Tiểu Hàn giao Lâm Tâm Di cho một tên đàn em bị thương nhẹ, cùng Trương Húc Đông đứng lưng tựa lưng: "Anh Đông, mục tiêu của bọn họ vốn là em, anh dẫn chị dâu đi đi!"
Tiểu Hàn biết Trương Húc Đông lợi hại như thế nào, lần trước đã thấy anh chế ngự Mạnh Nguyệt.
Nhưng trong tình huống hiện tại, nếu muốn đối phó với đám người quanh năm liếm máu trên lưỡi đao này, anh nhất định sẽ bị thua thiệt.
Xem như miễn cưỡng cầm cự đến lúc viện binh đến thì kết cục của nhóm người Tiểu Hàn họ đã được định trước rồi.
Thầm chửi mình vô dụng, nhưng Tiểu Hàn cảm giác được sau lưng nhẹ tênh.
Khóe mắt cậu ta quét qua ánh mắt đầy sát khí của Trương Húc Đông, thấy trên gương mặt lạnh nhạt của anh lại nở một nụ cười nhẹ, trong nháy mắt bất an trong lòng của cậu ta được quét sạch.
Cậu ta đã lăn lộn trên con đường này nhiều năm như vậy, nhưng lần đầu tiên mới thấy được sát khí giết người chân thực như vậy đấy.
Không biết tại sao nhưng cậu ta lại có cảm giác Trương Húc Đông nhất định có thể giải quyết được chuyện này.
"Nói một chút đi, mày là nhân vật nào ở Thanh Long mà dám mang người đến địa bàn của ông đây gây sự hả!" Thiên Hạo nhìn chằm chằm Trương Húc Đông rồi hừ lạnh một tiếng, nhận lấy đôi găng tay đặc chế từ đàn em, phía trên đó những gai nhọn sáng bóng, vừa đeo vào vừa nói.
Trương Húc Đông đón lấy ánh mắt của Thiên Hạo, lạnh lùng nói: "Vậy mày là nhân vật nào thế?"
"Con mẹ nó, ngay cả anh Hạo mà mày còn không biết sao, còn dám tới đây phá phách!" Một người đàn ông vạm vỡ khoảng hơn hai trăm cân dùng sắc mặt dữ tợn gầm lên như sấm.
Dương Thiên Hạo ở Bảo Long môn, đó chính là đàn em số một của Đường chủ Hổ Đường, trừ một số nhân vật lớn ở thành phố phố Ngọc ra, người đi đường không ai dám chọc vào anh ta cả.
Bọn họ còn phải kính cẩn gọi anh ta một tiếng "anh Hạo".
Bây giờ tự nhiên lại có một tên ất ơ không ai biết đến bất thình lình nhảy ra, còn dám dùng giọng điệu này để nói chuyện, anh Hạo có thể nhịn, nhưng anh ta lại không thể nhẫn, giơ tay lên định đánh vào mặt Trương Húc Đông.
"Cút!" Trương Húc Đông hất ra.
Tay anh đưa lên lại chính là một quyền, trực tiếp đấm thẳng vào mặt người đàn ông kia.
Trong nháy mắt tên tiểu đệ ngã về phía sau, nện vào mấy tên đồng bọn, tiếng kêu rên vang lên liên tục.
"Nhóc con có bản lĩnh!" Dương Thiên Hạo vỗ tay, nói: "Tao là trợ thủ của đại ca Ác Hổ của Hổ Đường thuộc Bảo Long Môn, còn mày?"
"Anh ấy là Phó Đường chủ của Thập Nhị Nguyệt Đường chúng tao!" Khí thế của Tiểu Hàn cũng không hề kém cạnh chút nào, đây chính là khí phách của một thành viên trong băng đảng xã hội đen, căn bản không phải kiểu băng nhóm hạ lưu đầu đường xó chợ, đấu đá lung tung bừa bãi trên đường phố, mùa hè lại thích khoe hình xăm, một khi gặp phải cao thủ liền xìu ngay.
"Ồ, hóa ra cũng không khác vị trí của tao lắm nhỉ!" Dương Thiên Hạo khẽ gật đầu, móc tay một cái nói: "Bất kể mày có thân phận gì, hôm nay rơi vào tay Thiên Hạo tao thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót bước ra ngoài.
Các anh em, ra tay!"
Cùng một lúc năm người đàn ông lao vào, bọn chúng là những người thường xuyên đánh chém, chẳng những ra tay cay độc, mà còn có sự ăn ý sâu sắc sau nhiều năm sát cánh cùng nhau.
Có người đứng ra chỉ huy, có trước có sau, bọn chúng sẽ lừa để đánh bại đối thủ ngay khi vừa xông lên, không biết bao nhiêu người đã bị bọn chúng tiêu diệt như vậy.
Đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp được Trương Húc Đông, cho dù có ăn ý gấp mười lần nữa thì ở trong mắt Trương Húc Đông đều để lộ sơ hở cả.
Giờ phút này anh trực tiếp tấn công về phía Dương Thiên Hạo, bắt giặc phải bắt vua trước là đạo lý kiên định bất biến từ xưa đến nay.
"Ầm!"
Dương Thiên Hạo bắt chéo tay đỡ cú đá vào bụng anh ta, lập tức "bịch bịch bịch" lùi lại liên tục mấy bước.
Cánh tay của anh ta không khỏi run lên, lực đá suýt nữa đã làm gãy tay anh ta, đau đớn chết lặng làm cho anh ta giữ nguyên tư thế này trong ba giây.
"Bộp!" Trương Húc Đông trực tiếp sờ vào ống quần của mình, một con dao cận chiến sắc nhọn được rút ra, đuổi theo năm người kia.
Trong nháy mắt bọn chúng gần như lập tức rút lui, nhưng có hai người phản ứng hơi chậm, tích tắc sau đó cổ họng liền phun ra máu, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Một tiếng thét chói tai vang lên, là từ trong miệng của Lâm Tâm Di phát ra.
Sau đó cô trực tiếp té xỉu, một khi nảy ra ý định giết người, Trương Húc Đông sẽ không dễ dàng thu tay lại.
Anh hy vọng chuyện này sẽ không bị công khai ra ngoài, dẫn đến phiền phức không đáng có.
"Giết hết chúng nó!" Hai mắt Dương Thiên Hạo đỏ hoe, vung nắm đấm thẳng về phía Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông chợt nhảy lên, né người sang một bên đồng thời tung một cú đá xoáy 360 độ.
Cuối cùng đạp một cú trên bả vai Dương Thiên Hạo, Dương Thiên Hạo nặng nề bị đè quỳ một gối xuống đất, dao của Trương Húc Đông đã chạm tới đỉnh đầu của anh ta.
Dương Thiên Hạo lăn một vòng tại chỗ mới tránh khỏi đòn chí mạng này, nhưng trên mặt anh ta lại xuất hiện thêm một vết thương đẫm máu.
Giờ phút này hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, đàn em của anh ta bắt đầu đợi đám người của Trương Húc Đông tấn công tới, tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên.
Hổ mạnh cũng không ngăn được bầy sói, hơn nữa người của Tiểu Hàn vốn đã bị thương nên rất nhanh đã bị chém gục trên mặt đất.
Người của Bảo Long Môn tất cả đều tàn nhẫn, không ngừng cầm vũ khí trong tay, chẳng mấy chốc mà người trên mặt đất trở thành một đống máu thịt hỗn độn.
Trong vòng chưa đầy một phút, đã có hơn mười thi thể nằm đầy trên mặt đất.
Tiểu Hàn vẫn luôn bảo vệ cho đàn em đang đỡ lấy Lâm Tâm Di, trên cánh tay cậu ta cũng bị một đao.
Mắt thấy cậu ta không chống đỡ nổi nữa, Trương Húc Đông lập tức xoay người lại giết chết mấy tên đàn em của Bảo Long Môn mới giải vậy được cho bọn họ.
Giờ phút này, nhóm người Trương Húc Đông chỉ còn lại ba người, đối phương còn có hơn 20 người.
Tuy rằng bọn chúng đang vây quanh họ, nóng lòng muốn giao chiến, nhưng không ai dám ra tay trước cả.
Bởi vì mỗi khi gặp phải Trương Húc Đông, ai cũng sẽ đều bị giết chết chỉ bằng một đao, té xuống đất mà không có động tĩnh nào.
"Mau lên!" Dương Thiên Hạo đạp một tên đàn em của mình, ngay lập tức bọn nhóc đó lại nghiến răng nghiến lợi lao lên.
Trương Húc Đông một tay đỡ bả vai Tiểu Hàn, cả người lại giống như cao thủ trong phim vây.
Anh tung cú đá phá tan vòng vây của đàn em Bảo Long Môn, người bốn phía rơi xuống như những con thiêu thân, đánh ngã cả những tên còn ở phía sau chưa xông đến.
Tiểu Hàn gần như choáng váng, đây là trận chiến bằng hỏa lực sao? Nhất định là kỹ xảo điện ảnh rồi, hơn nữa còn là võ công của cao thủ trong một bộ phim Trung Quốc!
Đám đàn em kia của Bảo Long Môn té xuống đất, nhất thời không bò dậy nổi, nhìn vết máu nơi khóe miệng cũng đủ thấy, nội tạng của bọn họ như thể bị máy xay sinh tố xay nhuyễn rồi vậy.
Mặc dù không chết người, nhưng bọn họ đã mất đi khả năng chiến đấu.
Trương Húc Đông nhận lấy Lâm Tâm Di trong tay đàn em, cười nói: "Người anh em, yên tâm, cậu sẽ không sao đâu!"
Cậu đàn em đó nuốt nước miếng, rõ ràng nỗi buồn khi những người anh em bình thường chơi chung với cậu ta đã chết không thể so sánh được với sự khiếp sợ mà Trương Húc Đông cho cậu ta vào giờ phút này, đây là sức mạnh mà một con người có thể có sao?
Tiểu Hàn cởi áo quấn quanh vết thương, sau đó dùng răng cùng tay còn lại kéo thật chặt, vác dao lớn đi về phía Dương Thiên Hạo.
Hai tên đàn em tiến lên ngăn cản cậu ta lại, lại bị cậu ta một đao chém chết, nói: "Dương Thiên Hạo, mày tự đào mồ chôn mình rồi, hôm nay chính là ngày giỗ của mày!"
Năng lực của Dương Thiên Hạo ngang ngửa với Tiểu Hàn, nhưng lúc này anh ta đã sớm bị Trương Húc Đông làm cho sợ chết khiếp.
Mắt thấy Tiểu Hàn như hung thần giết người đi về phía mình, vội vàng nói với mười tên đàn em còn sót lại: "Ngăn cậu ta lại, người của chúng ta sẽ sớm tới đây thôi!" Anh ta đẩy đàn em của mình qua, còn bản thân lại bắt đầu tự mình di chuyển lên lầu hai.
Mặc dù Tiểu Hàn không có cao siêu như Trương Húc Đông, nhưng cậu ta một đao cũng chém được một người.
Những tên đàn em kia cũng bắt đầu sợ hãi lui về phía sau, nhưng càng làm như vậy thì càng chết nhanh hơn.
Trên mặt đất ngổn ngang đầy xác chết, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục chạy lên tầng trên.
Đàn em kia của cậu ta cũng thể hiện sự ngang ngược của mình, cầm theo vũ khí chạy lên sau.
Trương Húc Đông nhún vai, bế Lâm Tâm Di lên, tự lẩm bẩm: "Tâm Di, bởi vì em mà anh đã hại chết không ít người rồi!"
Anh đi tới cửa, đặt Lâm Tâm Di trên ghế, nhìn cánh cửa được khóa chặt bằng ổ khóa rất lớn, chỉ là một loại thép thông thường thôi.
Nhưng anh lại không xử lý nó, mà giơ tay cầm lấy một đồ vật gì đó trên quầy bar, ném về phía tấm cửa thủy tinh.
Sau khi tấm kính bể nát, anh bế Lâm Tâm Di đi ra ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người xuất hiện, tiếng la giết liên tục không ngớt, vô số những người trong giới xã hội đen đang chém giết lẫn nhau.
Máu đã sớm chảy thành sống rồi, tình cảnh còn thảm thiết so với bên trong gấp trăm ngàn lần.
Anh nhìn thấy biển số xe quen thuộc cách đó không xa, liền đi tới gõ cửa sổ, nói: "Chị Nguyệt, cô muốn lấy tôi làm súng ống gì thì cứ nói với tôi một tiếng.
Nếu như Tâm Di xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng trách Trương Húc Đông tôi không nhận người! "
Cửa kính xe dần hạ xuống, Mạnh Nguyệt có chút ngượng ngùng nói: "Lần này là hành động bí mật của Đại đường chủ, tôi không có cách nào thông báo cho anh cả, Húc Đông, xin hãy hiểu cho tôi!" Cô ta bước xuống xe, nhìn Lâm Tâm Di một chút rồi nói: "Cô ấy không sao chứ?"
Trương Húc Đông thở dài, khẽ lắc đầu, đang suy nghĩ muốn quở trách Mạnh Nguyệt vài câu thì một người đàn ông trung niên khoảng 42, 43 tuổi bước ra khỏi xe.
Người đàn ông này mang một cặp kính gọng vàng, cao khoảng một mét tám mươi, âu phục màu đen, cảm giác đầu tiên mang lại chính là một trí thức lịch sự nho nhã, ông ta chỉ vào xe nói: "Đưa cô ấy lên xe trước chứ?"
"Cảm ơn!" Trương Húc Đông đặt Lâm Tâm Di lên xe, Mạnh Nguyệt liền giới thiệu: "Húc Đông, đây là Đường chủ của Thất Nguyệt Đường, Ngô Quan, mọi người thường gọi ông ấy là Ngô Gia Cát đến từ trụ sở chính của bang hội!"
"Đã sớm nghe Tiểu Nguyệt nói cô ấy vừa chiêu mộ được một nhân tài rất có năng lực, nhìn dáng dấp có vẻ đúng là như vậy rồi!" Ngô Quan mỉm cười đưa tay ra.
Trương Húc Đông bắt tay ông ta, nói: "Nếu ông là người đến từ trụ sở chính của bang hội, vậy người gài bẫy tôi nhất định chính là ông rồi?"
"Không sai!" Ngô Quan ngược lại thú nhận không chút kiêng dè, cười nói: "Đây cũng là chủ ý của Long Đầu, ông ấy muốn xem thực lực của cậu có thích hợp làm Phó đường chủ hay không!"
"Bây giờ thì sao?"
"Đương nhiên có thể đảm nhiệm!"
"Chị Nguyệt, cô không phải nói rằng vị trí Phó đường chủ này cô có thể tự quyết định sao?" Trương Húc Đông có chút nghi ngờ hỏi.
Anh cảm thấy đối với phương diện này Mạnh Nguyệt không cần thiết phải lừa gạt anh.
Mạnh Nguyệt nói: "Húc Đông, trước đây quả thật tôi có thể quyết định, nhưng bang hội đã có sự thay đổi.
Thanh Long Hội của chúng ta vẫn luôn bày mưu tính kế lập nên một kế hoạch lớn, chính là bắt đầu từ đêm nay, mà trọng điểm được đặt ở thành phố Ngọc, cho nên vị trí này trở nên đặc biệt quan trọng!"
"Nếu cô đã nói nhiều như vậy, thế thì kế hoạch này chắc hẳn cô sẽ không giấu giếm tôi đấy chứ?"
"Trong vòng hai năm thống nhất thế giới ngầm ở phương Bắc, hai năm sau chuẩn bị xuôi xuống phía Nam!" Mạnh Nguyệt dường như vẫn luôn cảm thấy mắc nợ Trương Húc Đông cái gì đó, giờ phút này một người vốn luôn cởi mở như cô ta lại trở nên có chút thiếu tự nhiên, nói: "Anh sẽ không vì chuyện này mà rời bỏ Thanh Long Hội chứ?"
"Vậy thì tôi phải suy nghĩ kỹ một chút!" Khi nhìn thấy vẻ dũng mãnh vừa rồi của Tiểu Hàn thì Trương Húc Đông đã hơi nghi ngờ, cộng thêm tiếng chém giết từ bên ngoài vọng vào, anh liền biết chắc mình đã bị lợi dụng.
Cảm giác bị người khác tính kế thật sự không dễ chịu, nhưng mà anh quả thực hơi bội phục tên Ngô Quan này.
Lại có thể tính toán đến giây phút cuối cùng mới để cho anh phát hiện, quả thực là một nhân tài hiếm có.
Ngô Quan thấy Trương Húc Đông đang nhìn mình, liền cười nói: "Vậy mời người anh em suy nghĩ thật kỹ, dù sao đây cũng là một kế hoạch lớn chưa từng có trong lịch sử.
Người thắng cuộc sẽ có quyền lực cao nhất, vô số tiền tài cùng phụ nữ, loại cơ hội này không phải dễ dàng bắt gặp đâu!"
Ông ta nhìn về phía xa và nói, "Đây không phải là nơi để nói chuyện, cảnh sát đang đến!"
Trương Húc Đông nhìn lại, quả nhiên hai đàn em của hai bang phái bắt đầu chạy tán loạn, hai chiếc xe chống bạo động dừng lại, cảnh sát vũ trang bắt đầu đuổi theo.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, anh gật đầu nói: "Vậy thì đi chỗ khác nói chuyện!"
Mạnh Nguyệt lại thở dài, có chút nhức đầu đỡ trán, nói: "Ôi chao, nếu anh đưa ra lựa chọn thì anh sẽ được đi đến một nơi khó quên trong cuộc đời này đấy!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...