“Các vị phóng viên, tôi bị người vu oan hãm hại!” Trương Húc Đông đối mặt với rất nhiều phóng viên, lời lẽ chính đáng nói: “Vị Cục trưởng Phạm Chí Dũng này không phân biệt đúng sai, cũng không đưa ra bất kỳ chứng cứ nào mà lại bắt tôi.
Tôi nghi ngờ ông ta bắt tay với đối thủ của Thẩm Thị.
Tôi sẽ kiện theo pháp luật, lấy lại danh dự cùng tổn thất của cá nhân và công ty.”
Những phóng viên này liên tục ấn màn trập, tiếng “tách tách” của máy ảnh không ngừng vang lên.
Phạm Chí Dũng liếc mắt nhìn Trương Húc Đông một cái, ông ta có cảm giác mọi chuyện càng lúc càng lớn, âm thầm nhíu mày, ra hiệu cho hai cảnh sát để bọn họ nhanh chóng đưa Trương Húc Đông vào trong xe, tránh cho việc anh lại nói năng bậy bạ.
“Cục trưởng Phạm, ngài bắt Chủ tịch mới của Tập đoàn Thẩm Thị, trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn kiểm soát Thẩm Thị, vẫn luôn tận tâm, chưa bao giờ nghe thấy anh ta làm chuyện gì trái pháp luật, vậy ngài bắt anh ta là vì lí do gì?” Dường như Kỷ Mặc sắp nhét micro vào trong miệng của Phạm Chí Dũng.
Phạm Chí Dũng thấy không thể tránh khỏi tình huống này, hơn nữa vì giữ phóng viên lại để nhanh chóng mang Trương Húc Đông đi, ông ta ngừng lại ho khan vài tiếng rồi nói: “Có người tố cáo tối hôm qua cậu ta có liên quan đến nhiều vụ án, chúng tôi cũng có động cơ gây án của cậu ta, nhưng đây không phải là kết quả cuối cùng, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Các vị phóng viên, mọi người phải tin tưởng cảnh sát nhân dân, chúng tôi sẽ không bắt nhầm người tốt, cũng sẽ không bỏ qua người xấu.” Dừng một chút, ông ta tiếp tục nói: “Còn việc bắt tay theo như lời Trương Húc Đông nói là không tồn tại, mọi người phải tin tưởng chúng tôi sẽ không biển thủ, chúng tôi là cảnh sát nhân dân.
Cho nên, mong mọi người giúp chúng tôi hành động nhanh chóng.”
Kỷ Mặc hỏi tiếp: “Cục trưởng Phạm, vậy có lẽ ngài biết ba xí nghiệp lớn kết hợp lại để chèn ép cổ phiếu của Thẩm Thị.
Có người nói ngài có quan hệ thân thiết với Hách Kiến Vân.
Tôi muốn hỏi chút, có phải ngài mang Chủ tịch Trương Húc Đông vào cục cảnh sát là vì để bọn họ nuốt gọn Thẩm Thị hay không?”
“Khụ khụ, tôi qua lại với Hách Kiến Vân chỉ là vì công việc, cũng chỉ có như vậy chứ không có chuyện gì khác.
Lần này lại bắt Trương Húc Đông về cục cảnh sát chỉ là vì điều tra, trước khi mọi chuyện chưa được rõ ràng, chúng tôi sẽ không đưa ra nhận xét cụ thể về bất cứ hai hoặc bất kỳ điều gì.” Phạm Chí Dũng đỏ mặt nói.
“Như vậy Cục trưởng Phạm, nếu hỗ trợ điều tra thì vì sao lại muốn còng người ta lại? Đây không phải là đang nói anh Trương Húc Đông là người đứng đằng sau vụ việc tối qua, hoặc anh ta là người làm điều sai trái hay sao?” Một phóng viên khác cũng hỏi, người này là bạn tốt của Kỷ Mặc.
“Các vị phóng viên cần phải làm chứng cho tôi, tôi nghe nói bên trong cục cảnh sát có việc ép cung, tôi sợ tôi vào trong đó rồi thì khó mà ra được.” Trương Húc Đông rướn cổ nổi: “Hiện tại trên người tôi không có bất cứ vết thương nào, đến cả nội thương cũng không.” Nói rồi, anh nhảy lên vài cái, những phóng viên này bắt đầu chụp ảnh điên cuồng.
Phạm Chí Dũng kinh ngạc không thôi, ông ta không thể ngờ một nhân vật như Trương Húc Đông lại chơi thủ đoạn như vậy.
Vốn dĩ ông ta định đưa anh về đồn cảnh sát rồi dạy dỗ anh một phen, mặc dù không thể buộc tội nhưng cũng có thể làm anh nếm mùi đau khổ, để sau này anh sợ ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ Trương Húc Đông lại cứng đầu như vậy, hoàn toàn không màng thân phận của bản thân, nhưng cứ như vậy thì khi vào bên trong, ông ta không thể dùng vũ lực.
Lúc này, Phạm Chí Dũng cũng không nghĩ được quá nhiều, tuy hận Trương Húc Đông đến ngứa răng nhưng ông ta cũng chỉ có thể thúc giục cảnh sát đẩy anh lên xe, còn mình thì cản phóng viên lại nói: “Các vị phóng viên, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi, cám ơn mọi người đã phối hợp!” Nói rồi, ông ta cũng vội vàng lên xe.
Nhưng người nhiều như vậy, không biết vấp phải ai mà ngã trên mặt đất, khỏi phải nói ông ta nhếch nhác đến bao nhiêu.
Trần Béo ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Phạm Chí Dũng thì lập tức ôm đầu nói: “Cục trưởng Phạm hù dọa người kìa, ông ta muốn giết tôi!”
Đám người càng trở nên hỗn loạn, Phạm Chí Dũng bị dẫm mấy cái mới đứng lên được.
Ở nơi xa, Nam Cung Diệp, Tarzan cùng Tiêu Diễm thấy vậy thì cười ha hả, cũng chỉ có Trần Uy mới dám làm chuyện như vậy.
Điện thoại của Nam Cung Diệp vang lên, anh ta thấy người gọi đến thì rất ngạc nhiên: “Sao anh cũng muốn tới? Chỗ này vui lắm, anh đến thì đến đi, có lẽ Satan thấy anh thì sẽ vô cùng vui mừng.”
Các cảnh sát lái xe thật nhanh để chạy trốn khỏi đây, có lẽ đây là lần bắt giữ khổ sở nhất từ trước đến giờ của bọn họ.
Các phóng viên lại lên xe đuổi theo, bởi vì đây chính là một tin tức lớn.
Người nối nghiệp Thẩm Thị bị bắt, vô cùng thú vị, lại còn liên lụy đến vấn đề tác phong của Cục trưởng, lại có thể trở thành chủ đề nóng.
Đến đồn cảnh sát, Trương Húc Đông lập tức được đưa đến phòng tra hỏi.
Phạm Chí Dũng có cách để đối phó với anh, trước hết phải đánh một đòn tâm lý thật mạnh.
Ông ta mở toàn bộ điều hòa của phòng tra hỏi, chỉnh nhiệt độ đến mức thấp nhất, cũng không cho người tra hỏi, buộc Trương Húc Đông phải suy sụp tinh thần một phen.
Sao Trương Húc Đông lại có thể sợ mấy trò mèo này được? ‘Mình cứ ngồi vui vẻ trong phòng tra hỏi, sờ túi lấy thuốc, thản nhiên hút, để xem bọn họ có thể nhốt mình được bao lâu, lâu quá thì áp lực từ bên ngoài có thể đè chết bọn họ.’
Trước màn hình, Phạm Chí Dũng nhìn Trương Húc Đông, hừ lạnh một tiếng: “Để tôi xem cậu có thể chịu đựng đến đâu, đông chết thằng nhãi như cậu.”
“Cục trưởng Phạm, địa vị của Trương Húc Đông rất lớn, chúng ta làm như vậy có thể...” Một Chi Cục trưởng ở bên cạnh lo lắng nói.
“Tôi sợ cậu ta sao? Hừ, cho dù ở thành phố Ngọc cậu ta có kiêu ngạo đến đâu, thì nơi này là Nam Kinh, ở nơi mà tôi đang quản lý, chỉ cần cậu ta phạm pháp thì tôi sẽ có lý do xử lí cậu ta.” Phạm Chí Dũng khinh thường nói.
Không phải ông ta cậy mạnh mà đúng là như vậy.
Hắc đạo và bạch đạo ở Nam Kinh không ai dám không nể mặt ông ta, vậy mà anh dám không thèm quan tâm đến ông ta, còn chơi ông ta một vố, nếu không trút giận thì ông ta sẽ bị anh chọc cho tức chết.
Các Chi Cục trưởng khác nhìn nhau, cũng không biết có nên nói ra hay không, nhưng khi thấy vẻ mặt của Phạm Chí Dùng thì quyết định không nói nữa.
‘Đừng tưởng rằng đây là Nam Kinh thì muốn là gì làm! Trong lời đồn, bang Long có mấy nghìn thành viên, hơn nữa cao thủ ở bên trong rất nhiều, ông lớn tuổi rồi mà không chịu ngoan ngoãn đợi về hưu, cứ thích đốt lửa, cháy ông thì không nói mà còn liên lụy đến người nhà của ông!’
Trương Húc Đông cảm thấy nhiệt độ trong phòng dần giảm xuống, anh bắt đầu vận động tay chân, cau mày đi qua đi lại.
Nếu muốn liều mạng với Phạm Chí Dũng thì anh sẽ ăn miếng trả miếng, đừng để anh ra ngoài, bằng không anh sẽ đưa cả nhà Phạm Chí Dũng đến Bắc cực, để bọn họ trải qua một mùa hè thật vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Trương Húc Đông đấm tay lên tường, sau đó lại đập đầu vào tường, cảm giác tự ngược rất đau, nhưng mà bức tường này quá yếu, mới đập có một cái mà đã nứt ra rồi.
Đến cả đồn cảnh sát mà cũng có thể gặp công trình rác rưởi.
Phạm Chí Dũng ở phòng điều khiển thấy một màn như vậy thì sợ ngây người, thầm mắng ‘thằng nhóc này điên rồi sao?’ Đột nhiên đầu ông ta nhảy số, ‘thằng nhãi này gài bẫy mình rồi, nếu bị phóng viên nhìn thấy thì’, ông ta không dám tưởng tượng đến hậu quả, lập tức nói với mấy Chi Cục trưởng: “Mau, mau bảo người cản cậu ta lại!”
Thoạt nhìn, vết thương của Trương Húc Đông rất nặng, nhưng chẳng qua là vết thương ngoài da.
Anh làm vậy không phải vì ngốc, mà là anh muốn cho Phạm Chí Dũng xem, Hơn nữa Phạm Chí Dũng cũng chơi rất giỏi, ông ta lại có thể lấy “bột mì” từ câu lạc bộ của Trương Húc Đông, nếu anh không chứng minh được bản thân bị người hãm hại thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối không ít.
Sau khi vào phòng tra hỏi thì mấy cảnh sát cũng bị đông lạnh đến run, nhưng bọn họ cũng mặc kệ tất cả mà tiến lên cản Trương Húc Đông.
Một cảnh sát đến gần Trương Húc Đông, nói nhỏ: “Ông chủ Trương, xin ngài đừng gây khó dễ cho chúng tôi, tôi biết ngài có trăm cách ra khỏi đây, cần gì phải làm bản thân bị thương?”
Người khác kính Trương Húc Đông một thước thì anh kính lại người ta một trượng.
Anh nhìn thoát qua vị cảnh sát này, khẽ chớp mắt, chắc chắn sau này anh ta sẽ là một nhân vật.
Chốc lát sau, Phạm Chí Dũng cũng đến, ông ta nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Cậu cho rằng làm vậy là có thể dọa tôi sao? Hôm nay tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không ngoan ngoãn khai báo thì đừng trách tôi không khách khí.
Nếu cậu ở đây thêm vài ngày nữa thì công ty của cậu cũng đi rồi.”
Trương Húc Đông sờ máu trên trán, cố tình lau khắp mặt rồi hừ lạnh: “Ông cho rằng ông nói vậy là có thể dọa tôi? Tôi cũng nói cho ông biết, bây giờ công ty của tôi có còn hay không thì cũng không sao cả, cho dù toàn bộ Thẩm Thị sụp đổ thì ông cũng chả là cái thá gì.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng có thể làm ông hối hận cả đời.”
“Hừ, sắp chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng như vậy.
Tôi cũng muốn xem xem cậu có thể kiêu ngạo bao lâu.” Phạm Chí Dũng vung tay áo, nói với cảnh sát: “Còng cậu ta vào ghế cho tôi, lấy thuốc lá của cậu ta lại!”
