy.
Đây đều là ý trời cả, mẹ nó là ý trời rồi.
Thành phố Ngọc sẽ hỗn loạn mất thôi! "
Rõ ràng đây là lời bọn họ bịa ra, Trương Húc Đông vừa nghe nói hóa ra là Điêu Bang đến khiêu chiến Long Bang.
Dựa theo quy tắc trong giới, bọn họ phải hành lễ, tuy nhiên Dũng Tử không quan tâm đến điều đó, anh ta đi lên đánh ngã mấy người đó.
Một trong số họ thật sự có người là cháu của Lão Điêu, đương nhiên cũng có thể là con trai của ông ta.
"Dũng Tử, mẹ nó quy tắc trong giới này cậu rõ ràng hiểu hơn so với tôi mà, đúng chứ?" Trương Húc Đông dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Dũng Tử.
Dũng Tử giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu nói: "Lão đại Ác Quỷ, thật sự xin lỗi!" Nói xong, anh ta tự tát vào mặt mình thêm vài cái nữa.
Ác Quỷ đứng dậy ngăn anh ta lại, không thể làm gì khác hơn là đành cười vỗ vào bờ vai của anh ta, nói: "Dũng Tử à, anh cùng tôi lăn lộn lâu như vậy, xảy ra chuyện đương nhiên lão đại sẽ gánh thay cậu.
Cậu như vậy là khách khí rồi!"
"Điêu Bang không biết sợ như thế, nhất định là đã có được sự đồng ý ngầm của chính phủ.
Xem ra bọn họ không muốn nhìn thấy cục diện ba thế lực này nữa rồi, mà là muốn gom về thành một để quản lý.
Tốt thôi, nếu bọn họ đã không muốn hòa bình, vậy Tết Nguyên Đán này của chúng ta mẹ nó ai cũng đừng nghĩ tới hòa bình!" Trương Húc Đông cười lạnh đi tới trước mặt Ác Quỷ, nói: "Em trai, không thể để cậu mất đi hai ngón tay uổng phí như vậy được!"
Nhất thời không khí trong phòng như đông cứng lại, Ác Quỷ biết Trương Húc Đông muốn làm gì, hơn nữa còn là bộ dạng không ai có thể ngăn cản nổi, cậu ta nói: "Anh à, thật sự muốn đánh sao?"
"Sợ quái gì, Dũng Tử, chuyện này là do anh bắt đầu, Long Bang chúng ta tuyên chiến với Điêu Bang, anh dám đi đưa tin không?" Trương Húc Đông vừa dứt lời, Dũng Tử lập tức đứng lên, lớn tiếng nói: "Anh Đông, đây là trách nhiệm của tôi, tôi đi ngay bây giờ!"
"Rất tốt!" Trương Húc Đông gật đầu, lấy một điếu thuốc mới châm xong nhét vào miệng: "Người anh em, nếu như anh xảy ra chuyện gì.
Tôi sẽ để cho cả Điêu Bang chôn theo anh, cho đến bây giờ tôi chưa từng nói dối ai cả."
Dũng Tử gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát không chút do dự rời khỏi phòng riêng.
Lúc này, Đường Phi từ bên ngoài lảo đảo đi vào, cười nói: "Anh Đông, em đi cùng Dũng Tử!"
"Ồ, có lẽ sẽ phải nộp mạng đấy, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?"
Đường Phi bật cười, nói: "Bọn họ có thể sẽ chết, nhưng không phải tôi.
Anh vẫn luôn không trọng dụng tôi, tôi muốn chứng minh cho anh thấy!"
Trương Húc Đông trầm tư một lúc rồi nói: "Nếu như cậu có thể sống sót trở về, tôi sẽ để cậu lên chức đại ca của Long Bang!"
"Không dám!" Đường Phi đi ra ngoài.
Sau khi Đường Phi nói với Trương Húc Đông xong, cậu ta mở cửa phòng riêng bước ra ngoài thì nhìn thấy Dũng Tử đang nói chuyện điện thoại.
Anh ta tạm biệt gia đình, sau đó tắt điện thoại di động, lúc này một trong những người anh em của Dũng Tử đã đi cùng anh ta 4, 5 năm rồi, bước lên trước hỏi thăm: "Anh Dũng, mặt của anh sao vậy?"
"Tôi không sao cả!" Dũng Tử vỗ vai cậu ta, nói: "Đại Phúc, sau này lăn lộn thật tốt ở Long Bang nhé, gặp chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Được rồi người anh em, đi làm việc đi!"
Nói xong, anh ta cũng không nói thêm gì với Đại Phúc nữa, đi xuống lầu.
Nhưng Đại Phúc lập tức đuổi theo anh ta, nói: "Anh Dũng, nếu anh xem em là anh em thì hãy nói cho em biết, có phải anh định đến Điêu Bang không?"
Dũng Tử sững người tại chỗ, nhìn về phía người anh em đã từng chơi đùa với mình, cười nói: "Đầu óc của cậu tốt hơn tôi đấy, sau này sẽ làm được việc lớn, đi nào, về phòng cầm súng đến cho tôi!"
