Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


“À để tôi tìm xem… ừ, chỗ này!” Ông cụ mở một chiếc tủ trượt rồi nói: “Hôm nay đúng là không ít, hai hàng trên dưới đều có, ước chừng có mười mấy thi thể, không biết là do ai làm mà một ngày lại giết nhiều người như vậy, ôi…”
Trương Húc Đông nhăn mặt, nhìn chằm chằm ông cụ.

Nam Cung Diệp thấy thế thì kéo anh một chút rồi nói với ông cụ: “Bác, nơi này đã không còn việc của bác, bác ra ngoài đi, chúng cháu chỉ nhìn một chút thì sẽ đi ngay.” Nói rồi, anh ta lại nhét thêm mấy trăm vào tay ông cụ.
Ông cụ nhìn bốn người Trương Húc Đông từ trên xuống dưới, lại nhắc nhở đừng động chạm lung tung rồi xoay người đi ra ngoài.
Huyết Linh Lung mở túi bọc thi thể ra, bên trong là thi thể bị trúng đạn ở giữa hai hàng chân mày, cô ta kiểm tra một lát rồi chợt nhíu mày nói: “Anh Đông, có lẽ là người này là người của nhóm lính đánh thuê Hắc Sắc, bọn họ đang hoạt động ở Thổ Nhĩ Kỳ.

Mọi người xem, sau vai của bọn họ có một hình xăm đầu lâu lớn bằng bàn tay, dựa vào số lượng người thì nhóm lính đánh thuê này thuộc về thế lực loại nhỏ, nhưng bên trong đều là cao thủ, cho nên nhóm lính đánh thuê cỡ trung cũng không dám động vào bọn họ.”
Trương Húc Đông nhíu mày, hình như anh từng nghe nói nhưng không hiểu kỹ cho lắm, lẩm bẩm nói: “Hắc Sắc? Đầu lâu? Biết trụ sở chính của bọn họ ở đâu không?”
“Cụ thể thì không rõ lắm, nhưng bọn họ thường xuyên lui tới ở Thổ Nhĩ Kỳ, cho dù ở đấy không có trụ sở chính của bọn chúng thì cũng có chỗ hội họp rất lớn.

Anh Đông, anh có thể bảo nhóm lính đánh thuê ZO điều tra một chút, Israel không xa Thổ Nhĩ Kỳ là bao, có lẽ còn có người qua bên kia chấp hành nhiệm vụ, như vậy thì việc điều tra sẽ dễ dàng hơn một chút.” Huyết Linh Lung nói.
“Thổ Nhĩ Kỳ? Tôi nhớ là Ác Quỷ từng đến.” Trương Húc Đông nói: “Lập tức liên hệ Ác Quỷ, bảo cậu ấy điều tra một chút, tôi sẽ bảo tiểu đội Dã Thú đến hỗ trợ anh ta, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ qua đó, tôi muốn làm nhóm lính đánh thuê Hắc Sắc này chết không chỗ chôn!”
Huyết Linh Lung gật đầu, sau đó lấy dao cắt hình xăm của thi thể xuống.

Bởi vì máu đã bị đông lạnh nên không khác gì cắt da lợn.

Xong xuôi, cô ta bỏ vào túi nilon: “Đây là bằng chứng của chúng ta, đến khi qua đó là có thể biết có phải bọn họ làm hay không, không thừa nhận cũng không được.”
Trương Húc Đông thở dài rồi đi về hướng cửa, Tarzan đẩy thi thể vào, bốn người ra khỏi nhà xác.

Nam Cung Diệp lại đưa ông cụ mấy trăm đồng, bảo ông ta đừng nói đám người Trương Húc Đông đến.

Thật ra không cần đưa tiền thì ông cụ cũng không nói, dù sao thì đây là công việc của ông ta, nói ra không khác gì tự đạp đổ chén cơm của mình, vả lại có tiền thì ông ta càng không nói.

Về tới bên ngoài phòng bệnh, Trương Húc Đông gọi điện thoại cho Ác Quỷ, bảo cậu ta đến Thổ Nhĩ Kỳ.

Tất nhiên là Ác Quỷ vô cùng vui vẻ, cậu ta ở thành phố Tương Dương chán sắp chết rồi, nhân dịp này ra ngoài hóng gió.

