Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Trương Húc Đông nhìn bộ dạng của Trác Việt, trong lòng cười thầm.

Tuy nhiên những sinh viên kia lập tức thức thời đứng lên, một người nói: "Anh Trác Việt ơi anh Trác Việt, em đã nói sớm muộn gì cũng có thể bắt được em gái của Tiết Hổ mà!"
Một người khác cũng phụ họa nói: "Chúc mừng anh Trác Việt nhé, tối nay có thể dẫn chị dâu đi chiêu đãi anh em một bữa rồi!"
Trác Việt trông giống như đã rơi vào tình yêu vô định, nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, tối nay nhất định rồi! Sau đó...!Hắc hắc." Tên này cười đểu xoa tay vào nhau.
Thầy giáo trung niên ho khan một tiếng hỏi: "Các cậu tìm ai thì bảo người đó đi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng việc học của những sinh viên khác!"
Lúc này Tiết Hiểu Hiểu hai mắt đã ngấn lệ bước ra ngoài, cả lớp đều chỉ chỏ vào Trương Húc Đông, Trác Việt kia buồn bực nói: "Đây là tình huống gì vậy, không phải chỉ là Haagen Dazs thôi sao? Có cần phải kích động như vậy không? Nếu sớm biết thì tôi đã mời cái này rồi!"
Trương Húc Đông đã vươn tay ra lau nước mắt trên gương mặt nhỏ của cô ấy, anh mở rộng vòng tay hướng về phía Tiết Hiểu Hiểu, nói: "Hiểu Hiểu, chuyện lúc trước thật xin lỗi!"
Đôi khi tình yêu chỉ cần một lời nói xin lỗi, giờ phút này Trương Húc Đông đã ôm cô gái xinh đẹp kia vào trong lòng ngực, Tiết Hiểu Hiểu nghẹn ngào khóc.

Anh vội vàng vuốt ve tấm lưng bóng mượt ấy, anh nói: "Đều là lỗi của anh."
"Húc Đông, thật ra em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.

Oa, oa..."
"Tao, tao, tao, mày, bọn mày, con mẹ nó!" Trác Việt đã tức giận đến mức bốc khói rồi, đám đàn em kia cũng không khá hơn bao nhiêu.
Trương Húc Đông không quan tâm bọn họ như thế nào, anh trực tiếp ôm eo Tiết Hiểu Hiểu đi xuống lầu, trên mặt tiếp tục cười nói: "Đừng khóc nữa, nếu em còn khóc nữa thì anh sẽ không nhẹ nhàng nữa đâu!"
"Húc Đông, em có biết em nhớ anh nhiều như thế nào không? Trong thời gian vắng anh, em cô đơn lắm.

Em cho rằng anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa!" Nước mắt của Tiết Hiểu Hiểu làm ướt một mảng lớn ngực của Trương Húc Đông.
"Đáng lẽ anh nên nói rõ ràng với em sớm hơn, tất cả đều là lỗi của em gái anh!" Trương Húc Đông tiếp tục xoa dịu cô ấy.

Đối với phụ nữ mà nói cần phải dỗ dành.


Cô ấy biết rõ bạn đang dỗ cô ấy, cô ấy cũng sẽ rất vui vẻ.

Thánh nhân không phải đã từng nói, tình yêu mà không có biến cố thì không phải là một tình yêu hạnh phúc.

Trương Húc Đông thừa nhận đây là lỗi của anh, tuy nhiên vẫn nên nói rõ vấn đề.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
"Tên nhãi con, ông đây muốn quyết đấu với mày! Người nào thắng sẽ là người đàn ông của em gái Tiết!" Trác Việt trực tiếp đuổi theo chặn hai người lại, bày ra dáng chiến đấu vô cùng nghiêm chỉnh.
Trương Húc Đông thấy tên này cũng có chút này nọ đấy, động tác rất chuẩn, luyện thuật cận chiến ít nhất cũng phải một năm rưỡi.

Sinh viên bình thường nhất định không phải là đối thủ của cậu ta, chẳng trách cậu ta lại bày ra bộ dáng ta đây muốn đánh nhau như thế.
"Anh Trác Việt là người giỏi nhất!" Những sinh viên kia bắt đầu ở phía sau châm ngoài nổ, cho rằng Trương Húc Đông không thể nào đỡ được.
Trương Húc Đông bế bổng Tiết Hiểu Hiểu lên, cô gái nhỏ kinh sợ hét lên một tiếng.

Tuy nhiên ngay lúc đó Trương Húc Đông dùng chân trực tiếp đá ra ngoài, một cú đá thẳng thừng, không chút lưu tình, đá anh Trác Việt kia bay về phía sau.

Cái mông cọ xát dưới mặt đất tạo ra tia lửa, bay thẳng 10 mét sau đó đâm vào một em gái sinh viên mập mạp đang ngắm cảnh bên ngoài.
Trương Húc Đông cười lạnh nhìn Tiết Hiểu Hiểu trong ngực, nói: "Đầu năm nay có đánh nhau thôi mà cũng phải giả bộ trước nữa, thật ra anh thấy không thích lắm!"
"Em cũng thế!" Tiết Hiểu nhẹ nhàng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: "Húc Đông, mau thả em xuống đi!"
"Anh Trác, Trác Việt, anh không có sao chứ?" Mấy sinh viên kia đẩy cô em gái mập ra, đỡ Trác Việt đứng dậy.

Tuy nhiên sắc mặt Trác Việt giống như quả cà tím vậy.


Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông, một chữ cũng không nói được.

Cuối cùng nhìn chằm chằm vào em gái mập kia, cắn chặt răng nói: "Tôi..."
"Là anh Trác Việt sao, đừng nói cái gì mà muốn tạo bất ngờ nhé, người ta đều biết hết cả rồi!" Cô em gái mập mạp dựa vào vai Trác Việt.
Giờ phút này, Trương Húc Đông và Tiết Hiểu Hiểu đã bước tới tháp Ngà Voi rồi, Tiết Hiểu Hiểu tựa vào bả vai Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cảm thấy có một loại cảm giác bình yên trở lại, có thể gọi nó là hạnh phúc.

Nghĩ đến Trác Việt và cả cô gái sinh viên kia chắc cũng vậy.
Ngồi ở cửa hàng đồ uống lạnh mới mở trước cửa trường đại học, tuy là mùa đông nhưng lại có rất nhiều người.

Đây được gọi là kinh doanh trái mùa, lúc này Trương Húc Đông và Tiết Hiểu Hiểu gọi bốn ly kem.

Tiết Hiểu Hiểu đang tham ăn như một con mèo con, đột nhiên cô phát hiện ra vấn đề: "Húc Đông, sao anh không ăn?"
Trương Húc Đông lắc đầu cười, nói: "Đây đều là mua cho em." Cô nhóc này gần đây gầy hơn không ít, ngay cả eo nhỏ cũng giảm đi một vòng.

Trương Húc Đông thấy cũng rất đau lòng.
"Húc Đông, anh có thể hứa với em sau này dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ không gây gổ với nhau được không?"
Trương Húc Đông nói: "Anh nhất định sẽ không ầm ỉ, chỉ sợ em thôi.

Ai bảo anh ưu tú như vậy chứ!"

"Đáng ghét, không biết xấu hổ!"
"Tiếp theo chúng ta đi chơi ở đâu nào?" Trương Húc Đông hỏi.

Tiết Hiểu Hiểu cắn miệng đến bên tai Trương Húc Đông nói: "Em nhớ anh muốn chết, anh nghĩ bây giờ chúng ta nên đi đâu thì tốt nào?"
"Ồ, vậy thì đừng trách anh vùi hoa dập liễu nhé!" Trương Húc Đông đã cảm giác được vành tai của mình bị chiếc lưỡi nhỏ bé kia nhẹ nhàng trêu chọc vài lần.
Bên trong khách sạn tốt nhất gần trường đại học, lò sưởi rất nóng, còn cần phải bật thêm điều hòa.

Vách tường bên trong màu hồng, rèm cửa sổ kéo lại không để ánh sáng chiếu vào.

Có một ngọn đèn xoay ngũ sắc chiếu trên trần, mang đến cho người ta một loại cảm giác kỳ ảo, khiến người ta liên tưởng đến những chuyện kích thích.
Trương Húc Đông quấn khăn tắm quanh thắt lưng, giờ phút này mới hút được một nửa điếu thuốc, Tiết Hiểu Hiểu vừa tiến vào phòng tắm khoảng chừng hai phút đồng hồ thôi đã quấn một chiếc khăn tắm trên người rồi đi ra.

Tóc tai tùy ý tán loạn, nước chảy dọc theo da thịt.

Trương Húc Đông hít sâu một hơi thuốc sau đó dúi vào trong gạt tàn, đưa tay kéo thân thể nhỏ nhắn kia vào ngực.
Tiết Hiểu Đông mạnh dạn ôm lấy cổ Trương Húc Đông, lúc này lộ ra xương quai xanh như ngọc.

Hơi thở của cô ấy có chút khẩn trương, chỉ thấy cô ấy khẽ cắn răng, Trương Húc Đông căn bản không chịu nổi mùi vị thơm tho này, mở miệng nhẹ nhàng hôn lên.
Khoogn thể không nói đến kỹ năng buộc khăn tắm của Tiết Hiểu Hiểu, vừa chạm vào đã tự nhiên rơi xuống.
Trương Húc Đông cảm thấy anh vẫn thích dáng vẻ xinh xắn lả lướt như thế này hơn, có lẽ đây là vì trong xương cốt anh mang theo dòng máu Trung Quốc.
Giọng của Tiết Hiểu Hiểu dần dần cao vút, thỉnh thoảng cô ấy lại đỏ mặt kêu lên một tiếng, ngay lúc Trương Húc Đông chuẩn bị động tác kế tiếp, Tiết Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi: "Húc Đông, anh yêu em sao?"
"Yêu!" Trương Húc Đông trả lời đơn giản bằng cách đưa lưỡi vào trong lỗ tai cô ấy.
"A..." Tiết Hiểu Hiểu hét lên một tiếng, giống như bị điện giật vậy, cố gắng bám víu lấy thứ gì đó.

Sau đó lớn mật đẩy Trương Húc Đông ngã xuống, nhưng ngay khi cô ấy chuẩn bị biểu diễn một màn cưỡi ngựa thì lại phát hiện những vết thương trên người của Trương Húc Đông.


Trên thân thể anh dày đặc các loại vết thương, làm cô ấy sợ hãi che miệng lại.
Trương Húc Đông lo lắng không biết cô ấy có cứ như vậy mà nhảy từ trên người anh xuống không, bèn hỏi: "Hiểu Hiểu, em sợ à?"
Tuy Tiết Hiểu Hiểu lắc đầu, nhưng lại dùng hai tay vuốt ve từng vết sẹo của Trương Húc Đông.

Một số vết sẹo còn chưa hoàn toàn lành hẳn, cho dù vết thương lớn hay nhỏ đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị đọng máu bầm lại, sau đó từ từ khô lại.

Vết thương nông hay sâu sẽ để lại những vết sẹo khác nhau.
"Anh bị thương sao?" Tiết Tiểu Hiểu sờ lên vết thương làm anh hơi ngứa ngáy.
Trương Húc Đông cười nói: "Sẽ mau lành thôi, đừng lo lắng!"
"Em không lo lắng đâu, anh lợi hại như vậy mà!"
"Chuyện này mà em cũng biết sao?" Trương Húc Đông vòng tay ôm lưng cô ấy, toàn thân tê dại.
"Đáng ghét, do em thấy các cô gái ở ký túc xá nói như vậy!" Bàn tay nhỏ nhắn của Tiết Hiểu Hiểu lạnh băng.
Mà Trương Húc Đông lúc này giống như đang mặc cho cơ thể lạnh băng của cô nàng tùy ý ở trên người mình, nhắm mắt lại hưởng thụ, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh không đứng đắn, Tiết Hiểu Hiểu cười nói: "Em chỉ muốn trêu đùa anh đến khi tự anh tự mình xuất ra thôi!"
Trương Húc Đông nghiến răng nghiến lợi nói: "Cục cưng em đừng đắc ý, anh sẽ cho em biết sự lại hại của nó!"
Cuối cùng mảnh vải bốn góc chết tiệt kia cũng rơi ra, mà Tiết Hiểu Hiểu cũng thật sự nhìn thấy cảnh tượng đó.
Mấy phút sau, Trương Húc Đông rốt cục tức giận ngất trời, không cách nào kìm chế được ngọn lửa giận trong người, trực tiếp ngồi dậy, đặt Tiết Hiểu Hiểu ở trước mặt, trong lòng gào thét: Trở thành người phụ nữ của tôi đi.
"A! Đau quá!" Tiết Hiểu Hiểu kêu lên.
Đôi khi trái tim và cái miệng của phụ nữ không đồng nhất với nhau, nhưng thân thể của bọn họ lúc này lại biểu hiện thành thật nhất dục vọng của mình.

Một lúc lâu sau, Trương Húc Đông thấy trên người mình mồ hôi cùng máu tươi bê bết.

Nhìn thấy Tiết Hiểu Hiểu kia vừa mệt mỏi vừa tham lam, trong đầu anh có một câu hỏi mà tất cả đàn ông đều sẽ gặp phải, bên trong hay bên ngoài cơ thể đây?
Đó là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Vào thời điểm khi anh muốn tha cho cô gái nhỏ này, Tiết Hiểu Hiểu đột nhiên hút lấy cơ thể anh như một con bạch tuộc vậy, khiến anh cứ thế trực tiếp phóng thích....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui