Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Vào một buổi sáng đẹp trời, Trương Húc Đông đang hút thuốc lá trong nhà vệ sinh ở cách phòng học không xa thì nghe thấy một vài học sinh đang nói chuyện không chút kiên dè nào cả: "Cậu có nghe nói chưa, Lão Hắc của trường đại học chúng ta hôm qua đã chết rồi, đầu bị đập nát như quả dưa hấu vậy, nghe nói là bị vật nặng đánh vào đấy."
“Mẹ kiếp, thật vậy sao? Lão Hắc vẫn luôn sợ Dũng Tử gây phiền phức nên bên người lúc nào cũng mang theo ít nhất 10 tên đàn em mà.
"Hơn mười tên đàn em thì sao chứ? Tất cả đều chết hết, tướng chết của bọn họ còn rất kinh khủng nữa cơ.

Nghe nói bị người ta đánh đến nỗi ngay cả mẹ của họ cũng không thể nhận ra con trai của mình ấy.

Bây giờ tổng cộng 13 thi thể đang nằm ở cục cảnh sát.

Còn có hai tên đang sợ hãi phát điên rồi."
"Con mẹ nó, cậu không lừa bọn tôi đấy chứ.

Sau lưng Lão Hắc không phải có bang Tam Hợp sao? Sao lại có thể chết thảm như vậy!"
"Ai lừa cậu là chó, hình như bang Tam Hợp cũng không quan tâm lắm.

Còn bắt đầu xem xét người kế vị mới nữa cơ, anh Thu của chúng ta muốn tranh giành vị trí đó, buổi sáng mới đưa cho tôi 100 tệ để tối nay đến lấy số!"
"Mẹ nó, mấy chiêu kia của cậu, nếu người ta bắt đầu sống mái với nhau, cậu nhất định sẽ tè ra quần đấy."
"Chết tiệt, cậu mới là người tè ra quần ấy, ông đây mẹ nó đi tiểu bằng tay!"
Trương Húc Đông cười nhạt, nghe Đỗ Phong nói lần này là Quyền Thủ tự đi.

Tên này cũng thật là tàn nhẫn, giết người là được rồi, cần gì phải đem người ta đánh tới nỗi mẹ cũng nhận không ra chứ.

Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng có thể hiểu, từ nhỏ lớn lên ở nơi đó, không biến thái mới là lạ!
Nghĩ một lúc, anh nhắn tin cho Đỗ Phong, hỏi thử xem anh chàng này thế nào.

Ám sát của Hắc Đạo chứ đâu phải tên sát nhân biến thái đâu, có cần phải tàn nhẫn đến thế sao? Mặc dù Trương Húc Đông không phải quá bài xích, nhưng anh cũng nên hiểu rõ ít tình hình của thủ hạ.
Sau ba phút, Đỗ Phong gửi lại tin nhắn, nội dung đại khái là, Huyết Linh Lung thích chặt đứt tay chân, chỉ chừa lại phần đầu cùng thân người, làm cho người ta sợ hãi tới chết đi sống lại.

Bạo Lực khi giết người sẽ tách thành ít nhất 3 đoạn để thể hiện sức mạnh của mình.


Quyền Thủ cùng Ám Báo có phần giống nhau, chỉ thích đập đầu người khác, duy chỉ khác ở chỗ Quyền Thủ sẽ đấm cho đến khi máu thịt bê bết, còn Ám Báo thì dùng một chân đập bể đầu, thể hiện sức bật của cậu ta.
Có duy nhất Hồng Viên thì lại thích dùng tay ôm đầu gối người khác rồi ném chết.

Còn những người khác thì thích sử dụng vũ khí hơn, các loại đao kiếm giết người, đại loại như vậy.
Vứt bỏ đầu lọc thuốc, Trương Húc Đông rửa tay trở lại phòng học, vừa mới ngồi xuống thì ngoài cửa đã có 3, 4 thanh niên tràn vào.

Một người trong đó hỏi: "Người nào là anh Uy?"
Không cần nghĩ cũng biết chắc là người của Dũng Tử tới, 100.000 tệ tiền mặt đó rất hấp dẫn, nhưng anh ta không dám nuốt xuống mà không làm gì cả, Trần Uy mơ mơ màng màng bò dậy từ trên bàn nói: "Là ông đây!"
11 giờ 45 phút, Trương Húc Đông vừa mới tan học đã ngồi trong căn tin, ăn no nửa bụng thì Trần Uy bưng một đĩa đi tới, cười nói: "Anh Đông, mọi việc đã ổn thỏa rồi, anh ta đồng ý giúp chúng ta.