Trương Húc Đông cũng không làm khó cảnh sát, anh giao thuốc lá ra rồi ngồi lên ghế dựa ở bên cạnh, bị cố định lên ghế.
Khi Phạm Chí Dũng chuẩn bị ép cung thì cửa phòng tra hỏi bị mở ra, một đội trưởng dẫn hai người đi vào, trong đó có một người bình thường bị mất cánh tay phải, cười âm hiểm, một người thì cầm túi tài liệu, nhìn trang phục thì biết là luật sư.
“Cục trưởng Phạm, bọn họ đến nộp tiền bảo lãnh Trương Húc Đông, vị này là luật sư của cậu ta.” Vị đội trưởng kia cung kính nói.
“Bây giờ không thể nộp tiền bảo lãnh.” Phạm Chí Dũng từ chối nói.
Vị luật sư kia cười lạnh nói: “Cục trưởng Phạm thật khí phách, không biết ông xem pháp luật là cái gì? Hiện tại tôi lấy thân phận luật sư của anh Trương Húc Đông hỏi ông, vì sao không được nộp tiền bảo lãnh?”
Hai vị luật sư là Huy Hoàng, cố vấn của bang Long, người kia là Đường Phi, hai người vừa nghe vậy thì lập tức chạy đến.
“Trương Húc Đông bị nghi ngờ có liên quan đến đánh nhau ẩu đả, phá hỏng tài sản của người khác, hơn nữa còn tìm được chất cấm trong câu lạc bộ của cậu ta, cậu ta không thể được nộp tiền bảo lãnh.” Phạm Chí Dũng quay đầu, thiếu điều muốn đuổi người đi.
“Ha hả, vậy các ông có chứng cứ trực tiếp để chứng minh không? Xem ra là không có, vậy chứng tỏ thân chủ của tôi vô tội.
Dựa theo pháp luật của Trung Quốc, thân chủ của tôi có thể tố cáo các ông lạm dụng chức quyền, hơn nữa các ông còn phải đền bù thiệt hại.” Huy Hoàng vừa cười vừa nói.
“Cậu là luật sư?” Phạm Chí Dũng nhìn Huy Hoàng, hừ lạnh hỏi.
“Ông có thể hiểu như vậy, tôi là luật sư của tập đoàn Đông Thăng, gọi là Huy Hoàng.” Huy Hoàng nhìn Trương Húc Đông, nói: “Đây là chủ tịch tập đoàn Đông Thăng của chúng tôi, tất nhiên cũng là chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị hiện tại.”
Phạm Chí Dũng sửng sốt, ông ta biết cái tên Huy Hoàng này, anh ta đã từng đánh bại ba nghìn bang chúng của bang Lang chỉ bằng một cái miệng, vậy mà anh ta lại xuất hiện ở Nam Kinh.
Hơn nữa người đàn ông cụt tay kia đầy mùi máu tươi, xem ra thế lực của bang Long đã bắt đầu bành trướng sang Nam Kinh.
“Tìm được chất cấm ở câu lạc bộ của cậu ta, cho dù cậu ta có nói gì, hoặc kể cả việc cậu là luật sư quốc tế thì cũng không thể thay đổi điều này.” Phạm Chí Dũng liếc mắt nhìn Huy Hoàng một cái, miệng lẩm bẩm: “Một kẻ lưu manh, giả luật sư cái gì!”
Lời này lọt vào tai của Huy Hoàng, mắt Đường Phi lóe lên, nhưng bị Huy Hoàng cản lại, cậu ta chậm rãi thở ra, hiển nhiên là vừa rồi cậu ta định ra tay.
Huy Hoàng nói: “Tìm được chất cấm trong câu lạc bộ của thân chủ tôi thì là anh ta làm hay sao? Nói không chừng có lẽ là do khách mang vào, hơn nữa chất cấm còn ở Trung Quốc, chẳng lẽ ông nói toàn bộ quốc gia tàng trữ chất cấm?”
“Ít nói mấy lời vô nghĩa, cậu ta là người chịu trách nhiệm chính, cậu ta có nghĩa vụ phối hợp kiểm tra.” Thái độ của Phạm Chí Dũng vẫn cứng rắn như cũ, ông ta không định bỏ qua.
Ông ta cũng không tin Huy Hoàng có biết ăn nói đến cỡ nào thì cũng không thể cướp người khỏi tay ông ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...