Điều này làm Trương Húc Đông nghĩ đến một nhóm người đặc biệt ở Trung Quốc, bọn họ không được coi là sát thủ, với những người ngoài mà nói họ chẳng qua chỉ là vệ sĩ mà thôi.
Vệ sĩ đặc biệt của Trung Hoa, chính là những vệ sĩ mạnh nhất đất nước Trung Quốc.
Những người này đều rất mạnh, bọn họ là nhóm đẳng cấp hàng đầu thế giới, không thuộc về quân đội, nhưng lại nhận lệnh từ chỉ huy cao nhất của quân khu Trung Quốc.
Những người tiền nhiệm của bọn họ có vài mối quan hệ với Bảo Long Môn, nhưng nhìn chung mà nói, loại nhân vật này nếu không phải là vệ sĩ của thị trưởng thành phố thì cũng là vệ sĩ của các quan chức cấp cao.
Vai trò của bọn họ là bảo vệ những nguyên thủ quốc gia.
Mà giờ phút này lại xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa là trong sảnh chính bên cạnh có một nhân vật cực kỳ lợi hại và vô cùng quan trọng đối với đất nước Trung Quốc.
Đột nhiên, cả hai đồng thời mở mắt ra, sau đó đều nhìn về phía Trương Húc Đông, Trương Húc Đông mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
Mặc dù anh đã không còn là lính đánh thuê nữa, thế nhưng vẫn còn loại khí chất ấy ở trên người.
Khi nhìn thấy những người này không thể tránh khỏi việc cảm thấy thân thiết.
Tuy nhiên anh chỉ giả bộ hơi để ý đến hai người bọn họ chút thôi, nếu hai người bọn họ có thể phát hiện ra, vậy thì có thể thấy mức độ nhạy cảm của bọn họ đối với những biến hóa xung quanh lớn đến nhường nào.
Loại khí thế này tồn tại trong thực tế, mà thật sự chính xác là có.
Tuy nhiên một cao thủ có loại khí thế này phải xuất phát từ sự tự tin trong lòng.
Ví dụ như Trương Húc Đông thường cảm thấy có khoảng 99% nữ sinh lén lút nhìn anh, khi anh đảo mắt qua, lập tức có thể thấy rất nhiều ánh mắt hoảng sợ và lảng tránh.
Hai người kia cũng gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó nhìn nhau bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa rồi bọn họ cũng cảm nhận được trên người của Trương Húc Đông có điều gì đó, loại cảm giác mạnh mẽ tương thông này đến từ cả hai phía.
Vì vậy mặc dù chỉ nhìn nhau một cái đã hiểu rõ điều muốn nói.
Thế nên bọn họ bắt đầu chú ý đến Trương Húc Đông.
Trong trường hợp này, bọn họ không ngờ vẫn còn có một cao thủ như Trương Húc Đông tồn tại, cho nên bọn họ phải giữ đủ cảnh giác cùng kính nể, không được có chút sơ sẩy nào cả.
Trương Húc Đông đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú với hai vệ sĩ này, rốt cuộc bọn họ là loại người thế nào nhỉ?
Chỉ một lát sau, Trương Húc Đông đi về phía góc tường hai người bọn họ ngồi, anh ngồi xuống, nói: "Trước kia tôi là quân nhân, mới xuất ngũ chưa đến một năm, bây giờ làm vệ sĩ."
Hai người kia đã mở mắt ra, một người đàn ông trong đó có một vết sẹo dài khoảng 2cm trên mặt, hỏi: "Anh ở trong quân đội nào?"
"Chúng ta ít nhiều cũng tương tự nhau, xuất ngũ cũng phải giữ bí mật!" Trương Húc Đông chỉ có thể trả lời bọn họ như vậy, dù sao bản thân anh cũng là một lính đánh thuê ở nước ngoài.
Hơn nữa danh tiếng của Zo cũng không tốt lắm, nói không chừng còn đắc tội với bọn họ, cho nên anh không cần thiết phải nhắc tới chuyện trước kia.
Hai người kia cũng gật đầu, không hỏi nhiều thêm, bởi vì cho dù Trương Húc Đông có hỏi bọn họ, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không nói.
Có một số đơn vị cơ mật, ngay cả số thứ tự cũng được giấu kín, đối với người ngoài giới thì có thể nghĩ là bộ phận hậu cần hay gì đó.
Bọn họ đương nhiên có thể hiểu được Trương Húc Đông, bí mật chính là bí mật, nếu nói ra sẽ không còn là bí mật nữa.
"Tôi cùng hai anh rất có duyên, gặp nhau cũng là một loại duyên phận, vậy tôi không quấy rầy nữa, có thời gian rảnh rỗi có thể tìm tôi chơi!" Trương Húc Đông để lại số điện thoại cho bọn họ.
Hai người kia nhìn lướt qua dãy số, sau đó trực tiếp đốt, dùng để mồi châm thuốc.
Trương Húc Đông biết bọn họ đã nhớ, đây là một cách làm thông lệ của đơn vị cơ mật, không để lại bất kỳ dấu vết gì, chỉ cần lưu lại trong lòng là đủ.
Hiển nhiên bọn họ đã ghi nhớ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...