Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Bắc Đường Ngạo nhìn ra Trương Húc Đông khó xử nên không quấy rầy anh, chỉ là suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, qua mười mấy phút, ông ta mới mở miệng nói: “Húc Đông, tôi hiểu cảm nhận của cậu, phải… với bạn bè ngày xưu, chắc chắn cậu không làm được.

Nhưng chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của quốc gia cùng đại nghĩa của dân tộc, tôi hy vọng cậu có thể đặt lợi ích của tập thể lên trên.”
Trương Húc Đông thở dài, anh nói hết những gì mình đang nghĩ ra: “Ông nội Bắc Đường ra mặt thay cháu, giờ ông có chuyện cần nhờ cháu hỗ trợ thì cháu nên làm.

Nhưng cháu chỉ phụ trách lấy lại kiếm Hiên Viên, còn chuyện khác thì xin ông đừng làm cháu khó xử.”
Bắc Đường Ngạo nở nụ cười hài lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta biết Trương Húc Đông có thể đồng ý đã là chuyện không hề dễ dàng, ông ta cũng không thể yêu cầu quá nhiều, còn bắt Ô Lăng Ảnh hay không thì xem tâm tình của ông ta, ông ta nói: “Vậy ông nội Bắc Đường cám ơn cậu trước, Bắc Đường Ngạo nhớ kỹ phần ân tình này.

Vì để cậu hòa nhập với chuyện này sớm một chút, Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng sẽ giúp đỡ cậu.
Trương Húc Đông nhìn hai vệ sĩ, khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bắc Đường Ngạo nhìn hai người, trầm giọng nói: “Lần này không giống như trước đây, hai đứa phải nghe theo sự chỉ huy của Húc Đông, không thể tự tiện làm chủ.

Còn chuyện khác thì chờ lấy được kiếm Hiên Viên về thì lại nói tiếp, hiểu chưa?”
“Vâng!” Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng gật đầu đồng ý.

Bọn họ rất rõ ràng ý nghĩa của lời này là gì, trong khi lấy lại kiếm Hiên Viên thì phải nghe theo Trương Húc Đông, còn bắt Ô Long Ảnh là chuyện sau này.
Trương Húc Đông cũng hiểu, nhưng anh không nói gì cả mà chỉ cười khổ một tiếng.
Khi món ăn được dọn lên, bốn người lập tức ăn.

Trương Húc Đông không uống rươu mà chỉ lễ phép bưng trà lên, vị trà hơi đắng, nhưng sao đắng bằng lòng anh, dù sao thì cũng phải đối mặt.
Sau khi ăn cơm, Trương Húc Đông tạm biệt Bắc Đường Ngạo, nhìn thấy hai vệ sĩ đến đón ông ta.


Còn Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng ở đằng trước thì không nhúc nhích, bọn họ đi theo Trương Húc Đông rồi lên xe anh, nhưng lúc này Trương Húc Đông không muốn nói gì cả.

‘Cho dù hai người này biết nhiều hơn mình thì mình cũng không hỏi được gì, chỉ có bọn họ muốn nói thì mới được.’
Trương Húc Đông tăng tốc lên mức cực cao, mở cửa sổ xe xuống, tiếng gió không ngừng gào thét cùng các loại tạp âm làm anh quên đi bản thân muốn làm gì, nhưng mà lòng anh vẫn rõ, chỉ là hy vọng bản thân tạm thời quên đi.
Tiểu Phượng nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Húc Đông thì nhíu mày, cô ta đang muốn nói gì đó nhưng Tiểu Hoàng chạm vào cô ta một chút rồi khẽ lắc đầu, ý bảo cô ta không cần quấy rầy.

Tiểu Phượng lại nũng nịu hừ một tiếng rồi quay đầu, cũng nuốt lời nói vào trong bụng.
Tốc độ xe rất nhanh, cho nên bọn họ đến viện bảo tàng của Nam Kinh chỉ trong vòng ba mươi phút.
Tên của viện bảo tàng là “Nam Đô”, là một trong ba viện bảo tàng lớn của Trung Quốc, xếp thứ hai.

Ở đây có rất nhiều báu vật nổi tiếng trong lịch sử, đều hoàn toàn xứng đáng là báu vật của đất nước, ví dụ như đồ liệm, bình men ngọc thần thú, kim thú, chén ngọc chín rồng, kiếm Long Tuyền,… là những báu vật mà chỉ cần lấy ra thì sẽ làm thế giới ngạc nhiên.
“Để tôi vào xem, hai người đợi ở bên ngoài đi!” Nói rồi, Trương Húc Đông xuống xe đi vào viện bảo tàng.
“Vì sao không cho chúng ta đi theo?” Tiểu Phượng tỏ vẻ không hài lòng: “Còn không phải là bảo anh ta hỗ trợ lấy lại kiếm Hiên Viên hay sao, cũng đâu có ai ép anh ta làm.