Nhưng khi biết chuyện về Trần Uy, cậu ta lập tức cảm thấy giận dữ, nhanh chóng cúp máy rồi đi đặt vé máy bay.
Huyết Linh Lung cũng gọi cho thành viên của Thiên Sát, suy cho cùng thì nước ngoài không giống trong nước, đi đâu cũng có thể nói là chỉ có một mình, phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Cô ta cúp máy rồi nói với Trương Húc Đông: “Tôi đã bảo Bạo Lực cũng mang theo người đuổi tới bên kia.”
Trương Húc Đông thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiêu Diễm: “Tiêu Diễm, sau khi chúng tôi đi rồi thì cậu chăm sóc Trần Béo giúp tôi, không đủ người thì cứ lấy của thành phố Ngọc.

Nếu Trần Béo tỉnh thì phải gọi điện thoại cho tôi, còn nếu…mà thôi đi, nhớ gọi cho tôi là được.”
Trương Húc Đông không nói: “Nếu Trần Béo chết thì cũng gọi cho tôi.” Đây là tin tức mà anh không muốn nghe nhất, cho nên mới nói thôi.

Thật ra Trương Húc Đông cũng vô cùng rõ ràng tỷ lệ tỉnh lại của Trần Uy rất thấp, nhưng vẫn hơn không có nhiều.
Anh giao Thẩm Thị cho Đặng Lệ cùng Vương Duyệt xử lý.

Sáng hôm sau, anh lên máy bay đến Israel, tới sân bay, Ác Quỷ cùng Bạo Lực đã đến, bọn họ đều biết đã xảy ra chuyện gì nên mặt mỗi người đều tràn ngập khí tức sát phạt.
Vốn dĩ Trương Húc Đông, Nam Cung Diệp, Tarzan, Ác Quỷ cùng thành viên Thiên Sát từng hoạt động sôi nổi ở thế giới, sau khi ZO có Satan và Ác Quỷ thì ít có ai dám động vào bọn họ, không ngờ về đến Trung Quốc thì sẽ có đám thế lực nhỏ bé vô danh ức hiếp, lúc này đây bọn họ sẽ không chịu để yên.
Nhưng bọn họ tin rằng, nếu Hắc Sắc biết người bọn họ động vào là con trai của Bạch Sư Vương, Satan của ZO thì có cho mười lá gan, bọn họ cũng không dám làm vậy.

Nhưng nếu đã làm rồi, Trương Húc Đông không quan tâm nguyên nhân và mục đích để bọn họ làm vậy là gì, anh chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Khi Trương Húc Đông ra khỏi sân bay, anh nhìn thấy đám người Lão Đan đi tới, Trương Húc Đông đi lên ôm ông ta một cái: “Lão Đan, cháu về rồi.”
“Trở về thì tốt.” Lão Đan vô cùng vui vẻ.


Ông ta ôm Trương Húc Đông rồi đến Ác Quỷ, sau đó chào đám người Nam Cũng Diệp: “Đã bảo người đi điều tra, chúng ta về trụ sở chính trước đi!”
Trương Húc Đông gật đầu: “Lão Hắc đâu bác?”
“Đợi mấy đứa ở trụ sở chính, trở về lại nói tỉ mỉ.” Dong theo đường đi, không khí rất ngột ngạt, ai cũng không nói gì, có mấy lần Ác Quỷ định hỏi gì nhưng đều nuốt lời vừa ra khỏi miệng xuống.
Một lúc lâu xong, đoàn người về đến trụ sở chính của ZO, đây là một vườn trại, rộng hơn bất cứ khu biệt thự nào, ước chừng có hơn hai mươi mẫu Anh.

Bên trong, cây xanh rợp thành bóng râm, cỏ mọc, chim bay, còn có thể nhìn thấy ngựa nhàn nhã đi bộ, đây là ngựa Akhal-teke quý hiếm, tăng thêm một phần truyền kỳ cùng thần bí cho trang trại.
Một vài người nhìn thấy đám người Trương Húc Đông thì lập tức chào hoi.
Trương Húc Đông cũng chào bọn họ, dừng lại nói vài câu.

Có mấy người làm vườn lâu năm vừa thấy anh thì suýt chút nữa khóc lên, có thể nói là Trương Húc Đông lớn lên cùng bọn họ.

Trương Húc Đông chào mấy trăm ngườ rồi tiếp tục đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy Hắc A, Trương Húc Đông ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Đám người Nam Cung Diệp không thân với ông ta cho nên chỉ nói vài câu rồi dắt Tarzan ra ngoài cưỡi ngựa, đương nhiên cũng chỉ có Nam Cung Diệp chơi, Tarzan ngồi ở một bên chào hỏi những người làm vườn.

Tuy khác ngôn ngữ nhưng sau khi nói “xin chào”, rồi dùng ngôn ngữ cơ thể thì vẫn giao tiếp được.

Trương Húc Đông cũng không quan tâm đến bọn họ, bây giờ đội ngũ cần liều thuốc vui vẻ.

Nếu Trần Uy không bị thương thì anh sẽ mang cậu ta qua đây.

Tuy rằng thoạt nhìn Hỏa Thần Nam Cung Diệp làm việc không đàn hoàng, dáng vẻ của con nhà giàu, nhưng khi làm việc thì anh ta không hề cẩu thả, hơn nữa anh ta cũng có quy tắc riêng để xử lý mọi chuyện, Trương Húc Đông cũng để anh ta tùy tiện ra ngoài chơi.

Thấy đám người Ác Quỷ, Huyết Linh Lung cùng Bạo Lực không nói gì, Trương Húc Đông cũng chỉ hơi mỉm cười nói: “Chuyện của Béo đã rõ, bây giờ chúng ta cần phải sốc lại tinh thần, nhanh chóng đến giải quyết nhóm lính đánh thuê Ám Hắc, mọi người cũng đừng buồn bã như vậy, sống chết có số.

Có lẽ là bởi vì tâm trạng của tôi kém nên ảnh hưởng đến mọi người, thả lỏng tí đi!”
Những người khác gật đầu, nhưng ai cũng nhìn ra Trương Húc Đông không được hăng hái cho lắm, cũng không dám nói lung tung, chỉ có Ác Quỷ trả lời Hắc A vài câu.

Hắc A cùng mấy người lớn của ZO nhìn nhau, tán gẫu một lát rồi nói: “Satan, dắt bạn của cậu đi dạo đi, tôi có chuyện cần xử lý.”
“Lão A, các ông làm chuyện của mình đi, đây giống như là nhà của tôi, không lẽ về nhà cũng cần tìm người dẫn đường sao?”
Mọi người cười ha ha nhìn đám người Hắc A rời đi, Trương Húc Đông nói: “Đi thôi, tôi cũng dẫn các cậu tham quan một chút.

Phục vụ ở nơi này là hạng nhất, nói là trụ sở chính của ZO nhưng giống viện dưỡng lão cho mấy cụ nghỉ ngơi hơn…”
Ác Quỷ cười dữ tợn nói: “Anh, em cảm thấy sau này chúng ta đừng làm trang trai, mua hòn đảo nhỏ làm bá chủ, không phải tự do tự tại hơn sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trương Húc Đông cười gượng, đúng là anh từng nói vậy với Trần Uy.
Sáng sớm hôm sau, đám người Trương Húc Đông lái xe đến Thổ Nhĩ Kỳ.

Ác Quỷ nói cậu ta có một người bạn ở đó, cho nên bọn họ tìm người bạn này trước.

Không mang theo người nào của ZO, Trương Húc Đông, Ác Quỷ, Nam Cung Diệp, Huyết Linh Lung, Tarzan, Bạo Lực cùng hai mươi thành viên Thiên Sát.
Ba chiếc xe chạy đến Thổ Nhĩ Kỳ, thật ra đây là Tây Thổ Nhĩ Kỳ Khaganate, có quan hệ sâu xa với Trung Quốc.

Mà bạn của Ác Quỷ tên là Lý Ích Khang, là Hoa kiều.

Họ “Lý” là họ lớn nhất trong trăm họ Trung Quốc, cho nên thấy ở các nơi trên thế giới là điều hiển nhiên.
Lý Ích Khang, khoảng chừng bốn mươi tuổi, là người đàn ông cường trán, mặt có râu quai nón nhưng không dài lắm, bị anh ta cắt tỉa rất cá tính, nhìn thấy Ác Quỷ thì ôm chặt: “Người anh em, mấy năm nay cậu chạy đi đâu? Tôi nhớ cậu chết mất, vừa nhận được điện thoại của cậu, tôi còn tưởng là ai dám đùa tôi.”
“Đây là anh trai của tôi Satan, Hỏa Thần Nam Cung Diệp, Chiến Thần Tarzan, Huyết Linh Lung, Bạo Lực…” Ác Quỷ giới thiệu đám người Trương Húc Đông cho anh ta biết.
Lý Ích Khang ngẩn ra, sau đó hít một hơi khí lạnh.

Anh ta không thể ngờ hôm nay nhiều đại nhân vật đến địa bàn của mình như vậy, vội vàng bày ra tư thế mời: “Các vị, không tiếp đón từ xa, mời các vị vào trong.”
Nói xong, Lý Ích Khang dẫn đường.


Anh ta không phải nhà giàu tầm thường mà là lãnh chúa của vùng đất này, khác với Trung Quốc ở chỗ đây không phải hắc đạo mà là quân liên minh, một thế lực dám thách thức quân chính quy.

Vũ khí của bọn họ là AK, D.Eagle,...!nơi này thường diễn ra các trận chiến đường phố.
Ác Quỷ từng được anh ta thuê với giá cao, làm vệ sĩ một năm cho anh ta, hai người gặp lần đầu đã thân, hơn nữa Ác Quỷ còn cứu mạng Lý Ích Khang mấy lần, có thể nói là bạn chí cốt.

Đương nhiên Ác Quỷ cũng xem Lý Ích Khang là anh trai.
Lý Ích Khang cũng hào sảng trượng nghĩa, không chỉ là bởi vì đám người Trương Húc Đông là nhân vật có tiếng tăm, mà khi đối xử với bạn bè thì anh ta cũng vô cùng nhiệt tình.

Vả lại Ác Quỷ cũng từng giúp anh ta giết chết kẻ thù, Lý Ích Khang có được rất nhiều ích lợi, hiện tại trợ thủ có hơn một nghìn, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Israel.
“Nghe tên không bằng gặp mặt.

Satan, lấy thực lực của cậu, ở đây tạo một nhóm lính đánh thuê thật lớn cũng không có vấn đề gì.

Sao phải về Trung Quốc bị ràng buộc bởi mấy quy định cứng nhắc kia, chỗ này muốn làm gì cũng được.” Lý Ích Khang nói.
Trương Húc Đông cười nhạt, nói: “Trung Quốc là đất nước của tôi, tôi sẵn lòng tiếp nhận quy định của những người đi trước, hơn nữa bên kia có thứ mà tôi muốn thách đấu.

Bên này chỉ có đánh đánh giết giết, hôm nay anh chém người ta, ngày mai người ta lại chém anh, không thú vị.”
Lý Ích Khang cười ha ha: “Tôi không hiểu ý nghĩ của cậu, tất nhiên là Satan có sự tính toán của mình, kẻ tiểu nhân tôi đây làm sao biết được chí của anh hùng.”
“Anh Lý khiêm tốn rồi.” Tuy Trương Húc Đông nói vậy nhưng anh không phủ nhận lời của Lý Ích Khang.

Nếu anh muốn lập một nhóm lính đánh thuê, dựa vào tiếng tăm của anh thì có thể làm không ít người nổi tiếng gia nhập, hơn nữa có tài chính của tập đoàn Thẩm Thị duy trì, anh chắc chắn có thể tạo ra một nhóm lính đánh thuê thật vững mạnh.
Nhưng Trương Húc Đông không quên sơ tâm, anh về Trung Quốc an cư lạc nghiệp, cùng lắm thì chỉ có lòng tham nho nhỏ là mang anh em đứng trên đỉnh thế giới.

Tuy khó khăn vô cùng lớn, nhưng Trương Húc Đông đang bước từng bước đến mục tiêu, nên anh có cơ sở để tự tin.
Có lẽ có người nói anh tự kiêu, nhưng anh có tham vọng vượt xa sự tự tin, đây là điều mà người đàn ông nào cũng phải có, không thể hài lòng với tình trạng hiện tại, chỉ có không ngừng đi tới mới thực hiện được mục tiêu của mình, dừng bước thì không khác nào chỉ ăn mà không làm, ngồi chờ bị đánh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui