Lúc Trương Húc Đông đang chuẩn bị không để ý tới cậu ta nữa, Đường Phi đưa tay sờ 100.000 chip trong tay anh, cười nhạt nói: "Xem ra anh là một nhân vật lớn nhỉ!"
"Bốp!" Trương Húc Đông trở tay tát vào mặt Đường Phi, âm thanh kia cực kỳ dứt khoát.
Đường Phi nhận một cái tát liền sững sờ tại chỗ, ánh mắt kia cực kỳ hung ác như muốn giết người vậy, thể hiện rõ tâm trạng của cậu ta ngay lúc này.
"Tôi không cần biết mục đích của cậu là gì, nhưng hãy bỏ ngay ánh mắt ghê tởm của cậu ra khỏi người ông đây đi, nếu không tôi sẽ khoét mắt cậu ra.
Đừng tưởng rằng cậu cứ ngây ngô như không biết gì vậy là được, bây giờ cậu là đàn em của tôi.
Cho dù không phải tôi vẫn có thể giết chết trong vòng vài phút thôi!" Trương Húc Đông mặt không chút cảm xúc nói.
Đường Phi không nổi đóa lên mà sờ gò má đang đau nhói của mình, vẻ mặt thay đổi cười nói: "Anh Đông, anh làm gì vậy? Tôi chỉ là vô tình thấy được thôi mà, tôi cũng không thể coi như không biết gì hết được!"
"Muốn đi theo tôi thì thành thật một chút!" Trương Húc Đông liếc mắt nhìn cậu ta rồi rời đi, vừa đi vừa nói: "Ít nhất ở trước mặt tôi nên thành thật!"
Đường Phi này cho anh cảm giác đây là một người không dễ đối phó.
Một thủ lĩnh băng đảng tuyệt đối không bao giờ có thể làm ra chuyện cúi đầu nhẫn nhục như vậy được.
Nói không chừng còn giấu giếm chuyện bất ngờ gì đó nữa ấy chứ.
Trong lòng Trương Húc Đông rất rõ ràng, nếu như anh hoàn toàn không thể hiểu rõ được người này, thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ coi người này là anh em của mình.
Cậu ta rất không trung thực.
"Muốn uy hiếp ông đây à, nhóc con cậu còn non lắm, mẹ kiếp!" Anh mắng thầm.
Trương Húc Đông đi ra đường phố Las Vegas, đón một chiếc xe.
Anh phải đến khu phố người Hoa, đó là khu phố người Hoa lớn ở Las Vegas này.
Nơi đó đã từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp của anh và bạn bè, không biết bọn họ và cô ấy có còn ở đó không!
Trên con đường này chủ yếu là người Mỹ gốc Á cùng một số người Hoa.
Trên con phố này có một trường đại học rất bình thường, mà lối vào của trường đầy rẫy những người trẻ tuổi.
Bọn họ ngồi uống bia giá rẻ và ăn những món ăn Trung Quốc được làm từ hàng ngoại.
Bọn họ ở đó khoác lác nói chuyện vớ vẩn cùng nhau.
Trương Húc Đông lựa chọn quầy thịt xiên, ở đây có xiên thịt cừu, xiên bò, xiên gà và những thức ăn rất ngon khác.
Trước đây, mỗi khi nhớ nhà anh sẽ đến nơi này, cho nên có làm quen với một vài người bạn.
Anh gọi mỗi thứ một xiên cùng với một chai rượu vang và các món ăn nguội.
"Xin chào, người anh em ở đây đợi ai sao?" Một đứa trẻ 18, 19 tuổi nói tiếng Anh không chuẩn.
Trương Húc Đông đang nhấc điện thoại di động lên định gọi cho Mạc Hiểu Vũ, một du học sinh xinh đẹp, nhà có ít tiền nhưng lại rất thích Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhìn tên nhóc này, nói: "Làm sao vậy?"
"Tôi thấy anh trông giống như vừa mới tới nơi này, mọi người cùng nhau ngồi kết bạn đi!"
"Tôi vừa mới đến sao?" Trương Húc Đông gật đầu nói: "Tôi đúng là đã rời khỏi đây một thời gian rồi, nhưng mà trước kia tôi thường xuyên đến nơi này.
Nếu như lúc 15 tuổi cậu từng lăn lộn ở nơi này thì có thể sẽ biết được tôi là ai đấy!"
"Chết tiệt, anh có phải là người nước ngoài mà bọn họ thuê tới đấy phải không?" Sắc mặt của thiếu niên kia lập tức thay đổi.
Trong nháy mắt mười mấy thanh niên đứng lên, tay của bọn họ đập mạnh lên bàn, rầm rầm vang dội.
Ông chủ cửa hàng sợ hãi mặt mày ủ dột đứng trong góc.
Một nhân viên phục vụ cũng sợ hãi mà né vào trong.
"Tôi mới tới đây thôi, không phải người nước ngoài thuê tới gì cả, các cậu có thể đã hiểu lầm rồi!" Trương Húc Đông cười giải thích với bọn họ.
"Mẹ kiếp!" Bọn họ dùng ngôn ngữ phổ biến trên toàn thế giới để nói: "Mày không nhìn xem thử bây giờ là mấy giờ rồi sao, làm gì có người 10 giờ rồi còn ngồi ở đây hứng gió lạnh cơ chứ.
Mẹ nó, thuê một tay nước ngoài đến đây lại còn giả bộ.
Thật lạ nếu bọn mày không chết vì nghèo ấy!"
Trương Húc Đông buồn bực chết mất, mới vừa đến nơi này còn phải làm côn đồ miễn phí thay người ta.
Thật ra anh chỉ muốn gặp Mạc Tiểu Vũ chút thôi, ai biết lại đụng phải một đám người ngu ngốc thế này.
Trong số họ có đầy đủ ba màu da, đen trắng vàng đủ cả, xem ra kẻ ngốc không thể phân biệt được quốc tịch, chủng tộc mà!
Trương Húc Đông bây giờ chỉ có thể thốt ra một từ tiếng Anh duy nhất mà thôi: "FUCK!"
Gió lạnh thổi trên đường phố, trong đó khu phố người Hoa ở nước M này gần giống như khu vực ngoại ô Tây Giao vậy.
Vô cùng hỗn loạn, mấy thanh niên thân hình gầy gò run rẩy tiến về phía Trương Húc Đông.
Ngay lúc Trương Húc Đông vừa mới đánh ngã ba tên thì ở cổng trường đại học xuất hiện động nghịt những sinh viên khác.
"Chết tiệt, sao lại còn nhiều người như thế chứ!" Tên nhóc cầm đầu kia giật mình nói.
"Mẹ kiếp, dám tới cổng trường đại học của chúng tao gây chuyện, các anh em lên nào!" Tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh vang lên từ xa, sau đó có một nhóm thanh niên không quá 20 tuổi chạy tới, trên tay có đủ loại hung khí, vừa chạy vừa hét lên.
"Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!" Trương Húc Đông biết chắc chắn mình sẽ bị đối phương xem là người của bên kia mất.
Trong tình hình hỗn loạn như vậy, trước tiên phải chạy vào cửa hàng trốn thôi, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi 911.
Đó là bản tính của con người khi gặp nguy hiểm phải tìm cảnh sát.
"Ầm ầm!" Hai bên đánh nhau tán loạn, một tên nhóc bị đánh bay vào trong cửa hàng, Trương Húc Đông bị cậu ta dọa sợ hết hồn.
Tên nhóc này bất ngờ đứng dậy, chỉ vào bên trong mắng: "Mẹ nó, nơi này còn có một tên quỷ nhát gan trốn ở đây này, ông đây không đánh bại được bọn họ thì vẫn có thể đánh thắng mày!"
Tên nhóc kia đối mặt với Trương Húc Đông, đạp tới, Trương Húc Đông nhanh chóng né tránh ngay.
Tên nhóc đó đoán chừng đã dùng sức quá mạnh, đạp vào khoảng không.
Sau đó theo quán tính ngã xuống đất, dập trứng, lăn lộn tại chỗ trông khá đáng thương.
Trật tự của nước M đúng thật là rất tốt, cuộc điện thoại vừa gọi chưa đến mười phút thì đèn xanh xanh đỏ đỏ ở đằng xa đã sáng lên.
Những người đó lập tức tách ra, nói: "Mẹ nó, các anh em, cảnh sát tới, chạy mau!"
Tốc độ của mấy tên nhóc này ngược lại rất nhanh, chỉ sau hai mươi giây, chỉ còn lại một đống hỗn độn, còn có cả máu tươi nữa.
Không biết là tên nhóc nào đã bị thương nữa.
Trương Húc Đông khá lo lắng cho bọn họ, trong lòng cũng rất khó chịu.
Nhân dân thế giới là người một nhà cơ mà!
Mười mấy cảnh sát mặc đồng phục bước xuống xe, mắng lớn: "Mấy thằng nhãi ranh này, ngày nào cũng kiếm chuyện gây rối.
Ngày nào đó phải bắt về nhốt mấy ngày mới được!"
Trương Húc Đông nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì gần như sửng sốt, không phải là tên nhóc Chu Không người Trung Quốc trước kia theo đuổi Mạc Hiểu Vũ sao, sau đó còn bị anh cảm phục làm em trai nữa mà? Bây giờ thế mà tên nhóc này lại trở thành cảnh sát ở nước M cơ đấy.
Không phải lúc rời đi cậu ấy vẫn chưa phải mang quốc tịch M à?
"Chu Không!" Trương Húc Đông gọi lớn về phía cậu ấy.
Lập tức đám cảnh sát đó liền chạm vào súng ở thắt lưng bọn họ.
Trông dáng dấp không giống như FBI diễn trên tivi lắm.
"Anh là?" Chu Không mập lên thêm một vòng, cậu ấy đi tới nhìn Trương Húc Đông, kinh ngạc không ngậm miệng lại được: "Anh...!anh Quỷ Sa Tăng, anh đến nước M lúc nào vậy?"
"Ồ, mọi người à, không sao cả, đây là một người bạn của tôi!" Chu Không mặc bộ cảnh phục này thật sự rất có mùi vị của một người cảnh sát nhân dân đấy.
Trước khi cậu ấy còn là sinh viên, biến hóa này cũng quá lớn rồi.
Sau khi đám cảnh sát đó rời đi, Chu Không lập tức ôm bả vai Trương Húc Đông, vẻ mặt vui mừng khôn tả, nói: "Anh Quỷ Sa Tăng, sao anh không gọi điện báo trước cho em, em và các anh em đi đón anh.
Mọi người thật sự nhớ anh lắm, nhớ chúng ta trước kia...!"
Trương Húc Đông nhét vào miệng Chu Không một điếu thuốc, nói: "Trước kia đã qua rồi, nói những chuyện đó làm gì.
Đúng rồi, sao cậu lại trở thành cảnh sát vậy?"
"Tiêu hết tiền trong nhà rồi nên phải thay đổi thôi, đám bạn đó cũng đã làm việc khác rồi.
Chỉ có em không có tiền đồ lắm, mỗi tháng kiếm được chưa đến mấy trăm, vừa đủ xài ấy mà!" Chu Không không thay đổi chút nào cả, tuy nhiên cậu ấy không còn dáng vẻ hung dữ trước kia nữa.
Con người ai cũng sẽ thay đổi cả, cậu ấy trở nên nhiều lời hơn.
Sau khi uống vài ly bia, hai người đều thổn thức không ngừng.
Năm đó Trương Húc Đông ở đây lăn lộn khoảng hơn một năm, thật ra không phải là lăn lộn gì mà đến đây để nghỉ phép, trải nghiệm một cuộc sống khác.
Sau đó gặp được đám người Mạc Hiểu Vũ, Chu Không.
Lúc ấy cũng không thể nói là lăn lộn xã hội được, chỉ là chơi đùa tùy tiện thôi, không giống như bây giờ.
Hai người Trương Húc Đông và Chu Không bước đi trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, anh hỏi: "Ngư Ngư bây giờ vẫn ổn chứ?" Đây là nhũ danh của Mạc Hiểu Vũ.
Chu Không hơi ngẩn ra, sau đó cười lên nói: "Anh Quỷ Sa Tăng, bây giờ không phải là anh lại có rất nhiều bạn gái đấy chứ?"
Trong lòng Trương Húc Đông cảm thấy hơi kỳ lạ, có lẽ Mạc Hiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Người này trông rất kỳ quái, anh đá vào người Chu Không, hỏi: "Mẹ nó, nói cho tôi biết bây giờ cô ấy ở đâu!"
Sau một hồi do dự, Chu Không mới lên tiếng nói, "Cô ấy, cô ấy nằm viện!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sắc mặt Trương Húc Đông trở nên vô cùng khó coi, hai tay siết chặt nắm đấm.
"Sau khi anh đi, chưa đến mấy tháng cô ấy đã thôi học, cũng không còn mặt mũi nào trở về nước, tìm một việc làm ở hộp đêm gần đó!"
Ánh mắt của Trương Húc Đông tràn ra sát ý, anh hỏi lại: "Cô ấy làm việc trong hộp đêm?"
Chu Không lắc đầu nguầy nguậy đáp: "Không phải loại công việc như anh nghĩ đâu, cô ấy chỉ hát ở trong hộp đêm thôi.
Thật ra chuyện cũng là lỗi của chúng tôi, vẫn luôn có anh em bí mật bảo vệ cô ấy.
Đêm đó có vài người nước ngoài đến tán tỉnh cô ấy, lập tức bị chúng tôi chỉnh đốn ngay.
Bọn họ bèn nói muốn trả thù, anh cũng biết bọn người này thường chỉ nói vậy thôi chứ không ai dám làm gì cả.
Ai ngờ một tuần trước, sau khi Ngư Ngư tan việc lại bị đám người đó bắt đi, may mắn anh em phát hiện kịp thời mới cứu được cô ấy, nếu không hậu quả đúng là không thể lường được!"
"Cô ấy, cô ấy có bị thương rất nặng sao?" Trương Húc Đông đau lòng hỏi.
Chu Không lắc đầu nói: "Không sao, ngày hôm qua cô ấy đã tự ăn được, hai tháng nữa là có thể xuất viện rồi!"
"Mẹ nó, ngày hôm qua cô ấy mới có thể tự mình ăn được sao? Thế mà cậu còn nói cô ấy không bị thương nặng, cô ấy chỉ là một người phụ nữ thôi đấy!" Trương Húc Đông tức giận run cả người, hận không thể giết chết những người đó.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Húc Đông chỉ lạnh lùng nói: "Đưa tôi đến bệnh viện gặp cô ấy!"
"Anh Quỷ Sa Tăng à, cũng đã muộn như vậy rồi, chúng ta không cần gấp gáp làm gì.
Tôi có để cho các anh em trông nom cô ấy ở bên kia rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa đâu!"
Năm đó Trương Húc Đông buồn chán nên ở đây thành lập một tổ chức gọi là Thần Chết.
Chỉ là một nhóm nhỏ để chơi đùa thôi.
Sau khi anh đi đã dần dần tan rã, các anh em đều trở thành những cố nhân.
Tuy nhiên có thể làm được đến thế này thì cũng không dễ dàng gì, anh nói: "Tôi nói tôi muốn đi gặp cô ấy, chẳng lẽ bây giờ lời nói của Quỷ Sa Tăng tôi đây vô dụng rồi sao?"
"Không, không phải, em đưa anh đến đó!"
Mười một giờ hai mươi phút, Trương Húc Đông và Chu Không đến bệnh viện, Chu Không gọi người mở cửa nói muốn kiểm tra định kỳ, hai người bọn họ đi thẳng qua cổng an ninh của bệnh viện, đi bộ đến trước phòng bệnh của Mạc Hiểu Vũ.
Trương Húc Đông ngửi thấy mùi formalin của bệnh viện liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngay giờ phút này đang có hai người ngồi chồm hổm dưới đất, một người mặc vest mang giày da, người kia giống như đang làm việc ở công trường vậy.
Bọn họ lập tức mở ra, vừa nhìn thấy bèn nói: "Anh Không, sao trễ như vậy rồi mà anh còn đến đây!"
"Hả? Đây, đây không phải là anh Quỷ Sa Tăng sao?" Người đến từ công trường quan sát một lúc cuối cùng cũng nhận ra.
Bốn người họ thổn thức một lúc, sau đó Chu Không hỏi: "Bên trong thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì, Ngư Ngư đang ngủ!"
Trương Húc Đông vỗ vai hai người họ, nói: "Cảm ơn các anh em."
Ba người nói mấy câu kiểu đừng khách sáo các loại, Chu Không chỉ vào cánh cửa kia nói: "Anh Quỷ Sa Tăng, cô ấy ở bên trong đấy!"
Trương Húc Đông gật đầu đi vào trong, chất lượng không khí bên trong rất khác, anh đi đến bên cạnh Mạc Hiểu Vũ, sau đó ngồi xuống.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn trên đầu tủ, Mạc Hiểu Vũ đang mặc một bộ quần áo đồng phục của bệnh nhân, trên đầu đầy băng gạc, sắc mặt trông rất khó coi.
Cô yên tĩnh nằm ngủ ở đó, làm cho người khác thật sự đau lòng.
Trương Húc Đông nhìn gương mặt tiêu chuẩn lại thành ra như vậy, cho dù nói thế nào cô cũng xem như là người phụ nữ của anh, nhìn thấy Mạc Hiểu Vũ gầy đi nhiều như vậy, anh chỉ yên lặng quan sát, không đánh thức cô cũng như không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Ở trong phòng bệnh khoảng 40 phút, sau đó Trương Húc Đông mới đi ra, sắc mặt khó coi đến dọa người.
Anh đi về phía Chu Không, nhỏ giọng nói: "Bất kể người bên kia là ai, tìm ra bọn họ cho tôi, tôi muốn bọn họ phải chết!"
Trương Húc Đông đưa số điện thoại của mình cho Chu Không nói: "Tôi cho cậu ba ngày, đến lúc đó gọi điện thoại nói cho tôi, tôi sẽ cho người đến.
Đừng nói chuyện tôi đến đây nói với Ngư Ngư, tôi không muốn cô ấy vì loại chuyện này mà nhọc lòng!"
Năm đó bọn họ và Trương Húc Đông sống chung với nhau, cũng biết rõ tính khí của Quỷ Sa Tăng, anh nói là làm.
Chu Không gật đầu khẳng định, đáp: "Em biết phải làm sao mà!"
"Làm phiền các anh em!" Trương Húc Đông định móc tiền trong túi ra, nhưng phát hiện mình không có một xu nào cả, chỉ có tấm chi phiếu kia, vừa nãy còn là Chu Không mời khách nữa chứ.
Anh đành thở dài rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...