Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Lúc trở về, bọn họ được đổi một chiếc phi cơ vận tải trực 8, lớn hơn nhiều so với trực 5 trước đó mà họ đã ngồi.

Triệu Tiếu Long đang ngắm ngân phiếu cùng những tờ tiền dính máu, khoe khoang số tiền đánh cược mà anh ta thắng được tối nay.

Trương Húc Đông cùng Tần Vũ đều nửa nằm nửa ngồi, mặc dù đều bị thương nhưng đã sát trùng cùng băng bó rất tốt rồi, vết thương nghiêm trọng thì được khâu lại, không đến nổi phải cần người hầu hạ.
Một bác sĩ và hai y tá đang bận rộn bởi vì có bốn bệnh nhân bị thương rất nặng, nói chính xác phải là tù nhân mới đúng.

Bốn người này bê bết máu, mất máu tương đối nghiêm trọng, nhưng không cụt tay cụt chân.

Trương Húc Đông nhìn thấy bác sĩ đang khâu vết thương cho bọn họ, mà những người này cũng không chích thuốc tê, nên mồ hôi trên trán hòa lẫn với máu chảy thành từng giọt rơi xuống.
"Người anh em, sao vậy?" Thấy Trương Húc Đông không nói lời nào mà nhìn bốn người kia không chớp mắt, Tần Vũ hỏi.
Trương Húc Đông lắc đầu, thu hồi ánh mắt nói: "Bốn người này không tệ, nếu được đào tạo tốt, sẽ rất có ích cho kế hoạch lớn của các ông!"
"Không phải các ông, mà là chúng ta!" Tần Vũ cười cười, nói: "Tôi nghe Tiểu Nguyệt nói cậu rất khó mời, chẳng lẽ bây giờ còn không định gia nhập nhóm chúng tôi sao?"
Trương Húc Đông nói: "Tôi không biết nữa.

Tay tôi đã sớm dính đầy máu tươi rồi, nhưng tôi không muốn tiếp tục một cuộc sống suốt ngày liếm máu trên lưỡi dao nữa!" Anh lại nhìn lướt qua bốn người đàn ông kia, nhíu mày lại nói: "Bọn họ thích hợp hơn!"
"Tôi nghe Tiểu Nguyệt nói trước đây cậu làm bảo vệ cho một thẩm mỹ viện, sau đó bởi vì vượt ngục nên mới đến công ty của chúng tôi.

Bây giờ có rất nhiều lính đánh thuê trở lại đô thị, khi đã quá mệt mỏi với việc chém giết, quay về những tháng ngày bình yên.

Sau đó mỗi ngày tìm hoa hỏi liễu, dạy dỗ vài tên côn đồ, cứ bình thản, không, phải nói là trải qua một cuộc sống con mẹ nó thoải mái nhỉ!"
"Ồ, ông đúng là hiểu những chuyện này đấy!"
"Trong tiểu thuyết thường viết như vậy."
Trương Húc Đông nhún vai nói: "Một người trong xương cốt đã từng chảy dòng máu nóng, dính đầy máu tươi của kẻ thù, tuyệt đối sẽ không bao giờ trải qua một cuộc sống như lời ông nói được cả.

Sở dĩ người ta gọi là con người, bởi vì con người phải có ước mơ, mà sau khi bản thân đã đứng vững rồi, liền muốn nhìn thấy những đỉnh cao ở lĩnh vực khác nữa."

Tần Vũ đưa cho Trương Húc Đông một điếu xì gà, nói: "Đây cũng là lời tôi muốn nói, cùng chiến đấu với tôi đi, tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn."
"Ông không phải thần, có một số thứ không thể cho tôi được!" Trương Húc Đông châm xì gà, có ẩn ý đáp.
Triệu Tiếu Long gãi đầu nói: "Trương Húc Đông, tên nhóc nhà cậu có phải hơi đa sầu đa cảm quá rồi không? Không biết cậu nghĩ cái gì trong đầu nữa, như ước mơ của ông đây chính là lái xe đẹp, tiêu tiền như giấy vụn, sống ở nơi xa hoa, ngủ với người phụ nữ mà người bình thường không dám nghĩ tới, tất cả những thứ này đều do Thanh Long Hội cho tôi đấy!"
"Tôi hiểu ý của anh!" Trương Húc Đông cười khổ.

Vừa rồi ngay cả lúc bị thương, trên mặt anh cũng chưa từng có biểu cảm như thế này.

Anh nói: "Tóm lại con người vẫn phải trở về với sự bình yên, đôi khi cũng có sóng gió nữa, cho nên tôi không thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của các anh được.

Tôi hy vọng sau sóng gió, có thể ngủ được một giấc an ổn, chứ không phải là sóng gió liên tiếp nổi lên đâu."
Chu Vĩ lạnh lùng nói: "Vậy ý của anh là gì?"
Trương Húc Đông nói: "Nếu lúc tôi bước vào vòng vây của các anh rồi chạy trốn được ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ không làm gì cả.

Khi nào Thanh Long Hội cần trợ giúp, tôi sẽ xung phong đầu tiên.

Tuy nhiên đối với những cuộc cãi vã ồn ào thông thường, tôi không hứng thú lắm đâu!"
"Tôi hiểu ý của cậu, đây cũng là những gì tôi đang nghĩ!" Tần Vũ nhìn Trương Húc Đông, có chút ý tứ sâu xa, nói: "Bốn người này, sau này do cậu dẫn dắt, nếu như Thanh Long Hội cần, tôi sẽ tới tìm cậu!"
Những người khác không nói gì, hàm ý của lời này bọn họ đều hiểu rõ.

Thực lực của Trương Húc Đông ở trên Long Đầu của bọn họ, tuy nói người thông minh mưu kế thiên hạ, người học võ tranh đoạt thiên hạ.

Người học võ là tiên phong, người thông minh là hậu thuẫn.

Tuy nhiên từ xưa đến nay không có một hoàng đế nào lại để cho danh tiếng của một tướng quân vượt qua mình cả.

Tướng quân này chỉ có thể trở thành tù nhân hoặc là ngày chết không còn xa.

Trương Húc Đông không thể nào không hiểu được đạo lý này, khẽ gật đầu, bày tỏ sự nhất trí.

Anh không có tham vọng muốn trở thành hoàng đế ngầm gì cả, mục tiêu của anh rất rõ ràng, cần sóng gió, cũng cần bình an.

Như vậy tình huống trước mắt xem như không thành vấn đề.
Năm giờ sáng, trực thăng dừng lại trên sân thượng của nhà máy, Trương Húc Đông tạm biệt bọn họ, trở về nơi ở của Tưởng Khả Hân.

Bốn người kia cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nên không thể đi theo anh.

Tần Vũ tỏ ý sau khi khỏe lại sẽ để bọn họ đến gặp Trương Húc Đông.
Lúc về đến nhà đã là bảy giờ, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng tắm, anh thấy Tưởng Khả Hân đang đi ra với đôi mắt ngái ngủ, nói: "Anh Đông, cả đêm qua anh không về gì hết, chỗ này người ta còn không quen mà, sợ lắm!"
Trương Húc Đông nhìn Tưởng Khả Hân trong bộ đồ ngủ khiêu khích, không khỏi nổi lên phản ứng, nhưng bị tiếng kêu của Tưởng Khả Hân làm cho dịu xuống, cô ta nói: "Anh Đông, vết thương trên mặt của anh là thế nào vậy? A! Trên tay anh cũng có vết bầm này!"
Trương Húc Đông cũng không biết nói thế nào gì về một đêm du hành này nữa, bèn đáp: "Không sao đâu, em không cần lo lắng, chỉ là một trận đấu quyền anh với bạn thôi ấy mà!" Anh ngáp dài nói: "Hôm nay tôi mệt nên không đi làm, tôi sẽ ở nhà với em cả ngày nhé!"
"Vậy thì tuyệt quá!"
Tưởng Khả Hân bôi cho Trương Húc Đông vài giọt thuốc đỏ trên mặt, Trương Húc Đông không dám nói trên lưng anh còn vết thương, đành miễn cưỡng nằm xuống giường hỏi: "Khả Hân, chắc em đang là sinh viên năm hai đại học nhỉ?"
"Đúng vậy!"
Trương Húc Đông khẽ gật đầu nói: "Mặc dù em không thiếu tiền xài, nhưng ở nhà buồn bực mãi cũng không tốt đâu.

Mấy ngày nữa tôi giúp em tìm một trường đại học, tốt hơn hết em vẫn nên đi học đi, tiếp xúc với nhiều người ở đây hơn một chút.

Cũng không đến nỗi làm tôi có cảm giác mình đang kim ốc tàng kiều!"
"Đi học sao?" Tưởng Khả Hân ngả lưng vào gối, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy cũng được, anh giúp em chọn một trường học đi!"
"Ở thành phố Ngọc, nhất định phải đi học đại học Ngọc!" Nụ cười của Trương Húc Đông chợt cứng đờ lại, nói: "Khả Hân, nếu em còn động tay động chân nữa, tôi sẽ lập tức đi ra ngoài tìm khách sạn ngủ một giấc!"
"Được rồi!" Tưởng Khả Hân từ từ rút tay ra khỏi quần của Trương Húc Đông.
Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Nguyệt, thêm cả sự hỗ trợ từ ba triệu của cô gái nhỏ giàu có, chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày, Tưởng Khả Hân đã xách chiếc túi nhỏ của mình cùng Trương Húc Đông đến cổng trường Đại học Ngọc.


Chiếc Lamborghini màu đen vẫn rất bắt mắt, sau khi Trương Húc Đông thả cô xuống, Tưởng Khả Hân cũng không để cho anh đi vào trường.

Cô ta nói tự mình có thể làm được.
Trương Húc Đông cũng không lo lắng gì, dù sao anh cũng không thành thạo mấy chuyện như đi học bằng Tưởng Khả Hân.

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, anh vẫn yêu cầu Mạnh Nguyệt tìm hai người để bảo vệ cô bé.

Bởi vì Thanh Long Hội đang hoạt động bí mật, chỗ nào cũng nhúng tay vào cả, ở trong trường đại học Ngọc cũng có tai mắt.

Vì vậy cô ta sẽ thu xếp ổn thỏa, nói anh không cần lo lắng.
Ngày thứ hai đi làm đã xin nghỉ phép, hơn nữa lại còn nghỉ liền ba ngày.

Ngoại trừ Trương Húc Đông ra, sợ rằng không có mấy ai làm được như vậy.

Lúc đi vào đụng phải Âu Dương Dương Dương, anh ta cười nói: "Húc Đông, anh là nhân viên văn phòng ngang ngược nhất mà tôi từng thấy đấy!"
"Lời này có ý gì?" Trương Húc Đông bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nhưng sau đó liền nói: "Ý của anh là về chuyện tôi xin nghỉ phép đúng không? Trong nhà có một số việc cần phải xử lý!"
Gặp Hàn Tiểu Chiêu cũng nói tương tự như vậy, nhưng mà Hàn Tiểu Chiêu nói: "Tổ trưởng Vương hình như có ý kiến với anh đấy, anh nên cẩn thận một chút!"
"Tổ trưởng Vương là ai?" Trong ấn tượng của Trương Húc Đông không hề có người này.
Hàn Tiểu Chiêu chỉ vào phía trong phòng làm việc của tổ kiểm tra bọn họ, Trương Húc Đông suy nghĩ một chút, hình như đó chính là phó tổ trưởng việc gì cũng không làm do người của Thanh Long Hội phái tới đây mà.

Tối mấy ngày trước anh còn cùng Long Đầu của Thanh Long Hội đánh nhau nữa cơ, nhưng anh vẫn nói: "Cảm ơn, tôi sẽ chú ý!"
Một ngày mới bắt đầu, ai có thể ngờ rằng thành phần trí thức ngồi cùng phòng làm việc với bọn họ lại là một ác ma giết người không chớp mắt chứ.

Trương Húc Đông tiếp tục đi theo Hàn Tiểu Chiêu làm quen với công việc của công ty, Hàn Tiểu Chiêu còn lén nói với anh, tên trưởng phòng Vương đó rất dê xồm, các nhân viên nữ của công ty vô cùng kiêng dè ông ta.

Mà ông ta từ lâu đã muốn có người tới thay thế công việc của Hàn Tiểu Chiêu, như vậy ông ta có thể đề bạt Hàn Tiểu Chiêu đến làm thư ký cho mình.
Thư ký chỉ là luật ngầm thôi, đạo lý này Trương Húc Đông đương nhiên biết, anh cũng nghe được sự không tình nguyện trong lời nói của Hàn Tiểu Chiêu.

Trong đầu anh nghĩ, tên trưởng phòng Vương này rốt cuộc là loại cặn bã gì vậy, dù sao ông ta cũng không được phép có hành vi quấy rối gì với Hàn Tiểu Chiêu cả, nếu không nhất định anh sẽ khiến ông ta muốn ăn cũng ăn không nổi đâu.
"Tốt lắm, không ngờ chỉ sau hai lần giới thiệu, anh đã hiểu rõ được quy trình công việc nhanh như vậy rồi.


Anh Trương, anh thật sự không đơn giản nha!" Hàn Tiểu Chiêu cực kỳ kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, năm đó lúc cô ấy đến làm việc, Triệu Nhã Chi đã phải mất một tuần lễ để hướng dẫn.
Trương Húc Đông nhún vai nói: "Chủ yếu là do Tiểu Chiêu hướng dẫn tốt nên tôi mới có thể nắm bắt kiến thức nhanh như vậy!"
Hàn Tiểu Chiêu lập tức đỏ mặt lên, nói: "Vậy còn không mau cảm ơn cô giáo như tôi đây đi!"
"Cô giáo Hàn!" Trương Húc Đông tỏ vẻ cung kính chắp tay lại, chọc cười Hàn Tiểu Chiêu, những người khác thấy vậy cũng cười phụ họa.
Lúc này, điện thoại của Trương Húc Đông vang lên, nhìn thấy đó là Lâm Tâm Di, trong lòng anh liền có một sự xoắn xuýt khó tả.

Giống như gặp được kiểu phụ nữ tam tòng, tứ đức vậy.

Lúc ban đầu cao sang không với tới, đột nhiên khi đã lấy được sự tin tưởng của cô, cô sẽ làm như thể anh đã làm gì đó với cô vậy, sau đó muốn anh cho một danh phận.
Tuy nhiên anh vẫn bước ra khỏi khu văn phòng, nhận điện thoại, giọng nói nghẹn ngào của Lâm Tâm Di truyền đến: "Húc Đông, em đã nghe chị Nguyệt nói hết mọi chuyện rồi, cảm ơn anh đã cứu em!"
Trương Húc Đông cười khổ nói: "Đại tiểu thư à, lần trước suýt chút nữa đã bị em hại chết rồi, sau này còn dám tới những nơi như vậy nữa không?"
"Không dám!" Lâm Tâm Di tủi thân nói.
"Thôi được rồi, đừng ra vẻ oan ức như vậy chứ, cứ làm như tôi bắt nạt em ấy!" Trương Húc Đông nhớ lại ngày đó nhìn thấy thẩm mỹ viện của cô đóng cửa, liền hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Tâm Di nói: "Là cha em không muốn em mở nó nữa, còn nói nếu em gặp anh sẽ lập tức đưa em đến Mỹ!"
"Vậy hôn sự của em và Lý Nhiên..."
"Em sống chết cũng không đồng ý, nên chỉ có thể gác lại thôi!" Lâm Tâm Di hỏi: "Khi nào thì anh tới gặp em, em đang chán chết đây này!"
"Được rồi, để tôi sắp xếp thời gian rồi gọi điện thoại cho em sau!" Trương Húc Đông nhớ đến Tưởng Khả Hân không có ở nhà, chỉ có chủ nhật mới về, vừa vặn có chỗ để nói chuyện.

Sau khi dặn dò Lâm Tâm Di xong, cuối cùng anh mới cúp điện thoại.
Trở lại văn phòng, anh lại không thấy Hàn Tiểu Chiêu đâu cả.

Sau khi hỏi anh trai Vương Chí Tân, mới biết cô ấy đã bị phó tổ trưởng Vương gọi tới phòng làm việc rồi.

Không nghĩ đến người này rốt cuộc cũng xuất hiện.

Trương Húc Đông quyết định đến gần cửa nghe lén, xem thử tình hình bên trong thế nào.

Nếu người này dám giở trò với Hàn Tiểu Chiêu thì xong đời với anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui