Trương Húc Đông nhìn nội dung phía trên, Mạnh Nguyệt rất tự giác không lại gần.
Anh cười lắc đầu nói: "Ngày đầu tiên lên làm Đường chủ đã có nhiệm vụ thế này rồi, đúng thật là đủ mệt người mà."
Mạnh Nguyệt nhìn Trương Húc Đông nói: "Làm chuyện gì cũng không dễ dàng cả, đặc biệt là làm nhiệm vụ của các nhánh đều rất khó khăn, tuy nhiên nếu anh đã là người của Thanh Long Hội, hơn nữa bây giờ còn là Đường chủ, nên trách nhiệm của anh là phải hoàn thành nhiệm vụ!"
Trương Húc Đông khoát tay nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không cẩu thả trong chuyện như vậy đâu!"
"Vậy thì tốt!" Mạnh Nguyệt nhìn lướt vào bên trong hỏi: "Mới vừa rồi tôi nhìn thấy hai mắt của Tiểu Hàn đỏ hoe, có phải anh bắt nạt cô ấy không đấy?"
Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không che giấu chuyện vừa xảy ra làm gì, đem hành vi vô liêm sỉ của Vương Kim Sơn nói ra.
Sắc mặt Mạnh Nguyệt càng lúc càng khó coi, sau khi nghe xong, liền nói: "Chuyện này tôi sẽ xử lý, anh không nên nhúng tay vào!" Nói xong, cô bước thẳng vào phòng làm việc của Triệu Kim Sơn.
Trong phòng làm việc vang lên giọng nói của Triệu Kim Sơn, theo tiếng đóng cửa âm thanh cũng ngừng lại.
Không ai biết Mạnh Nguyệt đã nói gì với ông ta cả, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, rồi nhìn Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhún vai nói: "Không sai, là tôi đã nói chuyện đó với Mạnh tổng."
Mười lăm phút sau, Mạnh Nguyệt bước ra khỏi phòng làm việc của Vương Kim Sơn, nói: "Tiểu Hàn, em yên tâm, sau này ông ta không dám làm như vậy nữa đâu!"
Hàn Tiểu Chiêu vội vàng đứng dậy, nói: "Cảm ơn Mạnh tổng."
Ngược lại Mạnh Nguyệt lại áy náy nói: "Em không cần phải cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm, hơn nữa tôi mới là người nên nói xin lỗi mới đúng.
Mọi người đều là nhân viên của tôi, vì vậy tôi có nghĩa vụ phải ngăn chặn những loại chuyện như thế này xảy ra.
Tôi sẽ liên lạc với tổ trưởng Khương của mọi người, bổ sung thêm điều lệ mới.
Nếu như sau này còn tái phạm, tôi sẽ lập tức sa thải ông ta!"
Trương Húc Đông hỏi: "Vậy tại sao bây giờ không sa thải ông ta luôn?"
Mạnh Nguyệt nhíu mày nói: "Bây giờ công ty vẫn chưa có điều lệ này, hơn nữa Tiểu Hàn còn không bị thương tổn gì cả.
Cho dù là công ty có hệ thống luật pháp quốc gia cũng không có cách nào kỷ luật ông ta được cả!" Cô ta mang theo thâm ý nhìn về phía Trương Húc Đông.
Trong lòng thật ra cũng rất phiền muộn, cô ta làm sao lại không muốn loại bỏ con sâu này ra khỏi đây cơ chứ, nhưng Vương Kim Sơn lại có quan hệ với một trưởng lão của Thanh Long hội, cho nên cô ta không thể lập tức đuổi Vương Kim Sơn ngay được.
Đối với người này, Mạnh Nguyệt cũng không biết làm sao cả.
Cô không phải chỉ đơn thuần là tổng giám đốc của công ty này, mà còn là Đường chủ của Thanh Long Hội.
Trên tất cả mọi phương diện đều phải cân nhắc đến, có một số việc cô ta không thể trực tiếp quyết định được.
Mà Vương Kim Sơn này là một trong số đó.
Sau khi Mạnh Nguyệt rời đi, vào gần trưa Vương Kim Sơn mới ra khỏi phòng làm việc.
Ánh mắt ông ta gần như muốn ăn thịt người vậy, nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông ba giây, Trương Húc Đông cũng không sợ hãi chút nào mà nhìn ông ta.
Vương Kim Sơn hừ lạnh nói: "Nhóc con, cậu cũng to gan đấy, cứ chờ đó mà xem!"
Trương Húc Đông căn bản coi thường lời nói của ông ta, sau đó duỗi lưng nói: "Bữa trưa hôm nay mọi người muốn ăn gì nào? Tôi mời mọi người!"
Sắc mặt của Vương Kim Sơn càng thêm khó coi, tức giận nói: "Nếu trong vòng một tuần lễ cậu không rời khỏi Minh Long, tôi lập tức mang họ của cậu!" Nói xong, ông ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa xe bỏ đi.
Hàn Tiểu Chiêu càng lo lắng hỏi: "Anh Trương, bây giờ làm sao đây?"
Trương Húc Đông cười nhẹ nói: "Đừng nghe ông ta, công ty này cũng không phải của người nhà của ông ta mở.
Để tôi xem sau một tuần lễ, tôi không đi thì ông ta có nghỉ việc hay không?"
"Thật sự không sao chứ?"
"Thật chứ!" Trương Húc Đông gật đầu khẳng định nói: "Còn có Mạnh tổng ở đây, cô không tin tôi, chẳng lẽ còn không tin tưởng tổng giám đốc của chúng ta sao? Chỉ cần tôi chăm chỉ làm việc, ông ta có thể lấy lý do gì để đuổi tôi đi chứ?"
Nhắc đến Mạnh Nguyệt, Hàn Tiểu Chiêu lập tức có lòng tin, ở trong công ty Mạnh Nguyệt mới là người lớn nhất.
Hơn nữa cô ấy xử sự công bằng liêm chính, chưa từng nghe nói nhân viên nào đó bị sa thải không rõ lý do.
Trương Húc Đông bước vào phòng vệ sinh, đợi đến khi nhóm Hàn Tiểu Chiêu rời đi anh mới ra ngoài, lái chiếc Lamborghini trở về biệt thự.
Từ sau khi Tưởng Khả Hân rời đi, anh liền trải qua cuộc sống của một người đàn ông độc thân.
Anh lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Mới làm được một lúc, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, không lẽ Tưởng Khả Hân đã trở về? Nhưng hôm nay không phải là chủ nhật, còn ai có chìa khóa nhà cơ chứ, chẳng lẽ là bọn chúng?
Trương Húc Đông mở cửa ra, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Cô ta trông khoảng chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, gương mặt tinh xảo, mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình cùng quần đùi màu xanh.
Qua chiếc áo ngắn tay của cô ta vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực cao vút, trông cũng có vốn liếng đấy, liếc mắt thấy ít nhất cũng là cup D.
Sau lưng kéo theo vali, Trương Húc Đông nhìn thấy có hơi quen mắt, lại lập tức không nghĩ ra được đã gặp ở nơi nào rồi.
"Cô tìm ai?" Trương Húc Đông dựa vào khung cửa hỏi.
Người phụ nữ này gãi gãi mái tóc dài đen nhánh, nhìn số nhà, lè lưỡi nói: "Xin lỗi, tôi nhìn nhầm số nhà!" Nói xong, cô ta liền đi về phía biệt thự ở phía bên kia.
Trương Húc Đông lắc đầu, đầu năm nay loại người gì cũng có, ngay cả nhà mà cũng nhầm sao.
Thần kinh cũng thật là thô, có điều cô gái vừa rồi thật đúng là đẹp.
Mắt dõi theo người phụ nữ kia đi đến một biệt thự khác cách đó không xa mở cửa ra, sau đó quay đầu nhìn về phía anh rồi mới đi vào.
ngôn tình sủng
Đồ ăn vừa được bưng lên bàn, còn chưa kịp cầm chén đũa lên thì tiếng chuông cửa lại vang lên, chẳng lẽ lại là người phụ nữ kia sao? Trương Húc Đông mở cửa ra nhìn thử, còn tưởng rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tươi đẹp nào đó, tuy nhiên đứng sừng sững ở cửa lại là bốn thanh niên vạm vỡ khoảng chừng hai mươi tuổi.
Sau khi để cho bọn họ vào, Trương Húc Đông hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Bốn người nhìn nhau, lập tức lắc đầu, Trương Húc Đông lại lấy thêm bát đũa.
Đây chính là bốn người được mang ra khỏi Cao Đào, cũng chính là thuộc hạ trực tiếp dưới quyền của anh sau này.
Bốn người bọn họ cũng đủ biến thái, bị thương nặng đến thế mà lại phục hồi không hề chậm chút nào.
Vừa ăn vừa trò chuyện, thông qua lời giới thiệu của bọn họ, Trương Húc Đông mới biết, tên theo thứ tự của bọn họ lần lượt là Đỗ Phong, Tiêu Diễm, Ngô Túy Phong cùng Diêm Chí Phi.
Bốn người đều mặc bộ đồ Trung Sơn, Đỗ Phong cao một mét tám, đường nét trên gương mặt sắc sảo, áo sơ mi trắng hơi mở, lộ ra bộ ngực cường tráng, tràn đầy sức lực.
Tuy nhiên trên mặt luôn mang theo nụ cười quái lạ, toát ra một loại quỷ dị khó tả, là người đứng đầu trong ba người còn lại.
Cậu ta cũng là con trai của Đỗ Tiêu, người từng là bá chủ phương Bắc trước kia, có thể nói đã từng bất phân thắng bại với Trương Húc Đông.
Tiêu Diễm cũng cao một mét tám, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm nào cả.
Cả người giống như một khối băng, mang vẻ lạnh lùng vô tình khó tả.
Trong cơ thể hoàn mỹ của cậu ta, ngoại cô độc ra, vẫn chỉ có cô độc thôi.
Ngô Túy Phong cao khoảng một mét bảy lăm, mày sắc như dao, sống mũi cao, nhưng người này từ sau khi bước vào, cả phòng nồng nặc mùi rượu.
Cậu ta giống như vừa mới tỉnh lại sau khi say mèm vậy, làm Trương Húc Đông chỉ còn cách mở cửa sổ ra.
Diêm Chí Phi là người thấp nhất trong số bốn người họ, chỉ cao một mét bảy, các đường nét trên gương mặt rõ ràng, nhưng dáng vẻ lại cà lơ phất phơ.
Nổi bật nhất là một đôi lông mày vừa dài, vừa đen, vừa thô, vừa đậm.
Chỉ là trong miệng toàn mùi khói thuốc, làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Sau khi cơm nước xong, mỗi người một điếu thuốc, sau đó Trương Húc Đông đem mật lệnh đưa cho bọn họ xem.
Còn anh mở tivi ra xem mấy bộ phim truyền hình vô bổ kia, xem một chút, ánh mắt anh liền khóa chặt vào một kênh trên đó.
Đó không phải là chương trình đặc sắc gì cả, mà là anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, tự lẩm bẩm: "Khó trách lại cảm thấy quen thuộc như vậy, hóa ra cô ấy là một ngôi sao?"
"Ai là ngôi sao?" Đỗ Phong hỏi.
"Cậu không biết đâu!" Trương Húc Đông quay đầu lại nhìn, ngoại trừ Ngô Túy Phong không biết đã đi nơi nào, ba tên còn lại này đều đang đánh bài, tàn thuốc rơi đầy sàn.
Mà anh lại sợ nhất là dọn vệ sinh, cho nên muốn ngăn cản hành động lộn xộn này của bọn họ lại.
Tuy nhiên khi anh nhìn thấy Ngô Túy Phong một tay cầm nửa chai rượu Remy Martin, một tay còn lại cầm nửa chai XO, anh suýt chút nữa đã ngất đi vì tức.
Bốn tên này không có quy củ gì cả, nơi tụ tập lần sau nhất định không được chọn nơi cao cấp như thế này được, để cho bọn họ chà đạp ngay trước mắt mình.
Trương Húc Đông không còn lời nào để nói với bốn tên này nữa, nhìn trên đồng hồ đeo tay còn có một canh giờ, trực tiếp nói: "Các anh em, sắp đến giờ rồi, lên đường thôi!"
Mật lệnh đầu tiên này rất đơn giản, đó là tiêu diệt tên trùm của hộp đêm Huyết Vũ, có mặt tại địa điểm lúc chín giờ tối nay.
Về lý một mật lệnh như vậy không nên giao cho Trương Húc Đông thực hiện, nhưng trên đó có một tấm hình, phía dưới viết Takukawa Matsumoto, người Nhật.
Lái xe đến hộp đêm Huyết Vũ, đây là một hộp đêm lớn.
Giờ phút này bên trong đó có không ít khách, Trương Húc Đông nhìn thoáng qua, đã có khoảng hai mươi người phục vụ cùng mười người canh gác, chắc là không có vấn đề gì lớn.
Bên trong đang để DJ tạo không khí nóng lên, một người phục vụ bước đến, nói: "Thưa năm anh, phòng riêng hay là ở đại sảnh ạ?"
"Đại sảnh!" Còn nửa giờ nữa Takukawa Matsumoto mới đến, bọn họ đương nhiên phải quan sát ở ngoài này.
Sau khi sắp xếp một bàn đánh bài, Ngô Túy Phong trực tiếp gọi hai mươi chai rượu, Trương Húc Đông nói: "Uống ít chút đi, hôm nay không phải đến đây chơi!"
Bốn tên này đều cười ha hả, Ngô Túy Phong nói: "Anh Đông, còn chưa nói tới tửu lượng của em, ba người bọn họ cũng không chỉ có nhiêu đây đâu.
Hai mươi chai này chỉ để làm nóng cổ họng thôi!"
Đỗ Phong cũng gật đầu: "Anh Đông, anh yên tâm, chúng tôi có chừng mực!"
Hai mươi chai rượu được bưng lên, Trương Húc Đông còn chưa uống hết một chai, thì hơn phân nửa đã cạn sạch rồi.
Anh lắc đầu cười khổ, nếu bốn tên này tí nữa ngã xuống, ngày mai anh sẽ mặc kệ Tần Vũ, nghỉ việc ngay.
Bọn họ thật giống như tới chơi, còn gọi thêm năm cô gái tiếp rượu đến.
Uống rượu vào là phải phóng túng.
Trương Húc Đông thấy bọn họ uống tới mức này, anh còn chần chừ cái gì nữa, dứt khoát cũng bắt đầu uống, chớp mắt đã hơn nửa giờ trôi qua.
Ước chừng 9 giờ 10 phút, người trong bức ảnh cuối cùng cũng xuất hiện, Takukawa Matsumoto, một người đàn ông trung niên mang theo bộ ria mép, cao chưa tới một mét sáu.
Mà bên cạnh ông ta có thêm bốn tên đàn ông lực lưỡng.
Vừa mới tiến vào đã bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng lên lầu dưới sự tiếp đón của nhân viên phục vụ.
Qua một lúc lâu sau, Trương Húc Đông vẫy tay gọi một người phục vụ tới, hỏi: "Ở đây của các anh có phòng riêng không?"
Người phục vụ gật đầu nói: "Ở lầu ba!"
"Được, chúng tôi có năm người nhé!"
"Mời đi theo tôi!"
Trương Húc Đông với tay ôm lấy người phụ nữ bên người, dẫn theo bốn người kia đi thẳng lên lầu.
Sau khi anh đưa mắt ra hiệu cho bốn người Đỗ Phong, anh lập tức trực tiếp đánh hôn mê người phụ nữ trong ngực cùng với nhân viên phục vụ dẫn đường.
Bốn người Đỗ Phong cũng không chậm, động tác giống nhau, đánh bất tỉnh những cô gái trong ngực bọn họ.
Diêm Chí Phi thậm chí còn hôn vào khe ngực sâu hoắm của cô ta, sau đó mới mở một gian phòng ra.
Bên trong không có ai cả, bịt miệng của các cô gái kia lại, ném vào phòng vệ sinh.
Người phục vụ cũng được đãi ngộ tương tự như vậy, Trương Húc Đông ngồi trên sô pha, ra hiệu: "Đánh thức anh ta đi, tôi thấy người phục vụ này là người đưa Takukawa Matsumoto lên, hỏi thử anh ta xem tên người Nhật đó ở chỗ nào!"
"Bốp bốp!" Tiêu Diễm không thích nói nhiều, nhưng ra tay cực kỳ nhanh, tát hai cái vào mặt của người phục vụ, trực tiếc đánh thức anh ta tỉnh dậy.
Người phục vụ mơ mơ màng màng không rõ tình huống trước mắt, bắt đầu giãy giụa.
Bốn người bọn họ lập tức đá anh ta một phát, cho đến khi người phục vụ khóc thút thít cầu xin tha thứ.
Trương Húc Đông sờ soạng trong ống quần, cầm lấy con dao đánh cận chiến kề vào cổ của người phục vụ nói: "Anh sẽ nói cho tôi biết Takukawa Matsumoto ở nơi nào chứ?"
Nhưng người phục vụ lập tức lắc đầu, anh ta có thể nhìn ra được năm người này không phải là người lương thiện gì.
Chỉ cần anh ta nói ra phòng của lão đại, nhất định bọn họ sẽ giết anh ta ngay, sau đó đi tìm lão đại của mình.
Trương Húc Đông cười nói."Tôi thích những người lì lợm như thế này, hơn nữa còn trung thành với một con chó Nhật Bản như vậy!"
"Anh Đông, giao cho em!" Tiêu Diễm nói chuyện rất đơn giản, động tác lại thô bạo, trực tiếp nhấc người phục vụ kia vào phòng vệ sinh bằng một tay.
Đỗ Phong nói: "Anh Đông, anh cứ yên tâm, Tiểu Diễm ở phương diện này nhất định có cách, chưa đầy một phút nữa sẽ có kết quả ngay!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...