Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Buổi sáng lúc tỉnh lại đã tám giờ, Trương Húc Đông dụi mắt, bắt đầu mò mẫm tìm quần áo mặc vào rồi đi vào phòng tắm.

Đột nhiên anh ý thức được đây là một nơi xa lạ, hình như là ở trong một khách sạn nào đó.
Anh cố gắng nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhanh chóng phát hiện ra dường như anh không còn ký ức nào cả.

Thật ra muốn say rất dễ, những người thật sự muốn say lúc nâng ly lên đã say rồi.

Những người đến mua say nhưng vẫn không say được là bởi vì trong lòng các cô ấy say, tuy nhiên đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.
"Húc Đông, anh tỉnh rồi sao?" Lúc này, một người phụ nữ từ trong phòng tắm bước ra, tóc xõa ngang vai, chiếc váy bó sát tôn lên dáng người yêu kiều của cô, đôi mắt lạnh lùng vô tình dưới hàng lông mày dài đậm, trong mắt lộ ra một nụ cười như không cười.
"Chị Nguyệt!" Trương Húc Đông không ngờ đó lại là Mạnh Nguyệt.

Anh nhanh chóng quét mắt đến căn phòng vừa rời đi, tối hôm qua anh không phải anh đã cùng người phụ nữ này xảy ra chuyện gì đấy chứ?
"Sau này anh phải có trách nhiệm với tôi."
Trương Húc Đông lập tức biết được nhất định đã có chuyện xảy ra, chỉ tiếc là anh đã thật sự say, anh nói: "Chị Nguyệt, chị muốn em chịu trách nhiệm thế nào?"
"Ồ, chọc anh vui thôi, tối hôm qua tôi ngủ trong phòng kia!" Mạnh Nguyệt chỉ sang một hướng khác, nói: "Lúc tôi đến, anh đã say rồi, nên tôi để cho anh em đưa anh đến nơi này."
"Vậy thì tốt quá!" Trương Húc Đông thầm thở dài.
"Nhưng mà trong một buổi tối anh đã gọi tên của ít nhất mười cô gái đấy."
"Vậy, thôi, tôi đi trước nhé!"
"Anh đợi một chút." Mạnh Nguyệt hơi cúi xuống, để lộ ra một cái nhíu mày nhẹ nhàng, cầm bút viết gì đó một lúc, sau đó đưa cho Trương Húc Đông vừa tắm xong, nói: "Đây là ngân phiếu hai triệu, Long Đầu nhờ tôi đưa cho anh, tiếp tục cố gắng nhé!"
Trương Húc Đông trực tiếp đút vào trong túi, bang hội đã đưa cho anh thì việc gì mà không cần: "Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Tần Vũ...!Cả nhà ông ta nữa." Anh nở một nụ cười rồi bước ra ngoài dưới ánh nắng rực rỡ, cả người tràn đầy năng lượng.
Quay trở lại trường học, rốt cục cũng đến kịp tiết học cuối cùng của buổi sáng.

Trương Húc Đông nhìn thấy Lý Bác mang theo hai cặp mắt thâm đen, cả người có chút nặng nề, bèn hỏi cậu ta đã chuyện gì xảy ra.

Tên nhóc này nói Triệu Tuyết đã chết, sau đó Trương Húc Đông cũng không có hỏi gì thêm.

Cho dù chuyện có thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ có thể nói với cậu ta người chết không thể sống lại, người còn sống phải tiếp tục sống thôi, để cậu ta kiên cường lên.
Người bình thường đều muốn tìm sự cân bằng trong lòng, nếu như cuộc đời của bạn đã đủ khốn khó rồi, vậy thì hãy tìm người còn khổ hơn mình để nói chuyện.


Như vậy tâm trạng có lẽ sẽ tốt hơn không ít.

Tuy nhiên Trương Húc Đông tuyệt đối sẽ không cười trên sự đau khổ của người khác, bởi vì không có gì đáng để vui vẻ cả.
Lý Bác này giống như trở thành một người khác vậy, suốt ngày im lặng, tình trạng này vẫn cứ tiếp diễn hai ngày nay.

Ban đêm cậu ta còn lén khóc thầm trong chăn, Trương Húc Đông cũng chỉ có thể cho cậu ta một điếu thuốc.

Thời gian rồi sẽ xoa dịu đi tất cả thôi.
Rốt cuộc cũng có chuyện có thể để cho Trương Húc Đông cao hứng, đó chính là vũ trường Ba Na Lạp.

Ác Quỷ quản lý rất tốt, quan trọng nhất là hàng của trùm ma túy Israel đã đến.

Ngoại trừ bán cho Vũ Môn để thu lãi lớn, còn chia cho Trương Húc Đông 2% hoa hồng.

Số ma túy còn thừa giữ lại để bán trong vũ trường, độ tinh khiết của nguồn hàng mới này còn cao hơn cả nguồn hàng trước đây Vũ Môn cung cấp.

Công việc làm ăn của Ba Na Lạp ngày càng phát đạt trong chốc lát.
Vì vậy chưa đến ba ngày, dù Trương Húc Đông không làm gì cả, mỗi ngày nhìn mấy trăm ngàn tệ vào thẻ, làm gì có ai còn buồn bực không dậy nổi chứ.
"Đông Tử, anh bận rộn cái gì vậy?" Khô Lâu gọi điện thoại, có vẻ như điện thoại của ông ta đã được sạc đầy, âm thanh trong điện thoại cũng lớn hơn hẳn.
Trương Húc Đông: "Sáng nay không có lớp, tôi đang cùng các anh em đi dạo trong sân trường!"
"Anh đúng là rảnh mà!" Khô Lâu tức giận không có chỗ phát tiết, nói: "Đợi sau này 60 tuổi đi bộ cũng không muộn đâu.

Chuyện lần trước nói cùng anh, anh cũng không để trong lòng gì cả."
"Chuyện gì nhỉ?"
"Đòi tiền đấy, tôi đang ở trước cửa trường kỹ thuật các cậu, mau ra đây."
"Ông không nhắc tôi cũng quên rồi!"
Đạo lý nhận tiền phải làm việc cho người ta là chuyện đương nhiên.


Khi Trương Húc Đông nhìn thấy Khô Lâu đang ngồi trước cổng trường hút thuốc, chỉ có một mình ông ta, Trương Húc Đông liền hỏi: "Không phải chỉ có hai chúng ta thôi đấy chứ?"
Khô Lâu ném điếu thuốc rồi đứng lên nói: "Bọn họ giả bộ ức hiếp người ta thì giỏi, nhưng đánh nhau thật lại chả bằng ai.

Có cao thủ như cậu ở đây chúng ta chỉ cần hai người là đủ rồi."
"Có phải ông sợ chia tiền cho bọn họ đúng không?"
"Nói nhảm!"
Trương Húc Đông bật cười, Khô Lâu này đã biến thành một tên keo kiệt vắt chày ra nước rồi, đúng là một tấm gương của xã hội đen bây giờ nhỉ.

Có nên cho ông ta một lá cờ thưởng để khen ngợi không nhỉ?
Khô Lâu lái một chiếc xe van màu xám tro, khởi động ba lần mới nổ máy, Trương Húc Đông hỏi ông ta: "Triệu Tuyết bị đám người kia giết con tin sao?"
"Anh cho rằng đó là thật đấy à?" Khô Lâu nhìn Trương Húc Đông, hậm hực nói: "Con đàn bà ti tiện này cũng đáng đời lắm, không liên quan gì đến tôi!"
Trương Húc Đông hút thuốc không đáp lại lời nào, anh nghĩ nhất định tên này không thoát khỏi liên quan đâu.
"Đối thành người khác tôi cũng lười giải thích.

Thật ra chuyện là như vậy, một khoảng trước đây, cô ta dây dưa cùng những người có tiền, mặc đồng phục học sinh quyến rũ người ta.

Nói đúng hơn là cô ta muốn lừa tiền người kia, tiền lừa đến tay đã tiêu xài hết nửa tháng.

Sau đó cô ta quay lại tìm tôi bảo vệ mình.

Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến tôi một chút, nếu không phải tôi không đồng ý với cô ta, có lẽ cô ta cũng không đến nỗi bị người kia giết chết!" Khô Lâu không hề tỏ ra tức giận hay thương hại, chỉ nói: "Thật ra tôi cũng không tệ như anh nghĩ đâu."
Trương Húc Đông: "Trông dáng vẻ của ông, cái chết của cô ta cũng không có ảnh hưởng gì đến ông nhỉ?"
Khô Lâu cười nói: "Còn có thể ảnh hưởng gì đến tôi cơ chứ, con người tôi chính là như vậy, cái gì cầm được thì cũng buông được.

Nếu như bây giờ tên nhóc nhà anh chết, tôi đảm bảo sẽ lấy hết những thứ quý giá trên người anh, rồi giúp anh nhặt xác sau."
"Tôi đây có chết cũng không chết bên cạnh ông đâu!" Trương Húc Đông ném 20.000 tệ trong túi lên người Khô Lâu, nói: "Nếu như tôi thật sự chết, vì 20.000 tệ này, ông nhớ nhặt xác cho tôi đấy."

"Anh có nhiều tiền lắm à? Đây là tiền của anh mà, cầm lại đi, ông đây không cần bố thí."
Trương Húc Đông cười cười: "Ai bố thí cho ông, đây là tôi đây cho ông mượn, mỗi tháng lấy lãi 30%."
Khô Lâu cũng cười, ông ta biết làm gì có lãi suất quái gì, nếu có thì chắc cũng là 0%.

Nhưng mà người có thể làm chuyện này, ông ta lại có chút cảm động, dù sao mấy ngày nay ông ta quả thật đang thiếu tiền: "Được rồi, không ngờ tên nhóc nhà anh lại hào phóng như vậy, phần ân tình này tôi nhận!"
Xe chạy về hướng tây 10km, sau đó tiếp tục đi về hướng bắc hơn 10km nữa mới dừng lại, bên cạnh chính là một tiệm spa lớn, trên dưới tổng cộng có 7, 8 tầng.

Ở nơi rách nát này là một khu công trình kiến trúc, có tên là Spa Hồng Vận.
Nhìn thấy chỗ này, trên người Trương Húc Đông vẫn thấy hơi nhột, anh hỏi: "Là chỗ này sao?"
Khô Lâu ngẩng đầu, ném cho Trương Húc Đông một chiếc mũ rock hip-hop, nói: "Đội lên!"
Trương Húc Đông đội mũ lên đầu, nhìn gương chiếu hậu, trông dáng vẻ này có thể tạo mấy kiểu chụp ảnh được đấy.

Anh hỏi: "Đội mũ làm gì thế? Muốn giả bộ hù dọa bọn họ sao?"
"Giả bộ cái quá gì, đã là lần thứ tư tôi đến đây rồi, những người bên trong đều biết tôi cả.

Nếu không giả dạng thế này thì chắc ngay cả cửa còn không vào được nữa là!" Khô Lâu cũng đội một chiếc mũ tương tự, sau đó còn lấy ra một cặp kính râm.

Ngay lập tức trông ông ta có vẻ ra dáng đại ca, còn Trương Húc Đông trở thành người hầu.
"Bọn họ cũng không biết tôi, tôi đội làm gì!" Trương Húc Đông ném mũ vào, nói: "Có vũ khí không đấy, lát nữa nói lỡ nói không hợp đánh nhau thì sao?"
"Có chứ!" Khô Lâu đưa cho Trương Húc Đông một con dao màu vàng, nói: "Nhét vào trong tất, bọn họ sẽ kiểm tra đấy!"
Trương Húc Đông thấy loại dao này dù có đâm 5, 6 nhát cũng không giết được, còn không bằng con dao anh, nhắm ngay cổ họng là được rồi.
Khô Lâu nghênh ngang bước vào Spa, lập tức được hai cô gái bước đến chào đón, hỏi: "Chào anh, muốn tắm rửa trước hay phục vụ trước?"
"Lát nữa nói sau, chúng tôi đến bàn chuyện làm ăn với anh Mã!" Khô Lâu biết cách làm sao để gặp được người ông ta muốn gặp.
"Ồ, tìm anh Mã sao, mời hai người đi theo tôi!"
Quả nhiên, một cô gái kính cẩn làm động tác mời, hai người Trương Húc Đông đi theo cô ta lên lầu ba.

Cô gái kia mỉm cười, tỏ ý anh Mã đang ở lầu ba, để tự nhóm Trương Húc Đông đến đó.
Bóng lưng của cô gái kia còn chưa mất hút, hai người đàn ông vạm vỡ đã tiến tới, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chúng tôi tìm anh Mã để bàn chuyện công việc!"
"Bốp!" Một tên trong đó hất văng mũ cùng mắt kính của Khô Lâu, nói: "Mẹ kiếp, hèn gì tao nhìn quen mắt như vậy, hóa ra lại là mày!" Đúng lúc đó, có khoảng 7, 8 thanh niên từ trong phòng bước ra, trong tay còn mang theo gậy gộc, mã tấu các loại.
Khô Lâu một cước đạp người này vào tường, mắng: "Ông đây tới đây đòi tiền thay lão đại Bá Vương của tao, tiền bọn mày thiếu khi nào trả, nếu không trả tao sẽ giết cả nhà lão Mã."
"Lão Mã cũng không phải cái tên mà mày có thể gọi, các anh em xông lên giết chết hai người này nào!" Trong nháy mắt bọn họ vọt tới, Trương Húc Đông đã sẵn sàng một cước đá bay.


Đột nhiên cánh cửa căn phòng riêng kia mở ra, một người đàn ông cao to đầu trọc khoảng 27, 28 tuổi bước ra, đầu anh ta còn sáng hơn cả bóng đèn, quát những người kia, sau đó khinh thường hừ lạnh nói: "Lão đại nói để cho người của Bá Vương vào nói chuyện!"
Trương Húc Đông cùng Khô Lâu được đưa vào một phòng riêng rộng lớn, ở giữa có bể suối nước nóng, xung quanh có kê vài chiếc gh.

Bên trong đó có vài người ngồi hút thuốc, mấy cô gái trẻ trung đang chà lưng cho một người đàn ông có hình xăm con ngựa đỏ dữ tợn.

Có một người chui dưới nước, không biết tay đang chà xát gì mà tần suất dao động lại rất nhanh.
"Đông Tử, nếu bọn họ thừa nhận chúng ta là người của Bá Vương, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng động thủ.

Tí nữa anh nhớ để ý ánh mắt của tôi!" Khô Lâu thấp giọng dặn dò bên tai Trương Húc Đông.
"Các cậu tìm chỗ ngồi đi!" Người đàn ông ở dưới nước kia quay lưng về phía hai người Trương Húc Đông, đợi đến khi bọn anh ngồi xuống rồi mới chậm rãi quay người lại.

Ông ta khoảng chừng 40 tuổi, vóc dáng xem như không tệ.

Trương Húc Đông lập tức hiểu được biệt danh của người đàn ông này không liên quan gì đến hình xăm trên lưng ông ta, mà là khuôn mặt dài hơn một nửa người bình thường kia, làm anh cũng không phải liên tưởng đến loài ngựa, mà là một loài lừa châu Phi mới đúng.
Lão Mã vén tóc cô gái ở trong nước kia, nói cô ta có thể đi, nhận lấy khăn đưa cho ông ta rồi lên bờ.

Ông ta nói: “Hai cậu dám đến chỗ của tôi làm loạn, ngay cả bản thân Bá Vương cũng không có can đảm làm như vậy đâu.

Các cậu ăn gan hùm mật gấu sao?"
Khô Lâu cũng không bị ông ta hù dọa, mà lạnh mặt nói: "Đừng nói nhảm nữa, lão đại là lão đại, tôi là tôi.

Hôm nay là lần thứ tư tới đòi tiền, dù một phần lãi các ông cũng đừng hòng thiếu, nếu không đưa ông đây sẽ không đi!"
Lão Mã kia cười nói: "Đúng là người trẻ tuổi thì có tinh thần quá nhỉ.

Nói thật với các cậu, gần đây tình hình kinh doanh không tốt lắm, nếu cậu đã tới nhiều lần tôi cũng không thể không đưa.

Phần lãi suất hôm nay nhất định sẽ đưa cho các cậu, đợi khi nào có tiền tôi sẽ đích thân đưa qua cho Bá Vương sau!"
Ông ta bảo một tên đàn em xách túi ni lông đến, sau đó đổ tiền ra, bên trong có đủ loại tiền giấy màu gì cũng có.

Mấy đồng 10 xu nảy lên rồi lăn xuống nước.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui