Hai người đứng một lúc, đợi đến khi Vương Tử Khởi rời đi chưa đầy hai mươi phút thì Lâm Tâm Di cùng Trần Vũ Lộ đến, sắc mặt Lâm Tâm Di trở nên phờ phạc, hiển nhiên là vô cùng lo lắng cho Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông cười nói: "Tâm Di, không cần lo lắng cho bạn trai em, tôi nhất định sẽ ra ngoài thôi!"
Lâm Tâm Di liếc mắt nhìn anh nói: "Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn không còn không đứng đắn được." Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Cục trưởng ở đây nói, chỉ cần nhà họ Lý chịu rút đơn kiện với anh, anh bồi thường chút tiền là có thể lập tức ra ngoài rồi!"
"Chị Tâm Di, chị không định thật sự muốn làm vậy đấy chứ?" Vẻ mặt Trần Vũ Lộ hơi kinh ngạc.
Trương Húc Đông nhướng mày, anh nhanh chóng đoán được Lâm Tâm Di đang suy nghĩ điều gì, anh nói: “Tâm Di, tôi tuyệt đối không cho phép em làm như vậy, nếu không tôi nhất định sẽ tức giận, sau đó làm thịt tên Lý Nhiên kia ngay, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói điêu đâu!"
"Anh đừng nghe Lộ Lộ nói bậy."
Đôi mắt đẹp của Lâm Tâm Di trừng một cái, Trần Vũ Lộ lè lưỡi, sau đó nói: "Được rồi, coi như em chưa nói gì vậy!"
"Được rồi! Tôi không cần các em cứu tôi đâu, tự tôi có thể cứu lấy mình được!" Trương Húc Đông vừa nói vừa châm một điếu thuốc, vặn người để trở nên thoải mái hơn, sau đó nói: "Các em đi trước đi!"
Nói thêm vài câu, Trương Húc Đông lập tức không để ý đến các cô nữa, cuối cùng hai người bọn họ không còn cách nào khác liền rời khỏi trại tạm giam.
Trương Húc Đông nhìn hàng rào sắt trước mặt, từ chân mình rút ra một con dao đánh cận chiến, bởi vì có quan hệ với Vương Tử Khởi nên đồ của anh không bị thu sạch, ít nhất vẫn còn có một cái bật lửa cùng nửa hộp thuốc lá, thêm vào đó là một con dao đánh cận chiến được giấu ở nơi này.
Anh đưa mũi dao kia ra, nắm chặt lấy cáng dao, sau đó trên thân dao xuất hiện một cây kim nhỏ.
Anh dùng thủ pháp thuần thục mở khóa trong vòng ba giây.
Kỹ thuật dùng dao này đối với một lính đánh thuê có thể nói là hoàn toàn dễ dàng.
Cạch!
Cửa bị mở ra, Trương Húc Đông hét lên: "Có người trốn ngục rồi!"
Ngay lập tức, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, nhưng ngay lúc hai cai ngục bước vào, một người phía sau nhanh chóng tung ra hai đòn đánh vào sau gáy.
Hai cai ngục liền ngất đi, nghe nói có vượt ngục nên nhất định sẽ có cảnh sát ập vào, đây là điều quá bình thường.
Mà phạm nhân trong các phòng tạm giam khác đều bu vào song sắt, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trương Húc Đông.
Còn Trương Húc Đông lại nở một nụ cười nhat, nghênh ngang đi ra khỏi trại tạm giam, cũng đem cửa khóa lại lần nữa, mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của những phạm nhân bên trong tố có người vượt ngục.
Trương Húc Đông dễ dàng đi đến phòng thẩm vấn, nhìn thấy bên trong là Vương Tử Khởi cùng hai cảnh sát đang thẩm vấn.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc nhìn anh, Vương Tử Khởi còn tưởng rằng anh được thả ra, nói: "Không sao chứ?"
Trương Húc Đông gật đầu, sau đó đưa tay nói: "Trả lại đồ cho tôi!"
Một cảnh sát gãi đầu, anh ta không nghe nói Trương Húc Đông được bảo lãnh hay được thả ra gì cả.
Nhưng bởi vì lần trước bọn họ cũng đã gặp mặt Trương Húc Đông rồi, trò chuyện cũng tốt, hơn nữa tội của phạm nhân ở đây cũng không nghiêm trọng lắm, căn bản không có ai muốn vượt ngục cả.
Vì vậy anh ta liền lấy điện thoại di động, đồng hồ đeo tay cùng với những đồ dùng khác ra.
"Hôm khác mời mọi người ăn cơm!" Trương Húc Đông ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Vương Tử Khởi cùng mình đi ra, đến khi hai người bước ra khỏi phòng thẩm vấn, anh nhẹ giọng nói: "Tôi vượt ngục!"
"Hả?" Vương Tử Khởi hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Tuy nhiên trong tiềm thức của một người cảnh sát làm cho cô phải ra tay, bàn tay trắng nõn trực tiếp bắt lấy cổ áo của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô ta, cầm xuống, sau đó vỗ vào mông cô ta một cái, nói: "Anh đây nếu không làm như thế này thì thật đúng phải xin lỗi bao năm khổ luyện của bản thân.
Tuy nhiên để loại trừ sự nghi ngờ của cô, tôi không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi!"
Dùng thủ đoạn tương tự, anh đánh Vương Tử Khởi bất tỉnh, sau đó đưa cô ta vào phòng hồ sơ, đồng thời cởi cảnh phục của cô ta ra mặc trên người mình.
Lúc này nhìn Vương Tử Khởi đang ngủ mê man, Trương Húc Đông nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ta một cái, sửa sang lại quần áo, sau đó nghênh ngang bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Có lẽ nhiều người cũng không dám nghĩ tới, nhưng Trương Húc Đông lại thực sự làm ra loại chuyện quái đản này.
Đã từng ở một nơi còn có lớp phòng vệ nghiêm ngặt hơn chỗ này nhiều, anh hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt một mục tiêu quan trọng dưới lớp ngụy trang, hơn nữa còn trở về với cơ thể nguyên vẹn nữa cơ.
Một đồn cảnh sát nho nhỏ như thế này chỉ là nhãi nhép mà thôi.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trương Húc Đông liền gọi điện thoại cho Mạnh Nguyệt, Mạnh Nguyệt nghe tin anh vượt ngục cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên cô vẫn nói cho Trương Húc Đông biết vị trí của bang hội.
Trương Húc Đông đón một chiếc taxi, sau khi lên xe anh cũng không ngu ngốc đến mức đón xe đến thẳng đến chỗ đó, mà xuống xe ở gần đó, vòng qua một số camera giám sát, rồi mới đến Thập Nhị Nguyệt Đường.
Thập Nhị Nguyệt Đường của Thanh Long Hội là một hộp đêm rất lớn ở thành phố Ngọc, nằm ở Tây Tam Hoàn.
Có tên là hộp đêm Hoàng Đế, cách trang trí bày biện cực kỳ sang trọng.
Sau khi bước vào, bên trong còn chưa bắt đầu kinh doanh, một người phục vụ đã ngăn anh lại, nói, "Anh cảnh sát, bây giờ ở đây vẫn còn chưa bắt đầu mở cửa, mời anh quay lại sau hai giờ nữa!"
"Tôi tìm Mạnh Nguyệt!"
"Anh tìm chị Nguyệt của chúng tôi?" Người phục vụ kia quan sát Trương Húc Đông, anh ta chỉ nghe Mạnh Nguyệt nói sẽ có một người đàn ông tới, nhưng chắc chắn không phải người cảnh sát trước mặt này.
Anh ta nói: "Chị Nguyệt không có ở đây."
"Tôi tên là Trương Húc Đông, tôi vừa nói chuyện điện thoại với cô ấy!"
Người phục vụ đó lộ vẻ mặt kinh ngạc, anh ta không thể ngờ rằng người đàn ông mà Mạnh Nguyệt nói lại là một cảnh sát.
Nhìn dáng dấp anh chàng cảnh sát này trông khá đẹp trai, từ lúc nào lão đại của bọn họ lại tìm một cảnh sát làm bạn trai thế này, anh ta liền nói: "Nếu là anh Trương, vậy thì chị Nguyệt của chúng tôi đã thông báo, anh đi vào cùng với tôi! "
Đến khi Mạnh Nguyệt nhìn thấy Trương Húc Đông ăn mặc như vậy, cô ta cũng vô cùng kinh ngạc, quan sát anh ta một phen, nói: "Anh thật sự vượt ngục?"
Trương Húc Đông ngồi xuống, cầm một điếu thuốc lên châm, nói: "Sao vậy? Trông không giống à?"
Mạnh Nguyệt bất lực cười cười, lúc này có người gõ cửa, sau khi được sự cho phép của cô liền nhìn thấy bốn người đàn ông lực lưỡng bước vào.
Bọn họ nhìn thấy Trương Húc Đông liền nhíu mày, một người trong số đó hỏi: "Chị Nguyệt, anh cảnh sát này đến có chuyện gì vậy?"
Trương Húc Đông nhìn những người đàn ông lực lưỡng này, cũng nhận ra bọn họ chính là bốn người lần trước đi cùng với Mạnh Nguyệt, nói: "Dáng dấp của tôi không phải trông đại chúng như vậy chứ?"
Bốn người kia cẩn thận nhìn lại, sau đó mới lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ không thể ngờ đó là Trương Húc Đông, một người trong số đó nói trước: "Anh Đông, sao anh lại ra ngoài? Chúng em đang định tối nay đi nhìn sắc mặt của cha con nhà họ Lý một chút đây, để bọn họ từ bỏ việc truy tố anh! "
"Vậy thì cám ơn các anh em!" Trương Húc Đông đưa cho bọn họ một điếu thuốc sau đó nói với Mạnh Nguyệt: "Xem ra tôi chỉ có thể tìm chỗ trốn một lúc rồi!"
Mạnh Nguyệt sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền chân thành nói: "Trương Húc Đông, nếu như anh gia nhập Thanh Long Hội, tôi sẽ có biện pháp cứu anh, anh có bằng lòng không?"
Trương Húc Đông nhìn gò má mũm mĩm của Mạnh Nguyệt đang không che giấu được sự vui vẻ, cười nói: "Cái giá để tôi gia nhập Thanh Long Hội không hề nhỏ, trừ khi nhường vị trí Đường chủ lại cho tôi!"
"Chuyện này..." Mạnh Nguyệt có chút khó xử, Đường chủ của Thanh Long Hội sẽ do Long Đầu chỉ định, cho dù trong đầu cô thật sự có ý định muốn nhân tài như Trương Húc Đông gia nhập, nhưng không phải là chuyện cô ta có thể quyết định được.
Một lát sau cô mới lên tiếng nói: "Tôi cần thảo luận lại với lão đại."
"Chỉ đùa một chút thôi, cần gì phải coi là thật chứ!" Trương Húc Đông cười xấu xa nói: "Chỉ cần cô có thể giải quyết chuyện này, vị trí nào đối với tôi cũng không quan trọng đâu!"
Thấy vẻ mặt của Mạnh Nguyệt dịu đi, Trương Húc Đông nói tiếp, "Vậy thì cảm ơn trước!"
Gọi điện thoại cho Tưởng Khả Hân, nói anh có chuyện phải làm, có thể cần mấy ngày nữa mới có thể về.
Tưởng Khả Hân hỏi anh có chuyện gì thì Trương Húc Đông không nói cho cô ấy, chỉ nói cô ấy yên tâm ở nhà đợi anh, qua mấy ngày nữa anh sẽ về.
Qua ngày hôm sau Trương Húc Đông đã được thông báo là không sao rồi, nhưng anh vẫn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không nên quá rêu rao là được.
Điều này làm anh không khỏi bội phục thủ đoạn của Mạnh Nguyệt, mặc dù anh không hiểu cách thức hoạt động của băng nhóm này, nhưng dù thế nào mọi chuyện cũng đã được dàn xếp ổn thoả rồi.
Chuyện này coi như rốt cuộc cũng đã giải quyết xong.
Anh gọi điện thoại cho Lâm Tâm Di, nhưng kỳ lạ là điện thoại của Lâm Tâm Di lại không liên lạc được.
Chuyện này khiến anh hơi khó hiểu, đành phải nhắn tin báo tin anh đã an toàn.
Bảo vệ của thẩm mỹ viện chắc chắn không thể làm được nữa rồi, xem ra trước mắt chỉ có thể làm việc ở chỗ Mạnh Nguyệt thôi.
Mạnh Nguyệt rất hào phóng đồng ý sẽ sắp xếp một vị trí cho Trương Húc Đông, chỉ là chức vị này hơi bình thường.
Cô ta sợ Trương Húc Đông sẽ có hiểu lầm nên lập tức giải thích, thứ nhất là do chuyện mới xảy ra vừa rồi, thứ hai là anh phải làm một số chuyện để được anh em trong bang hội công nhận đã.
Nếu không sẽ có người nói rằng người gọi là chị đại như cô ta không công bằng.
Trương Húc Đông không có vấn đề gì cả, chỉ cần có việc gì làm là tốt rồi.
Buổi tối anh cùng ăn cơm với Mạnh Nguyệt và hai người thủ hạ.
Một người tên là Đại Hàn, người kia là Tiểu Hàn, bọn họ rất ngưỡng mộ tài nghệ của Trương Húc Đông, nói rằng trong Thanh Long Hội anh chắc chắn không phải số một thì cũng là số hai.
Về điểm này Trương Húc Đông không hề phủ nhận nhưng cũng không dám chắc lắm, trên đời này cũng sẽ có người có thân thủ như anh.
Một Thanh Long Hội đối với anh mà nói, vũng nước ở nơi này hơi cạn.
Chỉ là anh cũng nghe thấy, Thanh Long Hội này không hề yên bình như trong tưởng tượng, bên ngoài có kẻ thù mạnh, nội bộ bên trong lại tương đối hỗn loạn.
May mắn là bang hội này khiêm tốn, tạo cho các bang phái khác một cảm giác thần bí, vì vậy có rất ít người tìm đến Thanh Long Hội để gây phiền phức.
Sau khi cơm nước xong, Trương Húc Đông cũng không buồn ngủ, muốn tìm chút vui vẻ nên anh bắt taxi đến một quán bar gần đó tên là Tân Quý Tộc.
Đây là lần đầu tiên anh đến đây, không khí bên trong ngược lại không tệ, phần lớn nơi này đều là người đi làm hoặc sinh viên, cho nên cũng không phải rất huyên náo.
Ngược lại hoàn cảnh ở đây lại là địa điểm tốt để tìm tình một đêm, ở nước ngoài anh cũng thường xuyên đến những nơi như thế này, cho nên mọi thứ đều vô cùng quen thuộc.
Trương Húc Đông ngồi xuống quầy bar, gọi một ly cocktail bình thường, rồi bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Tuy nhiên tối nay thực sự không có gì khiến anh hài lòng cả.
Còn chưa tới mười một giờ đêm đã có không ít người bắt đầu rời đi, rất nhanh chỉ còn lại khoảng hai mươi người, phân tán ngồi đánh bài ở khu vực trước quầy bar.
Điều này làm cho Trương Húc Đông có chút thất vọng, nhưng mà anh vẫn hy vọng có kỳ tích gì đó xảy ra.
Cuộc săn bắt này cũng giống như đi săn thú vậy, phải có đủ kiên nhẫn cần thiết, một bên tình một bên nguyện.
Nếu cưỡng ép thì không khác gì lưu manh côn đồ cả, hơn nữa cũng không thú vị bằng tình một đêm.
Không lâu sau, có hai người phụ nữ đến nói chuyện với Trương Húc Đông, nhưng Trương Húc Đông lịch sự từ chối bởi vì bọn họ không phải mẫu người mà anh thích.
Cho dù ở nước ngoài hay ở trong nước thì Trương Húc Đông đã quen với việc nhìn thấy phụ nữ đẹp, Trương Húc Đông có yêu cầu cao về tình dục, nếu không hài lòng, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều đó.
Trong khoảng thời gian này lại có vài khách hàng tụ năm tụ ba kéo vào, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi vài lần tán tỉnh, nhưng không ai trong số họ làm Trương Húc Đông hài lòng cả.
Trên phương diện phụ nữ, anh lại có một tật xấu kén ăn như vậy, nhìn tình hình tối nay xem ra có lẽ phải mất hứng đi về rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...