Thời gian của buổi tiệc giới thượng lưu này trôi qua hơn một nửa, Chu Đại Thánh đã đến bên cạnh Mễ Tuyết một lần, nhưng vài ba câu đã bị đánh trở về.
Trong miệng cậu ta lẩm bẩm, sớm muộn gì cũng phải trói Mễ Tuyết này lại, đến lúc đó nhốt cô ấy vào một căn phòng tối nhỏ, để xem liệu cô ấy có còn giữ được vẻ thanh cao này không.
Trương Húc Đông ném cho cậu ta một điếu thuốc, nói: "Đại Thánh, ăn cơm tù có phải thoải mái lắm không!"
"Chết tiệt thật!" Chu Đại Thánh không có nơi nào để trút giận, bèn nói: "Đại Đông, anh ăn nói mạnh miệng như vậy, không phải anh nói có thể thu hút người phụ nữ đó đến đây sao? Có bản lĩnh thì anh tới đi!"
Mễ Tuyết có chút mệt mỏi, nếu không phải vì cô cảm thấy Trương Húc Đông này có hơi thú vị thì đã sớm rời khỏi đây rồi.
Lúc này, nhìn thấy Chu Đại Thánh và Trương Húc Đông ngồi cùng nhau, hai hàng chân mày của cô ấy hơi nhíu lại.
Tuy nhiên điều này lại bị những người có mặt ở đây nhìn thấy, trong lòng bọn họ cả kinh.
Điều này đối với bọn họ mà nói không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì, lập tức Thị trưởng Vương Thế Cương dẫn theo trợ thủ của anh ta bước tới.
"Cô Mễ, không biết là có phải đã tiếp đãi không chu toàn ở đâu không?" Trong lòng Vương Thế Cường có chút lo lắng.
Bởi vì nếu Mễ Tuyết nói một câu không tốt với cha của cô ấy, vậy thì chức thị trưởng vừa mới làm mấy tháng của anh ta sẽ bị hủy hoại mất.
Mễ Tuyết cười nói: "Thị trưởng Vương, tôi không sao, chỉ là nghĩ một số chuyện khác thôi, anh không cần phải quá lo lắng đâu."
Vương Thế Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, khi anh ta nhìn thấy Trương Húc Đông thì không khỏi nhíu mày lại.
Tên nhóc này sao lại tới loại bữa tiệc này, tuy nhiên lúc nhìn Trương Húc Đông gật đầu cười với mình, ra hiệu sẽ không gây chuyện, anh ta mới thoải mái trò chuyện với Mễ Tuyết vài câu rồi sang đi chỗ khác.
Sau khi cùng Lâm Tâm Di chào hỏi những người trong giới kinh doanh và quan chức, Trương Húc Đông cũng nghe ra cô đến đây để kéo đầu tư.
Trông có vẻ như cô ấy không muốn dựa vào cha mình mà là muốn tự lực cánh sinh.
Trương Húc Đông có thể cung cấp hỗ trợ cho cô ấy, tuy nhiên bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.
Nhưng anh có thể nhìn thấy được sức hấp dẫn của Lâm Tâm Di ở đây chỉ đứng sau Mễ Tuyết, ngoại hình của cô thu hút không ít những người trẻ tuổi đẹp trai.
Tâm sự cùng một người đẹp cũng là một thú vui lớn của những người này.
Lâm Tâm Di hơi mệt mỏi trở lại bên cạnh Trương Húc Đông, tên nhóc Chu Đại Thánh này đã uống rất nhiều, đang cùng Trương Húc Đông trò chuyện về bang Mã.
Lúc thấy cô cậu ta lập tức ngậm miệng lại, Lâm Tâm Di cười nói: "Hai người đang nói về chuyện gì vậy?"
Chu Đại Thánh nói: "Ôi, giữa đàn ông ngoài chuyện kiếm tiền thì chỉ nói đến phụ nữ thôi.
Tôi cảm thấy cô xinh hơn Mễ Tuyết đấy, nếu không cùng Đại Đông thì theo tôi chứ?"
"Anh Chu, anh vẫn luôn thích nói đùa nhỉ, nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào!"
"Cái miệng của cậu ta cứ thích luyên thuyên thôi, đừng để ý đến cậu ta!" Trương Húc Đông cười nói.
Giờ phút này Lâm Tâm Di mới cảm thấy có gì đó là lạ, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mễ Tuyết đang đi về phía bên cạnh bọn họ.
Giờ phút này Mễ Tuyết đang cầm một tách cà phê, nhưng không giống như những người cầm theo một ly rượu khác, cô ấy ngồi xuống bên cạnh họ, nở một nụ cười thân thiện.
Lâm Tâm Di lập tức cảm thấy vô cùng phấn khích, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội kết bạn với Mễ Tuyết, nhưng không có cơ hội, bây giờ Mễ Tuyết lại một mình đến đây, như vậy so với những người xu nịnh kia, Mễ Tuyết chủ động bày ra thiện chí, đây là một cơ hội tốt hiếm có.
Ba người nhìn nhau, Mễ Tuyết nhấp một ngụm rượu, nói: "Mọi người không cần để ý đến tôi, trò chuyện chuyện gì thì cứ tiếp tục đi.
Tôi chỉ là cảm thấy mọi người trò chuyện tương đối vui vẻ nên mới đến xem thử, mọi người sẽ không trách tôi tham gia đột ngột đấy chứ?"
"Đương nhiên là vui vẻ rồi, chúng tôi đang nói đến cô..."
Trương Húc Đông không đợi Chu Đại Thánh nói hết câu đã che miệng cậu ta lại, biết tên này miệng chó không thể phun ra được những lời tốt đẹp nên anh bèn cười nói: "Chúng ta đang nói sao cô lại xinh đẹp như vậy ấy mà!"
"Anh quá khen rồi.
Không biết nên xưng hô với anh thế nào đây?" Mễ Tuyết tự hỏi tại sao cô ấy lại không cảm thấy cách nói chuyện của người đàn ông này tùy tiện cùng phản cảm nhỉ, thay vào đó còn cảm thấy thích thú khi được biết tên của anh.
Trương Húc Đông đưa tay ra, nói: “Trương Húc Đông.
Tôi biết cô là Mễ Tuyết.” Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương, làn da vô cùng mịn màng, rõ ràng là loại người mười tay không dính nước chân chính.
"Anh Trương, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?" Mễ Tuyết vừa hỏi vừa nhẹ nhàng rút tay về.
Trương Húc Đông lắc đầu, anh chắc chắn rằng mình nhất định chưa từng gặp qua Mễ Tuyết, nếu không một cô gái đẹp như vậy anh nhất định sẽ có ấn tượng.
"Cô Mễ, không phải là gương mặt tôi trông quá bình dân đấy chứ?"
"Thật ra tôi đã để ý đến anh một lúc rồi, ánh mắt của anh giống như một người tôi đã nhìn thấy trước đây vậy!"
Trương Húc Đông cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, trong miệng thì thầm nói cái tên Mễ Tuyết này.
Nói thật là anh đã bảo vệ vài người tên Mễ Tuyết, nhưng anh chắc chắn không có quan hệ gì với Mễ Tuyết ở trước mặt này cả.
Không nhớ ra được cũng không sao cả, anh nói tiếp: "Có lẽ là chúng ta kiếp trước gặp nhau, tôi cảm thấy cô cũng rất quen thuộc."
Chu Đại Thánh buồn bực châm thuốc đứng lên, nói: "Đại Đông, mọi người trò chuyện đi, tôi đi nhận điện thoại!"
Mễ Tuyết nhìn Chu Đại Thánh rời đi, tựa hồ cũng cảm thấy nếu chỉ cùng nói chuyện với Trương Húc Đông thế này có phải lộ liễu quá rồi không, cô bèn nhìn về phía Lâm Tâm Di nói: "Chị gái này thật là xinh đẹp quá? Chị chắc là bạn gái của anh Trương rồi, đúng chứ?"
Lâm Tâm Di vội vàng khoát tay, dù sao cô cũng đã nhìn ra thế giới nên cũng không có bao nhiêu căng thẳng, nói: "Cô Mễ hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn bình thường thôi."
"Ồ!"
Trương Húc Đông đột nhiên đứng dậy nói: "Hai người nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài đi dạo một lúc, nói thật là bầu không khí này tôi thật sự vẫn hơi không quen lắm."
"Đúng lúc, tôi cũng muốn đi ra ngoài một lúc!" Lâm Tâm Di đã nhìn ra ý tứ của Trương Húc Đông, nếu cô ấy nói trễ một lúc, lúc Mễ Tuyết nói thì cô cũng không thể nói được.
Cô quay sang hỏi: "Cô Mễ, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Được!" Mễ Tuyết nắm tay Lâm Tâm Di, nói: "Chị Lâm, da chị tốt quá!"
"Cô Mễ, tôi không kham nổi đâu!"
"Đừng gọi tôi là cô Mễ nữa, chị gọi tôi là Tiểu Tuyết đi, như vậy sẽ không cảm thấy quá xa lạ."
"Được rồi, Tiểu Tuyết, Húc Đông đã đi ra ngoài rồi, chúng ta cũng đi thôi!"
Bên ngoài hành lang có ít người hơn, Trương Húc Đông vốn đang dựa vào cây cột tường chạm trổ trên hành lang hút thuốc, khi thấy hai người đi ra thì mỉm cười, nói: "Hai người đẹp này, các cô cứ như vậy theo tôi ra ngoài như vậy sẽ kéo thù hận đến cho tôi đấy nhé?"
"Trương Húc Đông, hình như em không hiểu anh đang nói cái gì lắm?"
Lâm Tâm Di nói: "Tiểu Tuyết, em đừng để ý tới anh ấy.
Ý anh ấy muốn nói bản thân quá xuất sắc, có thể hấp dẫn hai người chúng ta ra ngoài này, sau đó những người bên trong kia sẽ coi anh ấy như kẻ thù đấy!"
"Ồ, vậy sao? Nhưng tôi thấy anh Trương có vẻ không sợ lắm?"
Trương Húc Đông nhún vai, đáp: "Đúng là tôi không có việc gì phải sợ cả."
Khi cả ba người đang trò chuyện, đột nhiên nữ vệ sĩ bên cạnh Mễ Tuyết chắn sau lưng cô ấy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một người đang ung dung chậm rãi đi tới.
Người này mặc áo khoác ngoài màu đen, đeo khẩu trang màu đen, chỉ chừa ra hai đôi mắt sâu thẳm, đang nhìn chằm chằm vào họ với bọn họ.
Trương Húc Đông cũng chú ý đến người đàn ông đó, nhưng anh đối với vệ sĩ của Mễ Tuyết cảm thấy rất yên tâm.
Mà lúc này anh đang quan sát một người đàn ông khác ăn mặc quần áo tương tự như vậy ở hành lang bên mình, hơn nữa còn chú ý tới tay của anh ta đang bắt đầu mò ra sau lưng muốn rút cán dao ra.
"Tiểu thư, hai người đi vào trước đi!" Nữ vệ sĩ đẩy cửa một căn phòng ở hành lang.
"Các người đang làm gì đấy?" Người phục vụ hành lang đã bắt đầu ngăn cản, nhưng ngay sau đó cơ thể của họ mềm nhũn, máu tươi theo cán dao chảy thành dòng khi con dao được rút ra.
"Húc Đông, làm sao..." Lâm Tâm Di cảm giác được Trương Húc Đông cũng có biến hóa, vừa nhìn thấy con dao sáng quắc kia, cô lập tức kéo Mễ Tuyết đi vào phòng.
Mà Mễ Tuyết cũng đã thấy hai người kia, sau khi hai người đi vào thì trực tiếp bấm khóa cửa lại.
"Bíp bíp bíp.." Ngay lập tức, một loạt âm thanh súng máy từ đằng xa vang lên.
Lập tức nghe thấy trong đại sảnh nhỏ của vệ sĩ truyền ra một loạt tiếng la hét và chửi bới, hiển nhiên là nơi đó đã bắt đầu bị tập kích.
Vù vù!
Sau lưng hai người này, một đám người mặc quần áo màu đen, tay cầm kiếm Nhật xuất hiện trong nháy mắt.
Không nói một lời đã xông thẳng về phía hai người Trương Húc Đông.
"Cô có được không?" Trương Húc Đông hỏi nữ vệ sĩ.
Nữ vệ sĩ kia cũng không nhiều lời, đã từ trên người mò ra hai con dao găm, cầm ngược lại, trực tiếp lao thẳng về phía những người đó.
Động tác kia chắc chắn rất nhanh, ngay lập tức cắt cổ hai người đàn ông áo đen.
Trương Húc Đông thây vậy cũng lập tức ra tay, bốn cây đao đối diện trực tiếp chém về phía anh.
Hiển nhiên nếu so với nữ vệ sĩ kia, những người này vẫn cố kỵ anh, làm anh phải lùi về phía sau né tránh.
Định thần lại, sau đó rút dao đấu ra, Trương Húc Đông trực tiếp lao tới, né tránh những con dao sắc bén kia, đâm thẳng vào tim một người áo đen.
Trong lòng Trương Húc Đông thầm mắng, bởi vì những người này đã được huấn luyện bài bản, hơn nữa số lượng lại đông đảo.
Anh trực tiếp nhắm vào đầu một người đàn ông che mặt, người áo đen kia kêu gào thảm thiết ngã xuống đất.
Anh cũng chưa kịp tung ra một đao nữa bởi vì những tên còn lại gần như liều mạng tiếp tục lao đến.
"Chúng ta chỉ có năm phút đồng hồ, nhanh chóng kết liễu hai người này đi!" Ở cuối hành lang, một người đàn ông đeo mặt nạ ra lệnh.
"Mẹ nó, muốn giết chết ông đây à, ông đây lại không sợ tụi mày!" Trương Húc Đông hét lớn một tiếng, túm tóc một tên tóc dài.
Anh phát hiện trong này không phải tất cả đều là những kẻ được đào tạo bài bản, một số người hình như là băng nhóm côn đồ hạng ba.
Nếu không thì chắc chắn sẽ không để tóc dài đâu.
Người đàn ông nọ trực tiếp bị kéo lìa một mảnh da đầu, vừa đau đớn vừa ôm đầu gào thét điên cuồng, lại bị Trương Húc Đông dùng một đao giết chết.
Trương Húc Đông biết bây giờ có vẻ mọi chuyện vẫn có lợi về phía anh, chỉ có thể trì hoãn cho đến khi cảnh sát đến.
Tuy nhiên tình huống hiện tại còn có hai người phụ nữ cần được bảo vệ, chỉ cần bị bọn họ chọc thủng, vậy chắc chắn mọi chuyện sẽ vượt quá khỏi tầm kiểm soát.
Cuối cùng anh nghe thấy nữ vệ sĩ kia kêu một tiếng: "Bọn họ có quá nhiều quá, đừng để cho bọn họ tổn thương đến tiểu thư nhà tôi!"
Trương Húc Đông đánh ngã ba người, sau đó lập tức nhìn thấy toàn bộ tràn tới.
Hơn nữa phía sau còn có không ít làn sóng khác.
Tựa hồ lần này không giống như là ám sát, mà giống như một trận chiến của bang hội hơn.
Mà những người này cũng không phải theo hàng lối, ở bên trong tương đối hỗn loạn.
Anh liếc nhìn hai vệ sĩ đặc biệt kia cùng Chu Đại Thánh đang chiến đấu ở trong đó, cũng đang tận lực chống đỡ.
Sau khi xuất hiện bốn cao thủ cầm kiếm Nhật, Trương Húc Đông liên tục phải đối chiến với bọn họ, còn phải không để cho bọn họ vượt qua mặt.
Dưới tình huống thời gian dài cùng tốc độ cao, thể lực của anh có chút không chịu nổi, anh cảm thấy năm phút cũng đã quá dài.
Anh cùng nữ vệ sĩ đều lùi về phía sau, bị đẩy đến cửa phòng nơi Lâm Tâm Di và Mễ Tuyết đang trốn, cả hai nhìn vào mắt nhau.
Trong một cuộc chiến liều mạng như vậy, chỉ có hai người bọn họ chứ không phải là hai vị thần.
Dần dần gan bàn tay bắt đầu tê dại, sức lực và tốc độ không còn tốt như trước, cánh tay của nữ vệ sĩ đã bị chém một đao, chỉ còn một tay có thể cử động.
Cô ấy nói: "Anh nghĩ biện pháp đưa tiểu thư của tôi đi trước, tôi tranh thủ thời gian cho anh!"
Trương Húc Đông nhìn đồng hồ, mới đi qua có hai phút, đối mặt nhiều người như vậy, anh không còn cách nào khác đành đạp mở cánh cửa kia ra, nói: "Cô cẩn thận!"
Hai người phụ nữ đang cầm đồ trang trí bên trong ném về phía anh, anh vừa né vừa nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, lúc này mới nhận ra đó là tầng mười hai mà nhảy xuống thế này chắc chắn sẽ chết.
"Đi mau, tôi không chống đỡ nổi nữa rồi!" Tiếng thét xé lòng của nữ vệ sĩ vang lên từ bên ngoài.
"Mẹ nó!" Trương Húc Đông mắng một tiếng, không ngờ tới bữa tiệc lại còn có tập kích thế này.
Những cảnh sát kia đều ăn chay hả? Anh không thể quan tâm được nhiều như vậy, vẫn theo cách cũ, buột chăn cùng rèm cửa lại với nhau, tung một cú đá mở cửa hàng rào bảo vệ, rống lên với hai người phụ nữ, nói: "Mau đến đây!"
Nhưng hai người phụ nữ thấy Trương Húc Đông giờ phút này cả người đầy máu, làm gì còn dám đi qua.
Trương Húc Đông trực tiếp kẹp mỗi người một tay, kéo hai người bọn họ đứng lên ghế bên cạnh cửa sổ, sau đó dùng sức buộc bọn họ bên thắt lưng mình, trực tiếp nhảy xuống cùng với tiếng hét chói tai của hai người phụ nữ.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp tung ra, cánh tay của nữ vệ sĩ đã tách ra khỏi người cô ấy.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Trương Húc Đông nhảy xuống cùng hai người bọn họ, vẻ mặt cô ấy lộ ra vẻ nhẹ nhõm, trực tiếp ngã xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...