"Ô ô..." Qua cửa kính phòng vệ sinh, Trương Húc Đông nghe thấy bên trong có tiếng kêu la thảm thiết.
Rất nhanh sau đó âm thanh dừng lại, quả nhiên chưa đầy một phút sau, Tiêu Diễm vô cảm bước ra, tay phải dính đầy máu, nói: "Anh Đông, phòng 406."
Cửa bị khóa trái, bên trong chỉ còn lại một thi thể lạnh lẽo cùng với năm người phụ nữ bất tỉnh.
Trương Húc Đông bước lên cầu thang đi lên lầu bốn, gần đến nơi, anh giơ tay ra hiệu bọn họ chờ một chút.
Sau đó thò đầu vào nhìn, có hai tên lính gác đang hút thuốc lá đứng đó.
Anh quay đầu ra dấu tay cho Tiêu Diễm cùng Đỗ Phong mỗi người một tên.
Hai người bọn họ gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn Ngô Túy Phong, lập tức người ở phía sau hiểu ý, "ầm" một cái chợt ngã xuống, gây sự chú ý với hai người kia.
Hai người kia nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực, một người nói với người còn lại: "Đi xuống xem có chuyện gì xảy ra!"
"Tại sao phải đi xuống đó làm gì? Ở xa như vậy đã ngửi thấy mùi rượu rồi, nhất định là một tên quỷ say rượu!" Người kia không nhịn được hỏi: "Này, có ai ở đó không? Đến đây đưa tên say xỉn này ra khỏi đây đi!"
Nhưng không có động tĩnh gì đáp lại cả, người kia hình như đá vào chân của người còn lại, mắng: "Con mẹ nó, đi xuống mang tên ngốc này đi thì chết à?"
"Cút, ông đây không đi đấy!" Người còn lại cũng trở nên tức giận.
Đám người Trương Húc Đông toát mồ hôi hột, không lẽ hai người này chuẩn bị đánh nhau đấy chứ! Nhưng mà, còn không đợi bọn họ dài dòng nữa, liền nghe được một âm thanh mở cửa.
Giọng của một người đàn ông vang lên: "Có chuyện gì đã xảy ra?"
"Có một tên say rượu, tôi bảo anh ta xuống đưa người đi, nhưng anh ta không chịu!"
"Con mẹ nó, còn làm tôi tưởng có chuyện gì! Hai người các cậu cùng đi xuống, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy mà còn đẩy cho nhau, có muốn lộn xộn với ông đây không!"
Tiếng đóng cửa lại vang lên, hai người kia miễn cưỡng xuống lầu, một người đá vào Ngô Túy Phong, mắng: “Mày không thấy đây là nơi nào à, cẩn thận ông đây đem mày cho chó ăn!
"Thôi được rồi, một tên quỷ say rượu dù mày có đánh chết nó thì cậu ta cũng không biết đâu, phụ nhau một tay đưa cậu ta xuống lầu dưới!"
"Ơ, các anh là?"
Bụp! Bụp!
Hai âm thanh dứt khoát vang lên.
Ngô Túy Phong bật dậy từ dưới đất, lập tức đá vào hai thi thể kia, trong miệng còn mắng: "Vừa rồi đá ông nội mày này, vừa rồi đá ông nội mày này!"
"Được rồi!" Trương Húc Đông đi ra, nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất nói: "Đừng để ý đến người chết làm gì!"
Nói xong, anh dẫn đầu đi lên lầu bốn.
Cửa phòng 406 ở phía bên trái, bên ngoài chỉ có hai lính gác vừa rồi thôi.
Hiển nhiên tối nay đối phương không ngờ sẽ có người đến đánh lén.
Giọng nói bên trong rất lớn, hình như còn có tiếng phụ nữ khóc.
Trương Húc Đông gõ cửa, bên trong yên lặng một chút, nghe thấy có người nói: "Đi mở cửa!"
Người mở cửa là một người đàn ông mập mập, mặt đầy thổ thiển, khi nhìn thấy năm người Trương Húc Đông, có chút nghi hoặc, hơi sửng sốt hỏi: "Các anh là ai? Ai cho các anh vào đây?"
"Cảnh sát!" Trương Húc Đông trực tiếp đẩy tên mập kia ra, sau đó tiến vào.
Lúc đi vào trong liền nhìn thấy Takukawa Matsumoto râu ria xồm xoàm đang ngồi trên ghế sô pha, còn có hơn mười người khác nữa.
Trong đó có một người đàn ông khoảng 25, 26 tuổi đang quỳ dưới đất, trên mặt đầy vết bầm tím.
Ở góc tường còn có một người phụ nữ áo quần tả tơi.
Vừa nghe thấy Trương Húc Đông nói anh ta là cảnh sát, tất cả mọi người đều sững sờ, mà người phụ nữ kia giống như được cứu rồi vậy, trực tiếp nhào vào người Trương Húc Đông, nhưng lại bị một người đàn ông cao to đẩy về góc lại, khóc lóc tỉ tê nói: “Cảnh sát, cứu tôi, bọn muốn..."
"Bốp!" Một cái tát hạ xuống mặt của người phụ nữ, sau đó là nhiều cái tát nữa, cho đến khi mặt mũi của người phụ nữ kia bầm tím sưng tấy lên.
"Đủ rồi!" Trương Húc Đông cùng Takukawa Matsumoto gần như quát lên cùng một lúc, người đàn ông nọ mới dừng tay lại.
Takukawa Matsumoto rõ ràng không sợ cảnh sát chút nào cả, ông ta đứng lên, dùng tiếng phổ thông chưa sõi nói: "Không biết các vị cảnh sát tới đây có chuyện gì không, tôi là bạn tốt của cục trưởng Hoàng khu vực Đông Thành."
Trương Húc Đông bước vào, ngồi xuống sô pha, Ngô Túy Phong cùng Diêm Chí Phi đứng ở cửa, Đỗ Phong và Tiêu Diễm đứng sau lưng.
Takukawa Matsumoto nhìn Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Các cậu không phải là cảnh sát đúng không?"
"Không sai!" Trương Húc Đông cười nhìn lướt qua người đàn ông đang quỳ kia, người đàn ông kia cũng đang khó hiểu nhìn anh.
Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự cầu xin, Trương Húc Đông nói: "Tôi không thích nói dối làm gì, nói thật với ông, chúng tôi đến đây để giết ông đấy!"
Trong nháy mắt, những vệ sĩ cùng thuộc hạ kiêu đều sờ vào vũ khí, Takukawa Matsumoto lại cười nói: "Giết tôi? Tôi thấy các cậu không phải vậy đâu, không có ai giết người lại nói cho đối phương biết cải!"
"Người này đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Húc Đông hỏi người đàn ông đang quỳ xuống kia.
Người đàn ông kia nhìn xung quanh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, thậm chí còn không dám nói gì cả.
Đỗ Phong đi thẳng tới chỗ anh ta, một cước đá vào người anh ta, đạp ngã anh ta xuống đất, lớn tiếng hỏi: "Con mẹ nó, anh Đông đang nói chuyện với anh đấy, trả lời."
Cảnh tượng gượng gạo đến khó tả, tất cả mọi người không nhúc nhích, nhưng đều thầm chuẩn bị động thủ, Takukawa Matsumoto nói: "Nhóc con, tôi không biết ai cho cậu dũng khí, lại dám ở địa bàn của tôi mạo danh cảnh sát."
Nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều rút mã tấu ra, còn có sáu người đàn ông vạm vỡ trong đó rút súng ra, trực tiếp nhắm vào người của nhóm Trương Húc Đông, tên mập mạp kia cười lạnh nói: "Lão đại Matsumoto à, chuyện của tôi đã làm xong rồi, không làm phiền ông nữa!"
Takukawa Matsumoto khẽ gật đầu, tỏ ý gọi thủ hạ đưa vali cho người đàn mập mạp kia, nói: "Anh Trần, hợp tác vui vẻ!"
"Ra tay được chưa?" Tiêu Diễm ở sau lưng Trương Húc Đông hỏi.
Trương Húc Đông cười nói: "Tôi có nói không thể đâu nhỉ?"
Vừa dứt lời, bốn người Đỗ Phong lập tức ra tay, trong căn phòng chật hẹp đột ngột nổ ra một cuộc chiến.
Hai con dao sắt trực tiếp hướng về phía Trương Húc Đông chém tới.
Trương Húc Đông một tay đỡ tay vịn của ghế sô pha quét chân tới, chân của anh giống như một thanh gậy sắt, hai người kia nhanh chóng bị đánh bay đến dính vào tường như chiếc TV LCD kia.
"Bốp!" Đỗ Phong đấm bay một tên thủ hạ, trực tiếp đoạt lấy con dao sắt trên tay anh ta, chém vào bụng của hai người đàn ông bên cạnh, ruột rơi vãi đầy sàn.
"A!" Người phụ nữ hét chói tai, hôn mê bất tỉnh.
Mà người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất cũng không biết đã bị ai chém một đao, nằm rên rỉ trên mặt đất.
Vết thương trên ngực dài nửa mét, lành ít dữ nhiều.
Trương Húc Đông âm thầm gật đầu, bốn người Đỗ Phong quả nhiên thân thủ không tệ, trong chốc lát căn phòng đã bê bết máu.
Máu tươi của những người bị chém nhiễm đỏ cả mặt đất.
"Mày...!mày muốn làm gì?" Takukawa Matsumoto muốn để cho vệ sĩ nổ súng, nhưng phát hiện ra không còn người của ông ta nữa.
Những tên vệ kia đã chết toàn bộ, ngay cả một phát súng cũng chưa nổ.
Tên họ Trần mập mạp kia đang núp sau lưng hai thủ hạ của cậu ta.
Nhưng không may là, Tiêu Diễm đã cho mỗi người một đao, hai tên thủ hạ kia ngã xuống trong vũng máu.
Lúc cậu ta chuẩn bị giết chết tên họ Trần, Trương Húc Đông bèn kêu lên: "Giữ cậu ta lại!"
Rầm!
Cánh cửa bị đập vỡ, một vài thủ hạ của Takukawa Matsumoto giống như uống thuốc kích dục, bắt đầu đi vào trong phòng, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Trương Húc Đông trực tiếp nhảy đến trước mặt Takukawa Matsumoto, cười nói: "Ông đây tới trừng trị mày!" Lời còn chưa dứt, con dao cận chiến lóe lên, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, Takukawa Matsumoto lập tức ngã xuống.
"Lên nào!" Trương Húc Đông thu con dao cận chiến lại, vọt đến những tên thủ hạ không phải côn đồ bình thường kia, một số là người Nhật, đã được trải qua huấn luyện đặc biệt.
Chiến trường nhanh chóng được chuyển đến hành lang, Trương Húc Đông thầm mắng tên Tần Vũ khốn kiếp kia, tại sao lại không nói Takukawa Matsumoto có một nhóm thủ hạ được đào tạo tốt như vậy chứ.
Trong lúc anh đang suy nghĩ bậy bạ, một lưỡi dao lạnh lùng lao vào người anh.
Trương Húc Đông vặn mình, trực tiếp nắm lấy cổ tay của tên nhóc có đôi mắt đỏ ngầu kia, sau đó quật cậu ta qua vai mình, ném ra ngoài khoảng chừng ba mét.
"Lão đại bị giết, hãy trả thù cho lão đại!" Không biết là ai đã hét lên, trong phút chốc đôi mắt đỏ ngầu của những thủ hạ còn lại biến thành màu đen, hai bên hành lang không dưới năm mươi người, bọn họ vây xung quanh Trương Húc Đông.
Lúc này, sống lưng của Trương Húc Đông hơi ớn lạnh, anh đương nhiên không phải người bất tử, không phải kiểu chỉ cần đánh một chiêu sẽ quật ngã ngay được một cao thủ.
Bị nhiều người bao vây như vậy, nhưng vẫn phải tỏ ra kiêu ngạo.
Khoảnh khắc năm người bọn họ phải đối mặt với nhiều cao thủ thế này, anh thật sự muốn chạy thoát thân hơn.
Anh thầm nghĩ mình còn trẻ như vậy, không muốn chết ở nơi này đâu.
Tuy nhiên anh cũng không thể bỏ mặc bốn người Đỗ Phong lại, lúc này bốn người kia đang liều mạng xông về hai bên.
Bọn họ tức giận mắng chửi, gào thét.
"Mẹ kiếp!" Trương Húc Đông nín thở, trong những đợt công kích qua lại của những người này, anh có thể giết chết một hai người, nhưng không thể chặn những lưỡi dao rơi như mưa cùng một lúc đươc.
Dưới sự công kích của bọn họ, trên người của Trương Húc Đông đã có ít nhất không dưới năm vết thương, mặc dù anh cũng đã giết hơn mười người.
"Anh Đông, xem ra khả năng hỗn chiến của anh không bằng bọn em!" Trên mặt Đỗ Phong nở nụ cười xấu xa, chỉ thấy hai tên đang chém Trương Húc Đông bị anh đá văng ra xa, đập mạnh đầu vào tường, hộc máu, văng óc ra ngoài.
Rõ ràng trong hỗn chiến, mã tấu vẫn có uy lực rất lớn.
Trương Húc Đông tay cầm mã tấu, chém bay một người, anh hỏi: "Ba người bọn họ sao rồi?"
"Ở chỗ đó!" Trương Húc Đông nhìn qua, chỉ thấy dưới nách của Diêm Chí Phi kẹp một người, phía trước có Tiêu Diễm cùng Ngô Túy Phong mở đường.
Vừa thấy cậu ta bước ra khỏi gian phòng kia, anh đã mắng: "Con mẹ nó, các cậu đúng là thương hoa tiếc ngọc quá nhỉ!"
"Anh Đông, không phải anh muốn chúng em đem cô ta ra ngoài sao?"
"Mẹ kiếp, tôi quên!"
Có Đỗ Phong phối hợp, tỷ lệ thương tích của Trương Húc Đông giảm bớt rõ ràng.
Một người lập tức bị đánh ngã, ôm bộ phận nào đó trên mặt đất lăn lộn qua lại.
Đỗ Phong đúng là không chừa thủ đoạn nào cả, giết là được rồi, cần gì phải để bọn họ thống khổ như thế.
Mười phút trôi qua, người trên mặt đất ngã càng lúc càng nhiều, giết từ lầu bốn xuống lầu ba.
"Anh ta...!bọn họ, còn là...!con người sao? Sao có thể lợi hại như vậy được?" Một tên thủ hạ thở khò khè nói.
Đao sắt đã bị chém thành ba mảnh, Trương Húc Đông nắm chặt quả đấm, xương cốt phát ra âm thanh "rột rột rột", đối với thủ hạ của Matsumoto mà nói, nó giống như âm thanh phát ra từ địa ngục vậy.
Ngay lúc Trương Húc Đông sắp sửa đi xuống lầu hai, tại cửa vào xuất hiện một người đàn ông cực kỳ cao to, cao chừng hai mét ba, bắp thịt vạm vỡ, quần áo căng chặt.
Anh ta đứng đó như một ngọn núi vậy, một con gấu lớn chưa được giải quyết.
"Còn phải để tao ra tay, lát nữa tao muốn ăn thêm đấy nhé!" Tên khổng lồ này nâng hai người đàn ông cao to một mét tám lên, ném thẳng về phía bọn anh, thân thể của hai người kia tựa như một tờ giấy nhẹ nhàng bay tới vậy.
"Hắc Hùng...!Anh Hùng, cứu em với!" Người đàn ông mập mạp phía sau không ngừng nhảy lên.
Hắc Hùng tiến lên hai bước, làm cho mặt đất rung lên, anh ta rống to: "Tránh ra cho anh Hùng!"
Phần phật!
Hoan hô!
Những tên thủ hạ của Matsumoto kia lập tức dán chặt người vào tường, để lộ ra một con đường.
Với khí thế của tên Gấu Đen này cũng làm cho Trương Húc Đông cảm thấy khiếp sợ, anh ta chỉ vào Trương Húc Đông, nở nụ cười ngốc nghếch, nói: "Mày mạnh nhất à, tới đây luyện cùng anh Hùng nào!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...