Sau khi mây mưa, Trương Húc Đông ôm Tiết Hiểu Hiểu vào lòng.
Mà Tiết Hiểu Hiểu lúc này vừa vặn nằm trong ngực anh, vẻ mặt cô gái mang theo vẻ hài lòng.
Cô ấy nhẹ nhàng dùng móng tay cào vào lồng ngực Trương Húc Đông, nói: "Húc Đông, bây giờ em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, dù làm bất cứ điều gì em cũng nguyện ý!"
Bàn tay lớn của Trương Húc Đông ma sát qua lại sống lưng nhỏ nhắn, nói: "Nếu em muốn như vậy thì chúng ta ngày nào cũng đều có thể ở bên nhau."
"Được, anh đã hứa với em rồi đấy.
Sau này dù có xảy ra chuyện gì, em nhất định cũng sẽ đi theo anh! Anh yêu em không?"
"Yêu.
Còn em thì sao?"
"Em cũng vậy!"
Sau đoạn đối thoại ngây ngô điên cuồng, luôn khiến cho người ta nguyện ý dâng hiến tất cả.
Tình yêu là mù quáng, bất luận kẻ nào rơi vào lưới tình đều sẽ chết không thể gượng dậy nổi.
Lúc từ trong khách sạn ấm áp đi ra ngoài, nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, lúc này đã là 12 giờ 50 phút rồi.
Bụng hai người bọn họ đói đến kêu gào biểu tình.
Nhìn lại khoảng thời gian vừa nãy, thật đúng là quá liều mạng rồi.
Có người thường hỏi hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì? Và cuộc sống là gì? Thật ra, tất cả đều có thể trả lời một cách dễ dàng.
Hạnh phúc là khi được ở bên người mình thích, có đủ tiền trong túi để làm tiền đề cho tình yêu, muốn mua gì thì mua, tiêu tiền cho phụ nữ, mỗi người đàn ông đều có vốn liếng để kiêu ngạo.
Bởi vì đây chính là hạnh phúc của tình yêu trong cuộc đời.
Trương Húc Đông và Tiết Hiểu Hiểu không ăn bữa tiệc thịnh soạn nào cả mà chỉ cùng nhau ăn một bát mì xào Lan Châu nóng hổi.
Đây là yêu cầu của Tiết Hiểu Hiểu, bởi vì cô ấy thích nhất là loại đồ hấp này.
Uống trà sữa và ăn mì xào, có một hương vị vô cùng đặc biệt.
Trước khi trở về trường kỹ thuật, Trương Húc Đông đưa Tiết Hiểu Hiểu đi siêu thị.
Con gái đều là tín đồ ăn hàng.
Chốc chốc lại mua hai túi đồ ăn vặt lớn, trong đó bao gồm những món chiên nướng các loại.
Mà đó lại là những món mọi người rất thích ăn.
Khó trách đầu năm nay những cô gái có thân hình đẹp ngày càng ít đi, nếu như cha mẹ không cho một dạ dày thật tốt và một cái bụng sắt thì không mập cũng thật khó mà!
Khi tính tiền, Trương Húc Đông nhìn lướt qua giá bao cao su bên cạnh, không nhìn ra Durex lại có nhiều loại đa dạng như vậy, vừa đắt tiền lại vừa có hình thù kỳ lạ.
Trương Húc Đông lặng lẽ cầm một hộp, đọc: "Bề ngoài bao cao su có hạt, hơn nữa còn có vị trà sữa khoai môn yêu thích, chúng ta có thể có thời gian...!"
"Đáng ghét, cẩn thận bị nghe thấy đấy!" Tiết Hiểu nhét hộp kia vào túi mua đồ, lúc quét đến bao cao su kia.
Người phụ nữ trung niên ở quầy thu ngân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về cặp đôi trẻ tuổi này, rõ ràng là có ác cảm.
Chồng của bà ta còn không thèm đeo nữa cơ!
Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, nhưng phần lớn đều dành cho những người đang yêu thôi.
Những người đang có đối tượng thường cùng bạn bè chơi bài tú-lơ-khơ.
Trương Húc Đông tiễn Tiết Hiểu Hiểu về cửa ký túc xá nữ, hai người lưu luyến không nói lời tạm biệt.
Nhìn ra được Tiết Hiểu Hiểu thật sự rất mệt mỏi, tư thế bước đi trở nên hơi vặn vẹo cái mông nhỏ, rất có thể sẽ sưng thêm mấy ngày nữa.
Trương Húc Đông về đến ký túc xá, đã lâu anh không trở lại đây rồi, mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy.
Đẩy cửa ký túc xá sau khi đi vệ sinh xong, nhìn thấy Lý Tiểu Bác, Cao Hoành cùng Lý Vĩ đang nằm trên sàn của ký túc xá.
Mà bên trong là một mớ hỗn độn, như thể vừa bị cướp phá vậy.
"Mẹ kiếp, ai làm vậy?" Trương Húc Đông mắng to, lập tức thu hút không ít ánh mắt ở ngoài cửa dòm vào.
Anh lập tức đặt ba tên nhóc này nằm ngang lại, nhìn thấy ba người bọn họ bị thương rất nghiêm trọng.
Đầu không ngừng chảy máu, cả người bê bết máu.
Máu vẫn chưa khô hẳn, có lẽ mọi chuyện vừa mới xảy ra không lâu.
"Đừng nhìn nữa, mau tới đây giúp một tay nào!" Trương Húc Đông nhìn về phía đám sinh viên kia rống lên, cuối cùng cũng có người chạy đến giúp đỡ.
Có người đưa ba người bọn họ đến phòng y tế của trường đại học, trong lòng Trương Húc Đông thầm mắng rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy.
Bác sĩ già trong phòng y tế của trường nhìn thấy tình hình này cũng không dám nhúng tay vào, lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ: "Ở nơi này của tôi có ba sinh viên bị thương rất nặng, mau đến đưa bọn họ đi bệnh viện!"
Ba người được đưa đến bệnh viện, Trương Húc Đông mới yên tâm hơn một chút.
Anh không đi theo vì đó là chuyện của bác sĩ, không phải chuyện mà anh có thể quan tâm.
Tuy nhiên chuyện vừa xảy ra mới rồi anh phải quan tâm.
Giờ phút này anh đẩy cửa phòng ký túc xá bên cạnh, gian thứ nhất trống trơn, gian thứ hai có mấy người đang ngồi hút thuốc.
"Anh tìm ai?" Một sinh viên gác chân lên giường tầng dưới, liếc mắt hỏi.
Trương Húc Đông nhìn lướt qua những người đang ở trong ký túc xá, anh không thường xuyên ở trong ký túc xá, mà trong ký túc xá này chỉ dành cho chuyên ngành khoa học máy tính mà thôi.
Anh căn bản không biết những người này, nhưng anh vẫn lạnh giọng hỏi: "Ký túc xá của chúng ta xảy ra chuyện gì?"
Một người vừa mới gội đầu, hất tóc mái ướt nhẹp hừ lạnh nói: "Chúng tôi không biết, đi ra ngoài." Sau đó cậu ta cười, lẩm bẩm với những người khác: "Thứ gì đâu, hỏi chuyện chúng ta mà lại còn phách lối như vậy.
Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ!"
Trương Húc Đông bị khí thế của cậu ta làm cho kinh ngạc, đó là khí thế của một kẻ ngốc.
Bây giờ anh không có tâm trạng bồi dưỡng tình cảm với đám sinh viên này, anh trực tiếp đi tới túm lấy mái tóc dài anh chàng kia, dùng chút lực, sau đó quát lên: "Mẹ nó, nói cho tôi biết là ai làm?"
"Mẹ nó!" Ngay sau đó ký túc xá này gần như nổ tung, mấy tên trong phòng đánh về phía Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông đấm vào bụng gã tóc dài, đánh cho cậu ta trào cả mật đắng, sau đó đánh nhau với đám sinh viên còn lại.
Một phút sau, những sinh viên kia đều bị Trương Húc Đông đánh ngã trên mặt đất.
Ngay khi Trương Húc Đông xách cổ một tên sinh viên lên, tỏ ý nếu không nói gì anh sẽ bóp chết cậu ta thì những nhân viên bảo vệ đến điều tra xem vì sao đám người Lý Tiểu Bác bị đánh xông vào.
Bọn họ quát mắng bảo Trương Húc Đông bỏ những sinh viên trong tay xuống.
Một nhân viên bảo vệ khoảng ba mươi tuổi ngăn Trương Húc Đông lại, nói: "Bạn học à, tôi biết bạn học của cậu bị đánh nên tâm trạng cậu rất không tốt.
Tuy nhiên oan có đầu nợ có chủ, cậu không thể vô duyên vô cớ đánh người được.
Đây là cậu không đúng rồi.
Bây giờ chúng ta phải tìm được những người đã đánh bạn học của cậu kìa!"
"Mẹ nó, ông đây giết mày!" Anh chàng tóc dài kia nhịn đau móc một thanh sắt phía dưới ra, lại bị những nhân viên bảo vệ ngăn lại giật lấy mất.
"Anh Vương, anh mang cậu ta về phòng bảo vệ hỏi xem có chuyện gì, chúng ta ở đây sẽ hỏi những người khác!" Một nhân viên bảo vệ khác lập tức đẩy Trương Húc Đông đi ra ngoài nói: "Người anh em, đừng nóng giận như vậy, đối với ai cũng không tốt cả.
Cậu cùng anh Vương đi ra ngoài nói chuyện đi!"
Trương Húc Đông không động thủ nữa, dù sao anh cũng đã từng là nhân viên bảo vệ, công việc này không hề dễ dàng, cũng không thể làm khó bọn họ.
Vì vậy anh liền đi theo nhân viên bảo vệ họ Vương kia vào phòng bảo vệ.
Có lẽ nhân viên bảo vệ họ Vương kia cũng nhận thấy được cảm giác quen thuộc của Trương Húc Đông, vì thế lịch sự rót cho anh một ly nước nóng rồi nói: "Bạn học, trông cậu chắc khoảng chỉ mới hai mươi tuổi nhỉ, học chuyên ngành nào vậy?"
Trương Húc Đông cảm ơn một tiếng, nói: "Tôi học chuyên ngành khoa học máy tính!"
Bảo vệ họ Vương cũng không nói nhiều, hỏi thẳng: "Ký túc xá của cậu gần đây chọc phải người nào sao?"
Trương Húc Đông suy nghĩ một lúc, anh cũng không nghe đám người Lý Tiểu Bác nói gì cả.
Tuy nhiên sáng nay anh lại chọc đến một người, anh nói: "Sáng hôm nay tôi vừa đánh một sinh viên tên là Trác Việt!"
Nhân viên bảo vệ lập tức kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông: "Người cậu nói là Trác Việt của Tây Bắc đó sao? Cậu, cậu thật sự đánh cậu ta sao? Không phải cậu khoác lác đấy chứ? Tên nhóc này thế mà lại rất lợi hại đấy, có một lần tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta hạ gục ba người ngoài đường.
Hơn nữa còn là người được trang bị vũ khí đấy."
Trương Húc Đông hỏi: "Bang Tây Bắc rất mạnh sao?"
"Ồ, là một trong ba băng nhóm sinh viên ở trường đại học, Trác Việt này dẫn đầu băng đảng Tây Bắc trong số đó, không hề đơn giản đâu!" Bảo vệ họ Vương dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương Húc Đông, như muốn nói anh sắp chịu đau khổ rồi.
"Băng nhóm đúng không? Tôi không sợ!" Trương Húc Đông thờ ơ nói: "Trác Việt kia phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không chuyện này sẽ không xong đâu!"
Bảo vệ họ Vương tốt bụng nói: "Người anh em nhỏ à, cậu đừng tìm phiền phức với cậu ta.
Nghe nói Trác Việt này quen biết không ít người trong xã hội.
Cậu đối đầu với cậu ta không được đâu, không phải tôi có ý gì, nhưng mà chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì cả đâu!"
"Không phải chuyện tốt lành gì sao? Cảm ơn anh trai bảo vệ đã quan tâm, tôi có chừng mực!" Trương Húc Đông vỗ vỗ nhân viên bảo vệ họ Vương này, ngược lại giống như đang an ủi anh ta vậy.
Nhân viên bảo vệ nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt kinh ngạc: "Người anh em, cho dù cậu có thể làm gì đi nữa thì bây giờ cũng không có chứng cứ.
Nếu cậu ta không thừa nhận thì cũng không có cách nào đâu!"
"Đôi khi không cần thiết phải có bằng chứng!" Trương Húc Đông trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Chu Đại Thánh, tên nhóc này bây giờ không những nhận bang Mã, mà còn làm việc dưới trướng của Vũ Mạn Tử.
Loại chuyện này tìm cậu ta chắc chắn không thành vấn đề.
"Mẹ nó, Đại bang chủ của Long Bang, sao rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế này, hửm?" Chu Đại Thánh ở đầu dây bên kia trêu chọc nói.
"Gần đây không có chuyện lớn gì, chỉ là mỗi ngày đến tìm đến địa bàn của Bảo Long Môn gây rối mà thôi." Trương Húc Đông cười hỏi: "Bên cậu thế nào?"
"Ồ, hiện tại tôi đã đảm nhiệm thay vị trí của Bọ Cạp ở Vũ Môn, trở thành một trong năm đại ca của Vũ Môn.
Tên nhóc nhà anh tìm tôi hẳn là có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện nhỏ, cậu mang theo mấy anh em của Vũ Môn đến trường kỹ thuật Minh Nhật Tinh giúp tôi xử lý chút chuyện với.
Sau đó tôi sẽ cùng cậu nói chuyện khác!"
"À, không thành vấn đề, năm mươi có đủ không?"
"Tùy cậu!"
"Vũ? Vũ Môn? Cậu là người của Vũ Môn?" Bảo vệ họ Vương nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt sợ hãi, uy thế của Vũ Môn ở vùng ngoại ô phía tây này không phải chỉ là bị thổi phồng không thôi.
Trương Húc Đông cười nói: "Anh cảm thấy giải pháp này có được không?"
"Vậy xem ra tôi nên lo lắng thay cho cậu nhóc Trác Việt đó!"
"Cảm ơn nước của anh, ấm lắm!" Trương Húc Đông ném cho anh ta một điếu thuốc, sau đó rời khỏi phòng bảo vệ.
Trương Húc Đông tựa vào bức tường ở một góc của cổng trường kỹ thuật.
Bởi vì ở nơi này anh có thể nhìn thấy được hoàng hôn.
Trên tay anh đã là điếu thuốc thứ ba, lúc nhân viên bảo vệ kia đi tuần tra, nhìn thấy anh bèn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Ha ha, Đại Đông!" Trước cửa học viện xuất hiện bảy tám chiếc xe tải phổ thông, Chu Đại Thánh nhanh nhẹn như một con khỉ nhảy xuống từ cửa sổ xe.
Cậu ta đi tới cướp lấy nửa điếu thuốc trong tay Trương Húc Đông hút một hơi, hỏi: "Gần đây Long Bang của các anh có chiếm được chút lợi ích nào không?"
Trương Húc Đông nói: "Vẫn như cũ, không có tiến triển gì quá lớn.
Còn các cậu thì sao?"
"Ha ha, tôi vừa cướp được hai địa bàn rất tốt!" Chu Đại Thánh vừa nói vừa chỉ huy những chiếc xe kia.
Một lúc sau đám đàn ông vạm vỡ mới đi xuống, người nào người nấy trông rất dũng mãnh, Chu Đại Thánh mắng: "Mẹ nó bọn mày câm sao, không biết lão đại của Long Bang à?"
"Trương lão đại!" Những người đó đồng loạt cung kính hô lên với Trương Húc Đông.
"Mấy người bạn của tôi bị một lão đại ở học viện của băng đảng có tên là Tây Bắc đánh.
Bây giờ đều nằm trong bệnh viện, cho nên cần các anh em đến giúp chút chuyện."
Chu Đại Thánh gãi đầu nói: "Này Đại Đông, Long Bang của anh đâu? Tại sao lại để cho chúng tôi làm?"
Trương Húc Đông đá cậu ta một cước, hai người đi vào trong, anh nói: "Danh tiếng của Long Bang không giống như của Vũ Môn, để cho những người này biết chống lưng của ông đây còn mạnh hơn bọn chúng nhiều!"
Chu Đại Thánh vui vẻ nói: "Anh nói cũng đúng, nói thế nào bây giờ chúng ta cũng lên một cấp bậc khác, là đại ca rồi.
Có một số việc cần phải phách lối một tí như vậy mới tạo được uy phong nhỉ!" Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía 50 thành viên tiêu chuẩn của băng đảng, nói: "Nào, hãy giúp lão đại của Long Bang báo thù!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...