Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Trong sảnh chính, bốn phía được xếp bốn chiếc bàn dài nối tiếp nhau.

Phía trên bày ra đầy đủ đồ ăn thức uống.

Khu vực chính giữa là nơi để những vị khách quý cụng ly đổi chén giao thiệp.

Phía sau những chiếc bàn dài là một số nhân viên phục vụ bàn phụ trách chiêu đãi, thêm rượu và thức ăn.

Dưới ngọn đèn hoa sen lớn rọi xuống, tất cả mọi thứ trông vô cùng hài hòa.
Bên trong dàn khách khứa, đàn ông thì mặc vest, đeo đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay.

Phụ nữ mặc đầm dạ hội, trên người đeo trang sức kim cương, phô bày ra một bữa tiệc giao lưu của giới thượng lưu.

Trên miệng không phải là tiên sinh thì cũng là tiểu thư, một tháng không kiếm mấy trăm đến mấy triệu tệ chỉ sợ lòng cảm thấy không thoải mái.
Trương Húc Đông chưa từng tham gia những bữa tiệc như thế này, tuy lúc làm vệ sĩ anh cũng đã thấy, nhưng chỉ là người khác ăn, anh nhìn.

Người khác ngồi anh đứng.

Hơn nữa anh biết dưới những khuôn mặt tươi cười này, không biết còn che giấu những bộ mặt nào dưới đó.

Đương nhiên điều này làm anh khinh thường.

Trông giống như cuộc gặp gỡ của những người bạn tốt với nhau, nhưng thực chất cũng chỉ vì lợi ích của mỗi người mà thôi.
Tuy nhiên điều làm anh hơi tò mò chính là, những người này không giống như những người anh đã từng thấy trước kia.

Bọn họ đều là một nhóm hai người, một nhóm ba người nói chuyện làm ăn, tạo dựng quan hệ.

Điều kỳ lạ là những người này dường như đang vây quanh một chỗ, xem ra là vì nhân vật lớn bí ẩn nào đó đã ở tại vị trí trung tâm.

Chỉ là bây giờ Trương Húc Đông không nhìn thấy tướng mạo của nhân vật lớn này được.
Lâm Tâm Di kéo tay Trương Húc Đông đi đến phía bàn dài, hỏi: "Húc Đông, muốn ăn món gì cứ tùy tiện gọi, đừng câu nệ nhé!"
Trương Húc Đông tự nhiên tùy tiện lấy một ít thức ăn, thật ra vừa rồi ở bên kia anh cũng đã ăn xong rồi.

Tuy nhiên ngồi vô ích ở chỗ này cũng chẳng có ích lợi gì, mà đồ ăn đằng này rõ ràng ngon hơn đồ ăn ở đại sảnh nhỏ, cho nên dù không ăn nổi nữa anh cũng có thể nếm thử chút vị.
Sau khi nhận rượu từ người phục vụ bưng đến, anh cùng Lâm Tâm Di tìm một chỗ ngồi xuống.


Mà Lâm Tâm Di lúc này đang nhìn về phía chỗ đông người đó, trong mắt ánh lên sự mong đợi sâu thẳm.

Trương Húc Đông thấp giọng hỏi cô ấy: "Rốt cuộc là nhân vật nào vậy? Được săn đón như vậy? Không phải là một nhân vật lớn quản lý ngành công nghiệp và thương mại nào đó đấy chứ?"
"Anh nhìn xem, trong đám người kia cũng có những người nằm trong lĩnh vực đó, cũng không thể xem bọn họ là nhân vật lớn gì đâu!"
"Vậy tại sao trông bọn họ có vẻ như giống mèo thấy mỡ vậy, xúm lại đông như thế?"
"Nói ra có thể anh không tin đâu, cô ấy là nữ, còn nhỏ tuổi hơn em nữa, hơn nữa vẫn còn là sinh viên!"
"Nữ, còn là một sinh viên sao?" Trương Húc Đông hơi không tin lắm, một sinh viên có thể có lực hấp dẫn như vậy sao? Cha của cô ấy không phải là người đàn ông giàu nhất thế giới đấy chứ?
Lâm Tâm Di gật đầu, vẻ mặt đầy khao khát nói: "Có lẽ anh không biết, em nói về gia thế của cô ấy trước nhé.

Cha của cô ấy tên là Mễ Xương Quốc, là một ủy viên trước chính trị của đất nước Trung Hoa này.

Chủ yếu giám sát tất cả các lĩnh vực thương mại của Trung Quốc.