Anh ta bảo em hỏi thử cần hỗ trợ thế nào?”
Trương Húc Đông hỏi: "Bây giờ anh ta có bao nhiêu người?"
Trần Uy múc thêm một muỗng cơm, hàm hồ nói không rõ: "200 người dám xông pha chiến đấu, cộng thêm vòng ngoài nữa chắc tạm thời cũng đủ 400 người!"
"Ồ!" Trương Húc Đông gật đầu nói: "Những người vòng ngoài kia không tính, 200 người quá ít, cậu để cho anh ta lôi kéo thêm vài tên liều mạng, ít nhất cũng phải 500 người.

Anh ta sợ thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi, nhưng mà cũng nên đưa cho anh ta ít tiền, cho thêm cậu 100.000 tệ nữa để đưa qua."
"Anh Đông, anh còn bao nhiêu tiền? Cho em xin một ít được không? Dạo này tiêu xài có chút vượt dự tính!"
"Cậu thiếu tiền thì đến Vũ Môn mà xin, kinh phí của ông đây có hạn.

Mới đi học có mấy ngày mà hết 300.000 tệ rồi này!"
"Anh Đông anh đừng keo kiệt như vậy chứ?"
"Thôi được rồi, đi ra ngoài cây ngô đồng ở ngoài nhà ăn rồi tôi cho cậu!"
"Vậy, vậy hay là quên đi ạ!" Trần Uy qua quýt móc ra 10.000 tệ cùng 5 xu, nói: "Ôi chao, chút tiền này sau này sao có thể sống được đây!"
"Anh Uy, đầu năm nay thu nhận đàn em khó khăn lắm, lần trước đánh nhau với Lão Hắc đã có hai thủ hạ bị chết, nên phải trợ cấp tiền cho gia đình bọn họ đúng không? Trong bệnh viện mười mấy thủ hạ bị thương cũng phải tốn tiền thuốc thang nữa chứ? Tiền bạc của em bây giờ phải rất dè xẻng, còn lại chưa tới 100 anh em dám xông pha lên nữa.

Anh muốn 500 người sao? Còn tối thiểu như vậy? Chi bằng anh giết em đi!" Dũng Tử lắc lắc sợi dây chuyền vàng trên cổ, lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Uy vỗ bả vai của anh ta nói: "Dũng Tử, không phải hôm nay anh mới ra ngoài lăn lộn, đàn em theo cậu thứ nhất là vì danh tiếng, thứ hai là đi theo có thể có tiền tiêu xài, có phụ nữ để ngủ.

Lương cố định của thủ hạ cậu là bao nhiêu?"

"Sáu, sáu trăm!"
"Con mẹ nó trước kia không phải năm trăm sao?"
"Lên giá mà, vật giá bây giờ tăng cao, bây giờ mà năm trăm thì không ai để ý tới anh đâu!"
"Tối hôm qua tổng cộng tôi đưa 100.000 tệ, tiền này anh không lấy đi thu nhận đàn em, chẳng lẽ tên nhóc nhà anh muốn cầm tiền mà không định làm gì sao?"
"Anh Uy à, đừng nóng giận, lời này không thể nói như vậy! Tôi mới vừa nói với anh rồi đấy, đưa tiền trợ cấp cho gia đình thủ hạ 20.000 tệ, tiền thuốc men cũng phải 50.000 tệ rồi, còn dư 30.000 còn lại tối hôm qua đi tìm Lão Hắc đánh nhau, không ngờ tên oắt này không đến nên tôi mới ủy thác cho các anh em tới thăm hỏi.

Tôi thực sự con mẹ nó nghèo hết sức mà!"
Dũng Tử không ngốc, hai năm qua anh ta không thể tiêu diệt được Lão Hắc.

Thế mà Trần Uy chỉ mới nói một câu đã giải quyết được, lực lượng này kinh khủng cỡ nào chứ.

Vì vậy anh ta tuyệt đối không định chọc giận người như vậy.
Trần Uy mặt đầy tức giận móc ra một tờ chi phiếu, mắng: "Mẹ kiếp, còn tưởng tiết kiệm được mấy chục ngàn, không nghĩ rằng tên nhóc nhà anh ăn tiền đến thế.

Còn dám giở làm ẩu với số tiền này nữa, cẩn thận cái đầu đấy!"
"Tốt quá rồi, anh Uy yên tâm, có khoản tiền này rồi chắc chắn không thành vấn đề gì đâu!"
Nhìn Trần Uy rời đi với vẻ mặt không vui, Dũng Tử lập tức nhét tấm chi phiếu vào túi, chửi: "Đồ ngu ngốc, tiền cũng nhiều quá đấy, muốn 500 người thì ông đây tìm ra 500 thôi, cho dù tương lai có chuyện gì thì đó cũng là đàn em của ông đây."
Anh ta vứt sợi dây chuyền vàng trên cổ cho một tay đàn em đứng ở phía xa, nói: "Con mẹ nó, ngày nào cũng đeo sợi dây chuyền xích chó cổ cũng bị đau cả, giả vờ thật không dễ chút nào mà! Đi thôi, trước tiên đi tới nhà hàng ăn một bữa cái đã."
Trương Húc Đông đi dạo trong trường, lập tức có hai học sinh xông tới cướp người, nói: "Người anh em, trông cơ thể cậu tốt như thế này, vậy có muốn kiếm thêm chút tiền không?"
Người còn lại trực tiếp lấy ra sáu tấm vé mời, nói: "Lăn lộn cùng anh Dũng đi, sẽ phát lương cho cậu vào mỗi tháng, hơn nữa sau này của cải dồi dào."
"Người anh em béo này, cậu có muốn phát tài không?"
Trần Uy đẩy tên đàn em đó một cái, nói: "Được rồi, đi nói với Dũng Tử rằng anh Uy đây hài lòng với biểu hiện của anh ta đấy, tiếp tục cố gắng!"
Hai sinh viên kia trố mắt nhìn nhau, đợi đến khi nhóm Trương Húc Đông đi xa mới phản ứng lại kịp, tiếp tục đi lôi kéo những học sinh khác.
Trần Uy lười biếng bước đi, nói: "Anh Đông, tên Dũng Tử này quả nhiên có chút thực lực, có nên khai thác anh ta về không?"
Trương Húc Đông nghĩ một lúc, nói: “Loại côn đồ thấy tiền sáng mắt này không thích hợp với đội ngũ của chúng ta, đúng rồi, chúng ta cũng cần phải chú ý hơn, cẩn thận tên này không bị kiểm soát mà giở trò ngược lại với chúng ta ấy chứ!"
Trần Uy gật đầu nói: "Em thấy tên nhóc này cũng không đáng tin mấy!"
"Ối chà, tên béo nhà cậu cũng hiểu biết quá nhỉ?"
"Còn gì nữa!" Trần Uy nghĩ tới điều gì đó, nói: "Anh Đông, chúng ta ra ngoài ở đi, nơi này không còn thích hợp với chúng ta nữa rồi."

Bộp!
Bả vai của Trần Uy bị vỗ vào, dọa cho cậu ta giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy tên nhóc Trương Nhất Đao kia thì tung ngay một cú đá.

Mặc dù cậu ta đá trượt nhưng trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ chửi: "Nhất Đao, con mẹ nó cậu là quỷ đấy à? Đi bộ còn không phát ra âm thanh sao, muốn hù chết ông đây sao?"
Ánh mắt của Trương Nhất Đao trông cực kỳ mập mờ, nói: "Hai người các anh còn muốn ra ngoài ở nữa, thế mà còn nói không thân thiết à?"
"Úi chao, xem ra không giấu được nữa rồi.

Tiểu Đao Đao, đến đây chơi với người ta một chút!"
"Con bà nó, thật đúng là!" Trương Nhất Đao dùng hai tay nắm lấy tóc, vẻ mặt đau khổ.
"Được rồi, đừng làm rộn nữa, tôi đồng ý ra ngoài ở, cậu đi làm đi!" Trương Húc Đông nhìn hai người bọn họ, không nói nên lời.
Trước kia không sợ côn đồ đùa giỡn lưu manh, chỉ sợ côn đồ có văn hóa.

Mà bây giờ đổi lại thành chỉ sợ côn đồ có tiền, có tiền chính là ông lớn.

Số lượng người của Dũng Tử tăng nhanh trong vòng ba ngày, trực tiếp đột phá đến mốc 600 người.

Chuyện này đương nhiên làm cho các thế lực khác trong trường đại học hoảng sợ, nhất là Bang Đông Bắc, bang Tây Bắc cùng với Bang Hổ Chiến, bọn họ không hiểu Dũng Tử muốn làm gì, chẳng lẽ muốn thống nhất trường đại học Minh Nhật Tinh này sao?
Trông Trần Uy có vẻ tùy tiện, nhưng người này làm việc lại để cho Trương Húc Đông rất yên tâm.

Chỉ hai ngày sau khi nói thì cậu ta đã tìm được chỗ ở, hơn nữa còn là một căn hộ thông tầng lớn, lầu trên công lầu dưới khoảng hơn 700 mét vuông, còn có một cái sân nhỏ.

Giá thuê một tháng là 5.000 tệ, ở ngoại ô với mức giá này là rất hợp lý rồi.
Tuy nhiên, số lượng người ngày càng đông, Trương Húc Đông có chút bất an.

Trong trường đại học này tốt xấu lẫn lộn, các băng nhóm lớn cũng sẽ biết chuyện này, sợ là ngay cả Dũng Tử cùng Trần Uy cũng đã rơi vào tầm ngắm của các lão đại rồi.
Chỉ có điều, mọi chuyện phức tạp hơn so với suy đoán của Trương Húc Đông.
Trụ sở chính của Bảo Long Môn là một căn biệt thự nằm ở phía Bắc của thành phố.
Hắc Long tên thật là Diệp Mặc Sở, khoảng chừng 23, 24 tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mái tóc lại cá tính nhuộm nửa đỏ nửa xanh.

Người bình thường nếu nhuộm thế này tuyệt đối là thô tục, nhưng với cậu ta lại cho thấy một dáng vẻ kiêu ngạo khác.

Cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách xem báo cáo mà thủ hạ vừa mang đến.
"Sở Nhi, lại bận bịu việc ở trường kia sao? Chú cho cậu 1000 anh em, đừng đào tạo nữa, phiền phức quá!" Một người đàn ông 30 tuổi đi theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước tới, cười nói.
"Tôi không muốn dựa vào các anh, tôi có thể tự làm được.


Chú Ưng, lại cùng cha tôi ra ngoài à?"
"Chúng ta đi ăn cơm với thằng nhóc Tần Vũ kia, tên này vẫn còn hiểu được đạo nghĩa giang hồ nữa cơ!" Người lên tiếng là người đàn ông trung niên, ông ta nhận lấy khẩu súng do người hầu đưa cho, ghim vào thắt lưng, nói: "Sao vậy? Không có hứng thú cùng tôi đi xem cảnh tượng hoành tráng này à?"
"Tôi không đi.

Còn có chút chuyện cần phải xử lý!" Nhìn hai người kia bước ra ngoài, Hắc Long sờ lên chuỗi ngọc Côn Lôn có giá trị trên cổ tay, nói: "Cậu nói là thủ hạ của Vũ Môn đang trắng trợn thu thập đàn em trong trường đại học sao? Đã điều tra ra ý đồ của bọn họ chưa?"
"Anh Long, chuyện này còn chưa rõ, bọn họ vẫn không có động tĩnh gì cả.

Em chỉ dò hỏi được Dũng Tử vừa mới nhận một khoản tiền lớn, cho nên đang không ngừng chiêu mộ người, nhưng nhất định là có tính toán gì đó!"
Hắc Long cười xấu xa nói: "Một tên côn đồ nhỏ, bỏ qua cậu ta cũng chả có gì to tát.

Tuy nhiên cậu phải điều tra sâu một chút cho tôi coi thử số tiền này ở đây ra, xem thử có phải sau lưng có thế lực nào không!"
"Em đã biết!"
"Hiệu suất không tệ, 50.000 tệ này cậu cầm đi, nhưng không thể làm lộ, hậu quả tự cậu biết rồi đấy!"
"Anh, Anh Long, em hiểu rồi!"
Trụ sở chính của Vũ Môn.
"Lão đại, có phải Dũng Tử dưới quyền em đã đi quá xa rồi không? Lão Hắc của Bang Tam Hợp vừa chết, cậu ta đã bắt đầu vểnh đuôi lên trời, có cần em bảo cậu ta kiềm chế một chút không?" Người vừa lên tiếng là lão đại của Dũng Tử, biệt hiệu là A Phi, đại ca thứ hai của Vũ Môn.
Người đàn ông được A Phi gọi là lão đại lúc này đang rũ mắt xuống.

Ông ta thậm chí còn có địa vị lớn hơn một trong năm đại ca của Vũ Môn nữa.

Tên gọi là Anh Cực, người này không phải loại đàn ông vạm vỡ, nhưng lại có cơ bắp.

Hai tay của ông ta có nhiều vết chai, rõ ràng ông ta có trình độ rất cao trong phương diện súng ống cùng đánh cận chiến.
"A Phi, cậu lăn lộn ở ngoài lâu như vậy rồi, có cần tôi nhắc nhở cậu nữa không? Loại chuyện nhỏ này cậu đừng bận tâm, giao cho các anh em dưới trướng đi.

Cậu ta lớn mạnh đối với chúng ta cũng có chỗ tốt, cậu không biết đàn em của A Phượng bên kia cũng đang đến trường đại học thu người sao? Chúng ta hoàn thành tiến độ trước cô ta, sau đó tranh thủ ngồi xem Thanh Long Hội cùng Bảo Long Môn giao chiến thu chút lợi ích!"
"Vâng, em đã rõ!"
Anh Cực đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Đúng rồi, cậu ta có dính dáng đến vụ vận chuyển ma túy ở gần trường học của chúng ta, đừng xảy ra sai lầm gì là được.

Nếu như phát hiện cậu ta dám phản bội, giết không tha!"
"Vậy em lập tức trở về thu xếp người đi vào, anh Cực, nếu không có chuyện gì em sẽ..."
"Đi đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui