Tô Xán tức giận bỏ đi, Trương Húc Đông nhìn tấm lưng kia lại cảm thấy có chút chua xót khó tả.
Bản thân anh cũng không lớn hơn cậu ta mấy tuổi, nhưng người kia lại đươc cha mẹ cưng chiều tới như vậy, còn anh thì sao chứ?
Vừa nghĩ tới đây, Trương Húc Đông đã quay người đi lên lầu.
Bốn người ở trên lầu nhìn thấy Tô Xán tức tối bỏ đi lại đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Trương Húc Đông đẩy cửa ra đi vào, Lâm Tâm Di đã vội vàng hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì!" Trương Húc Đông nhìn Lâm Tâm Di phủi lớp bụi trên đầu mình lại nói với đám người Lâm Vân ở kia: "Bác trai, bác gái, dì, thật là ngại quá."
"Thằng nhóc đó coi ra cũng tinh nghịch lắm, dạy dỗ nó một chút cũng là chuyện nên làm." Mẹ Tô bên này cũng an tâm, xem ra Trương Húc Đông quả nhiên không có làm gì quá chừng mực.
Lâm Vân hỏi: "Tiểu Trương, Tô Xán đi đâu vậy?"
"À, nó nói tới quán nào đó tên là Hoàn Vân, bảo cháu tư nữa cũng qua đó." Trương Húc Đông hời hợt nói.
"Cháu cũng đi quán Hoàn Vân? Hình như chỗ đó là nơi tụ tập của giới trẻ, lẽ nào nó đi tìm người?" Lâm Vân nhíu mày nói, xem ra sắp xảy ra chuyện lớn gì rồi, ông ấy cũng bắt đầu có chút quan ngại.
"Bác trai, thực ra tính khí của thằng nhóc Tô Xán này rất đươc, chỉ là có chút ương bướng mà thôi.
Chỉ cần có người dẫn dắt thì vẫn có thể khiến nó tốt tính trở lại." Trương Húc Đông nhìn về phía mẹ Tô, nói: "Dì, lúc mới vào cửa cháu đã thấy vẻ mặt Tô Xán không đươc tốt rồi, có phải là có chuyện gì không?"
"Đều là người trong nhà, cũng không sợ nói ra sẽ khiến cháu phải cười, Tô Xán nó để ư một nữ nghệ sĩ nhỏ.
Cháu nói coi, con gái ở khắp thành phố Bắc Kinh này đều theo đuổi vậy mà nó chẳng chịu ai, lại cứ đâm đầu vào kiểu con gái trong cái nghề trôi nổi đó.
Cũng không phải là dì coi thường ngành nghề đó, nhưng mà cuộc đời của Tô Xán không thể có scandal nào đươc, chuyện này ảnh hưởng quá lớn đối với nó." Mẹ Tô than thở: "Nếu không phải dì với cha nó cãi nhau một trận, dì cũng đã không thể dắt nó ra ngoài rồi."
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, anh biết rơ trong chuyện này có quá nhiều điều bất khả kháng.
Thân là người nắm quyền, con cái của anh cũng đều phải có rất nhiều gò bó.
Ví dụ như không thể mở công ty thì cũng đừng mong nhận đươc quà tặng các thử, kiểu như vậy.
Đối với phần lớn mọi người mà nói thì là một loại hạnh phúc, bởi vì họ có thể đi trên con đường mà người người tha thiết mơ ước.
Nhưng mà đối với số ít những người còn lại, đây chính là chuyện bất khả kháng, dù không thích nhưng không có sự lựa chọn.
Mà Tô Xán, hẳn là một trong những thiểu số đó.
"Chúng ta vẫn hãy ãn cơm trước đã, sau đó cháu sẽ tới quán Hoàn Vân một chuyến xem tình hình." Trường Húc Đông nhàn nhạt cười nói: "Mọi người yên tâm đi, cháu sẽ không làm gì Tô Xán đâu, dù sao nó cũng là em vợ cháu mà."
Lâm Tâm Di nói: "Em cũng muốn đi với anh."
Trương Húc Đông khẽ gật đầu.
Quán Hoàn Vân đó là nơi như nào anh thật sự không biết, dùng dẫn đường thì lại quá phiền phức, có Lâm Tâm Di đi theo thì có thể đi đường tắt gì đó gần hơn cũng tốt.
Có câu không tới thành phố Bắc Kinh thì không biết mình mù đường, không tới Thương Hải sẽ không biết mình thiếu tiền.
Ở cái đất giống như thành phố Thương Hải này mà nói thì chính là kiểu vàng thau lẫn lộn, vị thế trong thế giới ngầm không giống với bất kì nơi nào.
Đặc biệt ở đây lại có Bang Thanh, một bang hội lớn mà trong mấy năm gần đây rất ít hoạt động.
Bang Thanh, Hồng Môn và Kha Lão hội đươc xem là ba bang hội lớn nhất Trung Quốc, thế lưc tương đương với nhau.
Trong thế giới ngầm có lưu truyền một câu như thế này: Không đọ số lương thành viên vỡi Hồng Môn, không đọ độ ác với Bang Thanh, không đọ độ thần bí với Ca Lão hội.
Nhưng mấy người anh em kia của Tô Xán là ai, cùng lắm là một vài cậu ấm, con ông cháu cha thần bí nào đó, chính là kiểu một vài nhân vật nhỏ lẻ cũng có chút tiếng tăm trong thé giới ngầm.
Nhưng ở Thượng Hải có nhánh bang hội của Hồng Môn, Trương Húc Đông có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Cho dù không có Hồng Môn đi nữa thì một người dám đại náo ở nước Nhật Bản suốt môt tháng trời như anh thì có ai dám đụng tới nữa?
Dĩ nhiên là Lâm Tâm Di biết rơ thành phố Thượng Hải hơn Trương Húc Đông, cô chỉ đường cho anh lái xe đi tới quán Hoàn Vân.
Suốt dọc đường, hàng lông mày của Lâm Tâm Di đều chau chặt lại không có giãn ra, dĩ nhiên là đang lo lắng cho đứa em trai ngang bướng kia của mình.
Nhìn dáng vẻ của cô như thế, Trương Húc Đông mỉm cười xoa đầu cô, nói: "Tâm Di, đừng lo lắng, có anh ở đây, xin cam đoan với em là anh có thể khiến cho Tô Xán ngoan ngoãn mà quay lại con đường sáng, cũng coi như là giúp cho cha em một việc."
Lâm Tâm Di gật đầu, giúp đỡ Tô Xán chính là gián tiếp giúp đỡ cho cha của cô.
Hơn nữa cô cũng không có nghi ngờ năng lực của Trương Húc Đông, cho dù là bàn về thân thủ hay bàn về thân phận hiện tại.
Đến cả Phó chủ tịch nước Mễ Tông cũng đều tìm tới anh rồi, điều này hoàn toàn có thể chứng minh được năng lực của Trương Húc Đông hoàn toàn không tầm thường.
Ở quán Hoàn Vân.
Thực chất đây là một nơi vui chơi giải trí, diện tích không quá lớn nhưng cách bày trí lại rất có tính cổ phong.
Lúc vừa mới nghe tới cái tên này, Trương Húc Đông còn cảm thấy có hơi ức chế, tự dưng lại đi hẹn anh tới một quán cơm, lẽ nào đánh không lại thì muốn mời mình ăn cơm à? Bây giờ vừa nhìn thấy nơi này đã biết hẳn là mình đã mình nhiều quá rồi.
Sau khi đỗ xe xong, Trương Húc Đông dắt Lâm Tâm Di đi vào trong quán Hoàn Vân, không gian bên trong lại càng khiến Trương Húc Đông rất đỗi kinh ngạc.
Ấy vậy mà lại giống hệt một cái rạp hát, nếu không phải ở trên lấp lánh ánh đèn, còn có vài người đẹp đang vừa hát vừa nhảy múa cùng với đám người trẻ tuổi cười cười nói nói xung quanh thì Trương Húc Đông đã thật sự nghi ngờ mình đã đi ra khỏi chỗ này rồi.
Trong số đám người trẻ tuổi đang cười nói kia có thấp thoáng bóng dáng của Tô Xán.
Người kia vừa nhìn thấy Trương Húc Đông còn dắt theo Lâm Tâm Di tới đây đã tỏ vẻ khó chịu, liếc Trương Húc Đông bằng ánh mắt rất đỗi khinh bỉ.
Bởi vì âm thanh ở trên sân khấu rất vang, cậu ta lại cất cao giọng nói: "Sao hả? Ấy vậy mà sợ rồi đúng không? Anh tưởng rằng dắt chị tôi tới đây thì hôm nay ông đây sẽ không dám làm gì anh?"
Nhìn thấy vẻ mặt tức càng thêm tức của Lâm Tâm Di, Trương Húc Đông thoáng kéo cô lại, nhàn nhạt cười nói: "Chị của cậu là sợ tôi đánh cậu chết nên mới tới đây kìm tôi lại, cô ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện này." Giọng điệu của Trương Húc Đông có chút bỡn cợt, nhưng mà cũng đều là nói lời thật.
Sau đó, anh lại nhìn cả đám mười mấy thằng nhóc trẻ tuổi xung quanh, nói: "Đây chính là bạn bè mà cậu nói đó à? Cả đám chẳng có ai coi được cả, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà."
"Con mẹ mày, mày nói cái gì?" Mười mấy tên nhóc nghe Trương Húc Đông nói thế lại lập tức phản ứng, một thằng nhóc để tóc mái che khuất nửa gương mặt đi tới trước mặt Trương Húc Đông, mắng ầm lên.
"Nói mày là một thằng rác rưởi!" Trương Húc Đông vừa dứt lời đã lập tức đạp một cú.
Với cái đám nít ranh này thì phải dùng bạo lực để dạy dỗ, hơn nữa thằng nhóc này vừa nãy còn mới xúc phạm mẹ của anh, cho nên một cước này đã đạp cho thằng nhóc bay thẳng ra ngoài.
"Đau quá!" Sau khi phun ra một câu cảm thán, thằng nhóc kia lại liên tục ho khan, ngoài máu miệng ra thì lại chỉ nghe mắng: "Lại dám đánh lén bố mày."
"Đệt, chứ chẳng lẽ bố mày còn phải thông báo cho mày một tiếng?" Trương Húc Đông khinh miệt lườm người kia một cái, sau đó nhìn những người khác rồi nói: "Bị đơ hết rồi hả? Còn không lên đi."
"Mấy anh em, xông lên! Không cần đánh chết đâu, đập gãy một chân một tay là được rồi.
Tí nữa sẽ dắt mấy anh em đi kiếm mấy em gái xinh đẹp." Tô Xán đề cập tới một nơi, hẳn là nơi mà những người này thường xuyên lui tới.
Thằng nhóc có tóc mái che nửa mặt kia nhịn đau, đứng lên nói: "Không nghe thấy anh Tô nói gì sao? Dạy dỗ nó cho ông đây."
Những người kia không còn do dự nữa, lập tức như ong vỡ tổ mà nhào về phía Trương Húc Đông.
Những người này cũng không phải là con ông cháu cha gì ghê gớm lắm nên Trương Húc Đông ra tay rơ ràng là nặng hơn một chút.
Tô Xán trở thành như hôm nay ít nhiều cũng có liên quan tới đám người này, cho nên những tiếng kêu thảm thiết cứ thay nhau vang lên từng hồi một.
Còn chưa đầy ba phút, mười mấy người thanh niên trẻ tuổi đã ngã rạp trên mặt đất không ngừng rên rỉ, chỉ còn lưu lại tên nhóc có tóc mái che nửa mặt cùng Tô Xán đang thất thần trước cảnh tượng vừa rồi.
Trương Húc Đông xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Nãy giờ chỉ là khởi động cho nóng người thôi, bây giờ mới thật sự vào trận đây.
Hai cậu cùng lên đi."
Tên nhóc có tóc mái che mặt bị vẻ kiêu ngạo của Trương Húc Đông chọc tức bèn rống to một tiếng, xoi như là để cổ vũ cho chính mình, sau đó tóm lấy một cái ghế gỗ ném về phía của Trương Húc Đông.
"Rầm!" Trương Húc Đông xoay một cước lập tức nghe một tiếng "Rầm" vang dội, chiếc ghế kia bị va chạm vỡ tung tóe.
Thằng nhóc có tóc mái che mặt vẫn còn đang sững sốt, lại lần nữa bị một cước của người kia đá bay, lần này còn nghe âm thanh xương gãy đi kèm.
Trương Húc Đông không để ý tới Tô Xán, chỉ đi tới trước mặt thằng nhóc kia rồi chậm rãi ngồi xuống, vén tóc mái của người kia qua một bên lại hỏi: "Người của thế lực nào?"
Thằng nhóc che mặt kia run rẩy nói: "Tao ở bang Giáo Xung."
"Là...!Bang...!Xuân?" Trương Húc Đông cũng trực tiếp bị chọc cười, vỗ vỗ mặt của tên kia nói: "Ông đây chưa từng nghe tới cái tên này, nổi tiếng lắm hả?"
"Thành phố Thượng Hải của bọn tao có tới mấy trăm người anh em cơ, tao nói cho mày biết, nếu như mày lại dám động tới tao dù chỉ một chút thì tao, tao xin đảm bảo mày sẽ không sống sót rời khỏi thành phố Thượng Hải này đâu!" Dĩ nhiên là thằng nhóc có tóc mái che mặt kia rất sợ, lời nói càng lúc càng không có trọng lượng, nhưng mà vẫn hi vọng Trương Húc Đông có thể nghe thấy số lượng mấy trăm người đó mà khiếp sợ.
"So với Bang Thanh thì sao?" Trương Húc Đông cười lạnh hỏi.
"Bang, Bang Thanh?" Thằng nhóc tóc mái che nửa mặt kia hẳn là không biết Trương Húc Đông nói thế nghãi là gì.
Một bàn tay giáng xuống nghe bốp một tiếng, Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Ông đây nói cho mày biết, đại ca của Bang Thanh còn không dám tùy tiện đắc tội với ông mày, chứ đừng nói gì là đám nhãi ranh tép riu tụi bây lại dám làm hùng làm hổ trước mặt ông đây?" Sau đó, anh lập tức đứng lên nhìn một lượt những người đang nằm trên đất, nói: "Đám nhóc tụi bây nghe kỹ hết cho ông, Tô Xán là em vợ tương lai của ông đây, nếu để ông đây biết được đám tụi bây dám rủ rê lôi kéo cậu ấy vào mấy chuyện không đứng đắn thì ông sẽ cho tụi bây biết tay.
Bang nhóm tên là Bang Xuân gì đó, ông đây cũng sẽ chôn cùng luôn, đã nghe rõ chưa?"
Tất cả những người thanh niên đang nằm trên đất kia đều im phăng phắc, dù trong lòng không phục nhưng cũng không ai dám bật lại một chữ.
Không ai cảm thấy gan mình đủ lớn nên chỉ có thể gật đầu liên hồi.
Sở dĩ Trương Húc Đông không có ra lệnh cho bọn họ tránh xa Tô Xán thứ nhất là vì sợ Tô Xán phản nghịch, thứ hai là dù sao thì về sau cậu ta cũng phải tạo mối quan hệ với rất nhiều người, tiếp xúc với một vài thế lực ngầm như này ngược lại cũng không phải là chuyện gì đó quá tệ.
"Cút hết cho ông!" Trương Húc Đông quát một tiếng, những tên nhóc con kia lổm cổm bò dậy, quay người vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ năm giây sau hiện trường đã sạch sẽ không còn một bóng người.
Trương Húc Đông đi tới trước mặt Tô Xán, cười lạnh: "Có phục hay không? Đánh không?"
Tô Xán khinh miệt, hừ lạnh nói: "Mẹ kiếp, không phải chỉ là hạ bệ vài tên thôi sao? Nhiều lắm cũng chỉ là bảo vệ thôi.
Người thật sự lợi hại thì cũng không cần đích thân ra tay."
"Nói có lý." Trương Húc Đông gật đầu nói: "Vậy theo ý của cậu thì làm sao mới có thể khiến cậu tâm phục khẩu phục tôi? Bây giờ tôi không quan tâm chuyện cậu có gọi tôi là anh rể hay không, chỉ cần cậu chịu khuất phục thôi."
"Thật ra cũng không khó, chỉ cần anh có thể thuyết phục được người nhà của tôi, bảo bọn họ đồng ý mối quan hệ của tôi với Đới Bích Đình thì tôi sẽ khuất phục anh.
Hơn nữa cũng sẽ cung kính mà gọi anh một tiếng anh rể."
"Tô Xán, cái thằng oắt con này, đầu em có phải bị lủng lỗ rồi không hả? Chẳng lẽ em không biết nếu em đến với cô nữ nghệ sĩ kia thì sẽ khiến bản thân em gặp nhiều rắc rối sao?" Lâm Tâm Di có chút tức tối xen lẫn bất lực: "Em cũng đã lớn chừng này rồi, chẳng lẽ không thể dùng đầu óc mà suy nghĩ một chút sao?"
"Chị, không phải ai cũng đều thích làm viên chức này nọ.
Hơn nữa, lúc trước chú có gả chị cho Lý Nhiên, không phải chị cũng không đồng ý đó sao?" Tô Xán phản bác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...