Mà Mễ Xương Quốc này lại là một người rất liêm khiết, là một nhân vật lớn khó gặp, phong cách làm việc tương đối bảo thủ."
Trương Húc Đông âm thầm gật đầu, loại nhân vật quan chức này không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại nắm giữ thực quyền.

Có một câu nói rất có lý: Quan huyện không bằng người quản lý hiện tại.

Cho dù là người đứng đầu đất nước Trung Hoa này đôi khi cũng có chỗ không thể nhúng tay vào, mà người này vừa vặn lại quản lý mặt này, mong cầu chỗ ông ta có lợi hơn bất kỳ người tai to mặt lớn nào khác.
"Hơn nữa ông nội của cô ấy là Phó bộ trưởng của quân ủy, anh cũng biết chức vụ này quyền lực lớn bao nhiêu rồi đấy?"
Trương Húc Đông đương nhiên biết, tuy nhiên điều đó còn tùy thuộc vào việc quản lý hậu cần và cả chính trị quân sự nữa, anh hỏi tiếp: "Cô ấy thì sao?"
"Cô ấy đang học khoa Kinh doanh của Đại học Bắc Kinh, là một sinh viên đại học tài đức vẹn toàn.

Nghe nói còn là một trong mười hoa khôi trường đại học bọn họ.

Mới vừa rồi chắc anh không nhìn thấy, cái gì gọi là phù sa không bị nhuộm màu.

Cô ấy không chỉ xinh đẹp, hơn nữa lại còn ăn nói văn nhã, làm người khiêm tốn.

Nếu như em là công chúa Bạch Tuyết, vậy thì cô ấy chính là một tiên nữ hạ phàm đấy!"
Trương Húc Đông cười: "Vậy thì tôi chẳng phải là một chú lùn rồi sao!"
"Có đến bảy chú lùn lận!"
"Một mình tôi chấp bảy!"
"Được rồi, anh thắng!"

"Tôi vẫn còn tò mò, em nói nhiều về hào quang trên người cô ấy như vậy.

Đàn ông hứng thú với cô ấy cũng là chuyện có lý, nhưng tại sao em cũng hăng hái như vậy?"
"Chuyện kinh doanh một hai câu không thể nói rõ cùng anh được, nhưng nhìn thấy cô ấy nhất định anh sẽ bị thuyết phục ngay!"
"Ồ, cũng không phải là phụ nữ thôi sao, tôi cảm thấy em so với cô ấy cũng không kém cạnh gì, công chúa Bạch Tuyết của tôi."
"Đợt lát nữa anh sẽ thấy, vẻ đẹp của cô ấy tuyệt đối không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được đâu.

Tuy nhiên nếu anh nói như vậy, tôi thật sự hoài nghi phương diện kia của anh có vấn đề đấy!" Trên gương mặt của Lâm Tâm Di lộ ra một nụ cười xấu xa.
Trương Húc Đông thực sự muốn cởi quần áo của mình ra để dạy cho người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này một bài học, cười nhạo người khác cũng được, nhưng sao có thể nói phương diện kia của anh có vấn đề được chứ? Chỗ này còn cần phải có một tràng pháo tay nữa ấy.
"Ba ba!" Đột nhiên có một người vỗ tay bước đến, vô cùng vui vẻ nhìn Trương Húc Đông.

Hóa ra đó lại là Chu Đại Thánh, tên nhóc này hôm này trông giống như mượn bộ vest của ai mặc đến, ra vẻ đàn ông ngậm một điếu xì gà, nói: "Hey yo, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là Trương đại thiếu sao? Hôm nay sao lại tới nơi này tìm thú vui đấy?"
Trương Húc Đông nói: "Nếu Chu đại thiếu có thể đến, tại sao tôi lại không thể đến chứ nhỉ?"
"Ồ, người đẹp này là ai vậy? Cô là bạn gái của anh ấy à?"
"Húc Đông, anh biết người này sao?" Lâm Tâm Di nhìn vẻ mặt thô bỉ của Chu Đại Thánh, làm thế nào cũng không thấy được người này có liên quan gì đến Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông tung một cú đá vào người cậu ta, nói: "Cậu xin lão Mã nghỉ phép đấy à? Hôm nay ông ấy không giao nhiệm vụ cho cậu sao?"
"Tôi cũng cần tự do mà!" Chu Dạ Thịnh nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Anh đến chỗ này làm gì vậy?"
Trương Húc Đông nhìn Lâm Tâm Di, nói: "Sếp của tôi, đến đóng vai vệ sĩ!"
"Ôi, cô chủ xinh đẹp à.

Người đẹp, em tên gì? Làm bạn đi!"
Trương Húc Đông xách Chu Đại Thánh sang một bên, nói: "Mẹ kiếp, người ta là một cô gái đứng đắn, đừng có trêu chọc cô ấy!"
"Cười cái đầu cậu, cô ấy là của ông đây, cậu đừng hòng mơ đến."
Chu Đại Thánh vỗ vỗ bả vai Trương Húc Đông, nói: "Yên tâm, chúng ta đều là người lăn lộn giang hồ, bây giờ chúng ta lại là anh em.

Ngựa của anh đương nhiên tôi sẽ không đụng vào, tuy nhiên ngựa của tôi anh cũng không được đụng vào đấy."
"Ngựa của anh là ai vậy?"
"Nhìn cô ấy đi tới kìa!"
"Húc Đông, Húc Đông, anh nhìn cô ấy đến kìa!" Lâm Tâm Di đứng dậy, chạy đến bên Trương Húc Đông lắc cánh tay của anh, vẻ mặt kích động khó kiềm chế nổi.
Trương Húc Đông nhìn về phía những người vừa vây quanh ở đằng kia, bọn họ đã giải tán.

Một cô gái mặc váy dạ hội màu tím từ từ đi tới, tướng mạo so với Lâm Tâm Di tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém.

Những bước đi của cô ấy kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người ở hội trường này.


Cô ấy giống như một vầng trăng sáng trong đêm tối vậy, các vì sao cũng phải lặng đi vì cô.

Một khí chất cao quý hiếm có làm tất cả phụ nữ cũng phải ngẩn ngơ.
Trên mũi của người phụ nữ này có một cặp kính cận, hơi mang phong cách của một người trí thức.

Trông càng giống như kiểu mỹ nữ thời xưa, lông mày như tranh vẽ, miệng đỏ như son, gương mặt nhỏ nhắn nhẵn bóng như ngọc, đang bị tóc che phủ.

Hơi giống như vẻ đẹp huyền bí của người phụ nữ ôm đàn tỳ bà vậy.
Chẳng trách có đến hai vệ sĩ đặc biệt đến bảo vệ, với thân phận của cô gái này, quả thực không quá đáng.

Chỉ là Trương Húc Đông thực sự không hiểu chuyện trong kinh doanh, với thân phận của ông nội và cha cô gái này, cô ấy nên sống ở thủ đô Bắc Kinh của Trung Quốc mới đúng, tại sao người đẹp này lại đến thành phố Ngọc cơ chứ?
"Con ngựa Mễ Tuyết của tôi, thế nào, có phải rất khả quan không?" Chu Đại Thánh cười to đắc ý.
Mễ Tuyết vừa đi được vài bước, lập tức có người lại vây quanh, nhưng lần này cô ấy lại nói với những người đó: "Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình hiếu khách, mọi người đừng vây quanh tôi nữa, tôi nhất định sẽ báo lại với cha tôi.

Tuy nhiên mọi người cũng nhất định phải hoàn thành thủ tục pháp lý, tôi có thể không giúp được gì nhiều đâu.

Bây giờ tôi muốn ăn gì đó, mọi người còn như vậy, tôi đành phải bụng đói trở về mất thôi.”
Lời nói này của Mễ Tuyết làm mọi người phải bật cười, sau đó tất cả đều tản đi.

Bọn họ cũng biết tiến lùi phù hợp, nếu như còn tiếp tục vây quanh con gái người ta kiếm chuyện, ngược lại sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có.
Bên cạnh cô ấy còn có một cô gái, tuổi không quá hai mươi, tuy rằng dung mạo không bằng Mễ Tuyết, nhưng so với những người phụ nữ bình thường vẫn rất nổi bật.

Đặc biệt là ánh mắt sắc bén cùng dáng người cao gầy, đứng với phong thái hiên ngang ở nơi đó, là dáng vẻ của một vệ sĩ nữ.

Trương Húc Đông thấy thực lực của người phụ nữ này cùng Huyết Lung Linh có vẻ ngang nhau.
Trương Húc Đông thực sự cho rằng đó là người phụ nữ của Chu Đại Thánh, tuy nhiên nhìn thấy người ta rõ ràng không hề biết cậu ta.

Anh không ngờ tên Chu Đại Thánh này không những là một con khỉ, mà còn ra vẻ là một con khổng tước nữa chứ.

Chu Đại Thánh cười khùng khục, xem ra vừa rồi là cậu ta khoác lác.
Lâm Tâm Di nhìn Mễ Tuyết đi về phía bên kia, người ta vừa mới nói không muốn quấy rầy, cô cũng không tiện đi qua, có chút tiếc nuối thở dài nói: “Em còn tưởng cô ấy muốn đi qua đây ngồi một chút! "
"Ngồi một chút có thể làm gì chứ? Cô gái này đúng là rất xinh đẹp, em không phải có ý gì với cô ấy đấy chứ?"
Lâm Tâm Di liếc mắt nhìn Trương Húc Đông, nói: "Ở đây đều là những người chuẩn bị mở công ty mới, hoặc mở chi nhánh.

Nếu ai có thể kết bạn được với Mễ Tuyết, vậy thì sự phát triển trong tương lai của công ty nhất định sẽ không thành vấn đề, tiền đồ sẽ là vô hạn!"
Khóe miệng của Trương Húc Đông nhếch lên, nói: "Thảo nào em lại muốn làm bạn với cô ấy đến vậy, hóa ra chính là chuyện này.

Nếu em gọi tôi một tiếng anh Đông, tôi sẽ gọi cô ấy đến cho em ngay!"
Lâm Tâm Di trừng mắt nhìn Trương Húc Đông, nói: "Anh đúng là buồn nôn mà, em mới không gọi ấy.


Mà này, anh đừng có làm loạn ở đây đấy, đến lúc xảy ra chuyện, em cũng không thể cứu được anh đâu.

Mễ Tuyết không phải người bình thường!"
Chu Đại Thánh nghe vậy lập tức cả giận, nói: "Đại Đông, nếu anh có thể gọi cô ấy đến đây, tôi sẽ gọi ngay!"
"Cút, ông đây sợ cậu làm người khác buồn nôn đến chết mất!"
"E hèm, Đại Đông à, trong những bữa tiệc văn minh thế này, xin chú ý đến lời nói của anh!"
"Mẹ kiếp!"
"Xin chú ý đến lời của anh!"
Tuy nhiên vẫn có người đứng cùng Mễ Tuyết ở chung một chỗ, xem ra cô ấy đã gặp một vài người bạn.

Mà những người tách ra khỏi đám đông vừa rồi ánh mắt vẫn không rời khỏi Mễ Tuyết, suy nghĩ muốn tìm một cơ hội tốt, có thể nói nhiều hơn mấy câu.

Lỡ như không cẩn thận tuôn lời ngon ý ngọt nào đó làm Mễ Tuyết cao hứng, vậy thì xí nghiệp của bọn họ ít nhất cũng bớt vất vả đi mười năm.
Có một số quan chức thậm chí còn hơn thế nữa, nhìn Mễ Tuyết như thể nhìn thấy bà nội của mình vậy.

Chỉ vì vài câu nói của cô ấy thôi thì bọn họ có thể một bước lên mây ngay.

Ai cũng không muốn buông tha cơ hội này, giống như vô tình gặp được công chúa điện hạ trong các bộ phim truyền hình vậy.
Lý Tử Tịnh không chỉ muốn nắm bắt cơ hội này, mà anh ta còn thèm muốn vẻ đẹp của Mễ Tuyết.

Tuy nhiên anh ta biết rất rõ, tài sản của gia đình anh ta so với Mễ Tuyết, chỉ là kiến so với voi.

Ở trong mắt người khác anh ta chẳng qua chỉ là một dân đen, căn bản chỉ có thể thủ dâm ở trong lòng, ngoài mặt cũng không dám lộ ra một chút bất kính.
Ngược lại Mễ Tuyết cũng chú ý đến Trương Húc Đông, hơn nữa cảm thấy người này ở đây rất bình thản.

Bình thản đến nổi bật.

Hơn nữa cô ấy có thể nhìn ra được trong mắt người đàn ông này có một điều gì đó rất kỳ lạ, không thể nói ra đó là cái gì, nhưng thật sự rất hấp dẫn.

Chỉ là ngại thân phận của mình, hơn nữa bên cạnh Trương Húc Đông còn có Lâm Tâm Di, cô ấy đành phải kìm lại sự tò mò của mình.
"Đại Đông, tôi đi vệ sinh đây, anh có đi không?"
"Cậu lại muốn làm gì đấy?"
"Tôi mới mắc ói ấy.

Anh có thể đừng bày ra dáng vẻ thâm trầm được không.

Anh cho rằng mình có thể thu hút người phụ nữ của tôi đến đây sao?"
Trương Húc Đông nở nụ cười nói: "Chúng ta đánh cược nhé, cậu chờ mà xem."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui