Toàn thân người này mặc đồ đen, ngồi ở trên giường, sau khi Trương Húc Đông hỏi xong, ước chừng hơi ngừng lại ba giây rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trương Húc Đông lập tức kinh ngạc, hóa ra là một người phụ nữ, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp.
Đôi gò má trắng nõn, tựa như một thiên sứ giáng trần, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, lớn chừng bằng một bàn tay, cùng với ngũ quan thanh tú.
Đặc biệt là đôi mắt vừa lẳng lơ vừa ngạo nghễ như phượng hoàng, hấp dẫn trái tim của người khác.
"Quỷ Sa Tăng, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, đúng không?"
"Hóa ra là cô, khó trách tôi cảm thấy có chút quen thuộc, thực lực của cô lại tăng lên không ít nhỉ!"
"Nào, đến đây, bỏ tiền!" Đỗ Phong quay sang Diêm Chí Phi và Ngô Túy Phong, liên tục bắt tay: "Tôi đã nói bọn họ nhất định biết nhau mà, các cậu còn không tin, nguyện ý thua cuộc!"
Một người nhét 500 tệ nhét vào tay của Đỗ Phong, Diêm Chí Phi chán nản ngậm thuốc lá hỏi: "Lão đại, sao cậu biết bọn họ có quen nhau?"
"Đúng vậy! Một người ở Israel, một người ở Amazon mà, không hề hợp lý chút nào!" Ngô Túy Phong cũng rất khó hiểu.
Tiêu Diễm nhếch miệng cười nhạt, nói: "Lúc trước tôi cùng lão đại đi đón A Hoàng, lão đại hỏi rồi."
"Con bà nó!" Hai người kia trực tiếp mắng to, đưa tay ra cướp lấy ví tiền trong túi của Đỗ Phong.
Trương Húc Đông nhìn A Hoàng này, giống như cô ta nói vậy, đây đúng là lần thứ ba gặp mặt.
Lần đầu tiên Trương Húc Đông bảo vệ một quý tộc của châu Âu, cô ta là sát thủ, thực lực của hai người ngang nhau, không ai trong hai người chiếm được tiện nghi cả.
Lần thứ hai là tại võ đài quyền anh ngầm ở Việt Nam, Trương Húc Đông ngồi ở trên khán đài, nhìn cô đang đánh nhau kịch liệt trong đó.
"Tôi còn chưa biết tên cô."
"Tôi biết anh là Quỷ Sa Tăng Trương Húc Đông!"
"Cô thì sao?"
"Hắc Hoàng.
Nữ Vương của tổ chức Sát Thiên của bọn họ."
Đỗ Phong bò dậy khỏi người Diêm Chí Phi cùng Ngô Túy Phong, cười nói: "Anh Đông, A Hoàng là cô nhi được cha em nhận nuôi ở Kenya 10 năm trước.
Cha đã bỏ hàng chục triệu vốn liếng để đào tạo cho cô ấy, những thành viên sát thủ ở ngoài kia đều do cô ấy huấn luyện ra đấy.
Em lại có một bất ngờ khác dành cho anh rồi!"
"A Hoàng, gọi anh Đông."
"Anh Đông."
Trương Húc Đông chậm rãi gật đầu, huấn luyện được một kẻ mạnh chân chính không phải chỉ cần đầu tư chục triệu là được mà hơn cả trăm triệu ấy chứ.
Mà tất cả những kẻ mạnh đều cực kỳ trung thành, đây dường như là định lý bất biến trong vòng tròn này.
Thực lực của Đỗ Phong không tệ, nhưng so với Hắc Hoàng còn kém quá nhiều.
Tuy nhiên cậu ta có thể làm cho Nữ Vương kiêu ngạo như phượng hoàng này gọi anh một tiếng "anh Đông", Trương Húc Đông quả thực cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đã từng không có lòng tin lắm, nhưng bây giờ xem ra tổ chức Sát Thiên này đã có thể sánh ngang với một băng đảng cỡ vừa rồi.
Nửa đêm, lửa trại đã tắt, trên trời chỉ còn lại vầng trăng sáng tỏa ánh bạc như nước, Trương Húc Đông ngồi trên vách tường, cách anh không xa chính là Hắc Hoàng.
Hai người đã im lặng hơn một giờ, cuối cùng Trương Húc Đông không nhịn được lên tiếng hỏi: "Ở nước ngoài có biến động gì lớn không?"
Hắc Hoàng chậm rãi quay đầu chuyển hướng nhìn về phía Trương Húc Đông: "Rất nhiều.
Nhưng nhiều nhất là liên quan đến anh, đoàn lính đánh thuê Lôi Nặc treo giải thưởng 1 tỷ cho ai lấy được đầu anh.
Không ít kẻ mạnh đi tìm tung tích của anh, tôi cũng có chút động tâm đấy."
"Cô trở lại lấy đầu của tôi?"
"Nếu đầu của anh dễ lấy như vậy, đã mất từ lâu rồi.
Hơn nữa anh là Quỷ Sa Tăng, là tử thần đấy.
Tôi nghĩ không có ai chắc chắn điều đó cả."
"Cáo Vàng đã biết tung tích của tôi, có lẽ anh ta đã bắt đầu hành động."
"Cáo Vàng Đang Bay sao? Tôi nghe nói anh ta không chỉ vì muốn lấy đầu của anh, mà còn vì con gái của ông trùm trang sức đó."
Trương Húc Đông nhướng mày, anh quả thật không sợ Cáo Vàng, dù sao anh ta cũng là người không phải thần.
Nhưng nếu tên đó đánh trúng Tưởng Khả Hân, vậy thì chuyện này không dễ rồi.
Dù sao anh cũng không thể luôn ở bên cạnh Tưởng Khả Hân được, anh nhìn Hắc Hoàng nói: "Tôi cần cô giúp đỡ một chuyện."
"Một trăm triệu!"
Mẹ kiếp, Trương Húc Đông thầm mắng người phụ nữ này đúng là miệng thật rộng mà, tưởng tiền là đất sao, không đủ thì vào núi đào đấy à.
Tuy nhiên vì sự an toàn của Tưởng Khả Hân, số tiền này nhất định phải bỏ ra thôi, anh nói: "Đồng ý."
"Cô ấy tên là Tưởng Khả Hân, ở trường đại học Ngọc.
Dựa theo quy định, sẽ đưa cô trước 20%, trong vòng một tuần lễ sẽ vào tài khoản!" Nói xong, Trương Húc Đông nhảy xuống tường, chuẩn bị rời đi.
"Đã lâu không gặp, anh rời đi sớm như vậy à?"
Trương Húc Đông không quay đầu lại, phe phẩy tay nói: "Con đường phía trước còn rất dài, nói không chừng qua vài ngày nữa chúng ta lại gặp mặt nhau."
Bảy giờ sáng hôm sau, Trương Húc Đông nhìn thấy một chiếc xe công vụ đậu trước cửa nhà Chu Tư Đồng, anh cảm thấy có thể là tên Lý Tử Tịnh kia tới gây chuyện.
Vì vậy anh đứng cách đó không xa quan sát, tuy nhiên mười phút sau, Chu Tư Đồng ngáp liên tục bước ra, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông đã mỉm cười chào hỏi: "Húc Đông, chào buổi sáng!"
"Buổi sáng tốt lành!" Trương Húc Đông đi tới, nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng 37, 38 tuổi đang xách vali giúp Chu Tư Đồng, hỏi: "Đi ra ngoài sớm như vậy sao?"
"Đúng vậy, có thể nghỉ ngơi một ngày cũng không tệ!" Chu Tư Đồng cười khổ nhận điện thoại từ trợ lý của mình, nói: "Tôi không thể chắc chắn được lần nghỉ tiếp theo là vào lúc nào, cho tôi số của anh, nếu như tôi được nghỉ trước thời hạn thì gọi cho anh nhé!"
"Không thành vấn đề!" Trương Húc Đông cho cô số điện thoại di động
"Tư Đồng, em cũng là diễn viên lão làng rồi sao không để ý đến hình tượng vậy chứ? Nếu để cho phóng viên phát hiện em cùng người đàn ông này trao đổi số điện thoại, vậy thì em định giải thích với truyền thông thế nào đây?" Người đàn ông hiển nhiên là quản lý của Chu Tư Đồng, gương mặt của anh ta cực kỳ âm u.
"Anh Trịnh, ngôi sao cũng là con người mà, chẳng lẽ em ngay cả quyền kết bạn cũng không có sao?" Chu Tư Đồng đẩy anh Trịnh kia vào trong xe, nói: "Anh yên tâm, nơi này là khu biệt thự, phóng viên không thể nào vào đây được đâu, hơn nữa tôi sẽ rất cẩn thận."
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía Trương Húc Đông le lưỡi, vẫy tay chào tạm biệt, sau đó tay làm động tác gọi điện thoại, thấy Trương Húc Đông gật đầu, cô mới mỉm cười tủm tỉm lên xe.
Sau khi nhìn xe rời đi, Trương Húc Đông tới bụi cỏ trước cửa biệt thự, đưa tay tóm lấy một người đàn ông đang cầm máy ảnh ra, anh ta giãy dụa kêu lên: "Anh...!anh muốn làm gì? Tôi là nhà báo, mời anh lịch sự với tôi!"
Trương Húc Đông bật cười, anh vừa mới nhìn thấy một đầu máy chụp ảnh thò ra, với kinh nghiệm làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, những thay đổi nhỏ xung quanh đều lọt vào mắt của anh cả.
Tuy nhiên anh vẫn rất hòa nhã với tên phóng viên này, lỡ như người ta viết loạn lên thì biết làm sao, vì vậy anh chỉ đập vỡ máy chụp ảnh thôi.
Dùng thủ đoạn thích hợp để tên nhãi này ngậm miệng lại, hỏi địa chỉ nhà của anh ta, cảnh cáo nếu anh ta dám viết bậy, anh nhất định sẽ tìm anh ta rồi giết chết ngay.
Dưới thủ đoạn của Trương Húc Đông, tên paparazzi kia đương nhiên không chịu nổi.
Anh tin chắc rằng đồng chí phóng viên vĩ đại tuyệt đối sẽ không dám nói ra chuyện này.
Ngồi ở nhà, Trương Húc Đông trả lời vài email cho anh em trong Zo, buổi chiều trở lại trường đại học.
Mọi việc ở trong trường đại học diễn ra theo hướng mà anh đã dự liệu, rất hài lòng không có vấn đề gì cả.
Dần dần anh cũng đã có tiếng nói chung với một số ít học sinh giỏi.
Mọi người đều cảm thấy Trương Húc Đông không chỉ có nhiều tiền, hơn nữa còn học mọi thứ rất nhanh.
Cho nên chỉ sau nửa tháng, Trương Húc Đông đã hoàn toàn theo kịp tiến độ học tập, hơn nữa trong kỳ thi thử này, anh gần như đứng đầu trong tất cả các môn học.
Không chỉ đạt bảy tám giấy khen, mà còn nhận được học bổng tới ba số 0.
Nhưng mà anh cũng không thể cưỡng lại yêu cầu muốn anh mời cơm của các học sinh cùng khoa, cuối cùng anh phải cho mỗi người một cây kẹo mút thì cuối cùng mới giải quyết được.
Khi Trương Húc Đông đang nghịch chiếc điện thoại hai SIM mới mua bằng tiền học bổng thì một cuộc điện thoại gọi đến: “Anh Đông, xảy ra chuyện rồi, không thể nói một hai câu trong điện thoại được, anh mau về ký túc xá đi."
"Có chuyện gì mà trong điện thoại...!con bà nó, cúp máy rồi!" Trương Húc Đông thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đi ra ngoài, ánh mắt của đám nữ sinh trong lớp vẫn luôn chuyển động theo anh.
Điều này làm cho Trương Húc Đông thầm sảng khoái trong lòng.
Xem ra thời tiết hơi lạnh thế này, anh chọn mặc một chiếc áo khoác bọn họ thích, bỏ ra hơn mấy ngàn để mua hàng hiệu, có thể không thu hút các cô gái nhỏ sao?
"Tình huống gì vậy?" Sau khi Trương Húc Đông vào ký túc xá, mùi khói thuốc xộc vào mặt, nhìn thấy dưới chân của Trần Uy đầu lọc thuốc lá hơn nửa hộp.
Sau khi tên này nhìn thấy Trương Húc Đông rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Có nhiều tình huống lắm ạ, hiện tại người của Bang Đông Bắc, Tây Bắc cùng với Chiến Hổ đang bắt đầu làm nhục đàn em của chúng ta!"
"Mẹ kiếp, hút thuốc nhiều như vậy mà chỉ nói chuyện này sao!" Trương Húc Đông hít điếu thuốc vừa đốt một hơi thật mạnh, nói: "Không phải có Dũng Tử sao? Tên nhóc này đi đâu rồi?"
Trần Uy thở dài nói: "Đại ca của Dũng Tử ở Vũ Môn hình như muốn giết chết anh ta.
Sau đó giống như cái chết của Lão Hắc vậy, tìm một người thay thế anh ta.
Tình huống cụ thể em cũng không rõ lắm, người này chỉ nói mấy câu đã cúp máy ngay."
"Đã chết?"
"Không phải, là cúp điện thoại! Anh ta nói khi nào an toàn sẽ gọi lại cho em."
Trương Húc Đông suy nghĩ rồi nói: "Đây không phải là chuyện loạn trong giặc ngoài sao, nhìn địa vị của tên này ở Vũ Môn, tôi phải tự mình nghĩ cách thôi!"
Trần Uy đang muốn nói cái gì đó thì điện thoại của cậu ta vang lên, vừa thấy là Dũng Tử nhận máy, cậu ta hét lên: "Con bà nó, nói gì mà mới được một nửa vậy hả.
Cái gì? Vũ Môn buông tha cho anh sao? Còn phái người đến giết chết anh.
Anh đừng hoảng hốt, bây giờ anh nói địa chỉ, tôi lập tức bảo anh em tới đón ngay."
"Người anh em lần trước giết chết Lão Hắc ấy à.
Được rồi, anh chờ đấy, lập tức sẽ có người tới ngay!"
"Trông có vẻ là thật.
Anh ta nói Vũ Môn đã phái người điều tra anh ta đang làm việc cho thế lực mới mà có ý phản bội, phái người giết anh ta.
Anh Đông, nếu tên nhóc này đã bị gạch tên, vậy chúng ta cũng không cần phải cứu anh ta nữa đúng không?"
"Sao lại không cứu? Người này mặc dù vô dụng, nhưng đàn em của anh ta không nhận chúng ta, chỉ nhận anh ta thôi.
Cho nên nhất định phải bảo đảm an toàn cho anh ta.
Đúng rồi, nhân tiện đưa anh ta đến căn nhà thông tầng mà chúng ta thuê đi!" Trương Húc Đông vừa bắt đầu gửi tin nhắn, vừa nói: "Tôi sẽ để cho người của Sát Thiên qua, cậu đi chỉ đường cho bọn họ, bảo đảm không sót một sợi tóc của tên nhóc đó được!"
"Em biết rồi!" Trần Uy chạy nhanh ra ngoài, rung cả mỡ.
"Anh Đông, anh tìm em sao?" Trương Nhất Đao thở hổn hển dựa vào khung cửa, bởi vì Trương Húc Đông cũng gửi tin nhắn cho cậu ta, bảo cậu ta nhanh chóng trở về ký túc xá.
"Cậu có chìa khóa của căn hộ cho thuê chứ?"
"Có!"
"Được rồi, vậy đi đường rồi nói!"
Trương Húc Đông cùng Trương Nhất Đao bắt xe chạy nhanh đến căn nhà cho thuê.
Tới lầu dưới, Trương Nhất Đao mới chậm chạp nói cho Trương Húc Đông một tin tức như sấm sét giữa trời quang.
Chìa khóa quả thật cậu ta có, nhưng cậu ta đã để quên ở trong phòng học.
Trương Húc Đông thật sự muốn đạp chết cậu ta, nhưng mà lúc khẩn cấp này anh chỉ có thể phát huy kỹ năng cạy khóa của mình thôi.
Tuy nhiên vừa nhìn cánh cửa, anh phát hiện ra cánh cửa kia đã được vặn mở.
Có người bước vào đó rồi.
Vừa đi vào trong để nhìn xem, lập tức có rất nhiều người chào hỏi Trương Húc Đông.
Giờ phút này ở tầng một đã đầy ắp các thành viên của Sát Thiên, ngoại trừ tên Ám Báo kia, chắc là anh ta đã đi đón Dũng Tử.
"Tại sao các cậu đều ở đây vậy?" Trương Húc Đông hỏi.
"Anh Đông anh nói có việc gấp nên chúng em đều qua ngay!" Đỗ Phong đang cầm một ly thủy tinh uống trà, trong miệng nhổ lá trà ra tựa như nhổ hạt dưa ra vậy.
"Các cậu vừa vừa thôi, chỗ này còn có người ở đấy!" Trương Húc Đông vừa nói vừa mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra một lon bia.
Giây tiếp theo anh phát hiện bên trong đã cạn sạch.
Trương Nhất Đao nhìn đám người như sói đói này, vỗ vỗ cánh tay của Trương Húc Đông: "Anh Đông, tới đây, cho em uống một hớp để bình tĩnh lại nào.
Những người này đang làm cái gì vậy?"
Trương Húc Đông ném lon bia cho cậu ta, nói: "Con mẹ nó mấy tên này.
À mà này, tên nhóc nhà cậu sau này nếu không có việc gì thì cùng bọn họ rèn luyện một chút.
Nếu không lúc gặp trường hợp nguy cấp cậu sẽ làm cho ông đây mất mặt mất!"
"Cùng những người này sao?" Miệng của Trương Nhất Đao há to đến mức có thể nhét một quả đấm vào đó, cậu ta liều mạng lắc đầu: "Không được, không được, không được, thấy mấy người này em đã sợ rồi, hay là anh Đông tự nắm tay em dạy đi!"
"Tôi đã quyết định rồi, tên nhóc nhà cậu run rẩy cái gì vậy.
To gan lên chút nữa được không?"
"Ầm!" Cánh cửa đột nhiên bị đụng vỡ, nhìn thấy Trần Uy một thân đầy máu hét lên: "Đi tìm băng gạc và thuốc cầm máu, có người trúng đạn bị thương!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...