"Đây!" Đại Phúc trực tiếp lấy ra khẩu súng sau lưng, sau đó vỗ vỗ sau lưng mình, hiển nhiên còn một cái khác nữa: "Vừa rồi em lấy ở phòng anh Uy và phòng anh, em biết anh phải đi, em đi cùng anh!"
Dũng Tử cười, bình thường đàn em sẽ không có súng, chỉ bọn họ mới có thôi.
Anh nhận lấy súng, sau đó lắc đầu nói: "Tôi nhận lòng tốt của cậu, nhưng lần này tôi chỉ có thể tự mình đi thôi!"
"Tại sao tôi không thể đi?"
"Bởi vì tôi có thể sẽ chết!"
"Tôi không sợ chết!"
"Cậu nói sao?"
"Tôi không sợ chết!"
"Cạch!" Dũng Tử chộp lấy khẩu súng sau lưng Đại Phúc, đè ở trên đầu của cậu ta.
Mấy giây sau, khi anh thấy trong ánh mắt của Đại Phúc xuất hiện biểu cảm giống hệt lúc anh vừa rời phòng riêng, lập tức ném súng cho cậu ta, nói: "Người anh em tốt, hy vọng chúng ta có thể sống sót trở về!"
Sau khi bọn họ xuống lầu, Đường Phi cũng từ trong góc khuất bước ra, nhìn hai người lái chiếc xe van cũ kỹ đến khu thành Nam.
Đây cũng chính là trụ sở chính của Điêu Bang, cậu ta cũng bắt taxi đi theo bọn họ.
Ở Điêu Bang, ngoài Lão Điêu cầm đầu ra, còn có hai người khác mà ông ta dùng tiền để thu phục nữa, sau đó ba người họ lập nên Điêu Bang.
Ngày hôm nay bọn họ tái lập lại Điêu Bang, lúc này đang là một băng nhóm lớn ai cũng phải khiếp sợ.
Tại trụ sở chính của Điêu Bang.
"Anh Ngao, đây là quà của các anh em biếu anh.
Cha của cô ta là Vũ Man Tử, em biết anh thích một người phụ nữ có lai lịch như vậy, cho nên thừa dịp Vũ Man Tử sơ suất đã đem cô ta đến đây cho anh.
Anh cứ hưởng thụ cho thật tốt." Một người đàn ông với khuôn mặt đầy vết rỗ đang cười nhăn nhở lên tiếng.
Mà nằm trên mặt đất là một cô gái nhỏ, dáng vẻ trông khoảng 18, 19 tuổi gì đó.
Cô ấy chính là con gái bảo bối Vũ Nguyệt Kiều của Vũ Man Tử, một đại tiểu thư được nâng niu của Hắc Đạo.
Vũ Nguyệt Kiều chỉ mới vừa trổ mã, vóc dáng còn chưa phải là quá đẹp, nhưng lại mang theo một loại tươi trẻ mới lạ.
Giờ phút này quần áo của cô bé xộc xệch, nằm trên mặt đất không ngừng giãy dụa.
Hình như là bị người ta bỏ thuốc, gò má đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta yêu thích không thôi.
"Vũ Môn sao? Lão già phế vật Vũ Man Tử này vào thời của anh em Điêu Bang chúng ta chính là một kẻ chạy bàn thôi.
Bây giờ còn lên làm lão đại cơ đấy.
Tuy nhiên, con gái của ông ta ngược lại không tệ, tôi thích nhất là những đứa con gái mới chớm nở này!" Một người đàn ông ở trần từ trên ghế sô pha đứng lên, gương mặt dữ tợn.
Trên người xăm hình một con chó lớn trông vô cùng hung ác, đôi mắt của con chó đỏ ngầu.
Ông ta cũng vừa mới ra tù không lâu, tước hiệu là Huyết Ngao.
Mà bên người Huyết Ngao kia thật sự có một con chó Ngao Tây Tạng thuần chủng, cao hơn một mét.
Trong miệng con chó khổng lồ này đang chảy nước bọt trông vô cùng kinh tởm.
Hơn nữa dưới người nó còn lấp ló thứ đồ màu đỏ hỏn, hóa ra nó là một con chó đực.
Hai mắt con mắt chó nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm trên mặt đất.
"Ông đây hưởng thụ xong sẽ đến mày!" Huyết Ngao nói với con chó Tây Tạng, sau đó cười tủm tỉm bế Vũ Nguyệt Kiều lên.
Thân thể nhỏ bé run rẩy trong ngực ông ta, ông ta đưa tay chạm vào mặt cô gái, lập tức có phản ứng.
Những tên đàn em kia liền cười hắc hắc rồi rời đi.
"Nhìn xem, con gái của lão đại đúng là được bảo dưỡng tốt quá nhỉ, mày nhìn da này!" Lúc này Huyết Ngao đã không còn nhẫn nại mà sờ ngực của cô gái, Vũ Nguyệt Kiều lập tức kêu lên một tiếng.
Điều này thiếu chút nữa làm cho huyết dịch trong người Huyết Ngao nổ tung.
Ông ta lập tức xé rách chiếc áo khoác bông nhỏ.
Vào thời khắc mấu chốt này, một người đàn ông cơ bắp to lớn bỗng xuất hiện.
"Huyết Ngao, mẹ nó cậu lại làm cái gì đấy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...