Anh ta có thể chọn không làm, chứ đừng có bày ra dáng vẻ oán hận như vậy!”
Tiểu Hoàng cười khổ lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Phượng, cô không hiểu, giữa đàn ông có một loại tình nghĩa gọi là anh em.

Trước đây bọn họ đều là thành viên của đoàn lính đánh thuê ZO, hiện tại bảo anh ta đối phó với bạn của mình, tôi thấy cho dù có là ai thì cũng không vui nổi Tôi nghĩ chắc chắn lòng anh ta không dễ chịu chút nào.
Tiểu Phượng trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Nhìn bóng dáng đi vào trong của Trương Húc Đông, cô ta có cảm giác khác khác thường, nói: “Tuy thực lực của đội lính đánh thuê ZO không tồi, nhưng không phải mạnh nhất, tôi biết mấy đội còn lợi hại hơn nó, anh nói xem Trương Húc Đông oai phong ở chỗ nào? Hừ!”
“Đó là do cô không biết, người lập nên đội lính đánh thuê ZO là Bạch Sư Vương, hơn nữa tôi nghe nói Bạch Sư Vương là cha của Trương Húc Đông, nhưng mà rất lâu sau cha con hai người mới nhận nhau.

Trước kia Trương Húc Đông làm nhiệm vụ cùng Ô Lăng Ảnh, cho nên anh ta mới khó chịu như vậy.”
“Bạch Sư Vương?” Tiểu Phượng tỏ vẻ ngạc nhiên, ấy thế mà vị thần lính đánh thuê lại chính là cha của Trương Húc Đông, thảo nào Bắc Đường Ngạo sẽ hạ mình xuống tìm Trương Húc Đông, nghĩ đến đây là một quan hệ rất quan trọng, cô thở dài nói: “Thời buổi này, mặc kệ là có loại cha gì, chỉ cần ông ta thành công ở phương diện nào đó, vậy thì quá tuyệt rồi!”

“Được rồi, đừng oán giận, thời đại đua cha thì đều như vậy, chúng ta đi theo anh ta tới nơi này làm gì!” Tiểu Hoàng cười khổ nói.
Không thể nói rằng phong cách trang hoàng của viện bảo tàng Nam Đô tráng lệ huy hoàng, nhưng tuyệt đối có hương vị cổ xưa.

Mỗi một đoạn kiến trúc có phong cách không giống nhau, nhưng hầu như đều là tương đương với phong cách cổ đại, bên trong cũng bày sản phẩm tiêu biểu của mỗi thời đại, thậm chí còn có một loại khí tức thần bí không nói nên lời.
Trương Húc Đông ngửi thấy mùi của các vật liệu gỗ, cả người đều có một cảm giác nặng trĩu không nói nên lời, dường như cho anh một cảm giác về sứ mệnh thiêng liêng.

Loại áp lực đến từ nơi này vô cùng nặng nề.
Nhìn từng di vật cổ đại quý giá, Trương Húc Đông đặt một tay lên kính chống đạn, nhin đồ vật bên trong, dường như một một vật đều đang kể về chuyện xưa chỉ thuộc về nó.

Nhưng người thì sao? Mỗi người cũng sẽ có một kỷ niệm.

Tiếng khẩu hiệu to rõ vang lên bên tai anh, đó là tình anh em và tình hữu nghĩ quý báu.

Thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi, trong đó lại bao hàm rất nhiều tình cảm.

Dường như lính đánh thuê vì quân nhân bảo vệ quốc gia cả đời, lính đánh thuê cũng là quân nhân, máu của bọn họ cũng sục sôi, nếu đất nước của mình gặp nạn thì một đám đàn ông xương thép như bọn họ sẽ không lùi bước, đón lửa đạn của kẻ địch, tiến tới mà không sợ gì cả…
Trương Húc Đông nhớ đến một chuyện, không phải về cha anh Bạch Sư Vương, mà là lão đại của ZO – Hắc A.

Người đàn ông thoạt nhìn bình thường này cũng đã từng trải qua hoàn cảnh như anh bây giờ, mà bị bắt rời khỏi Trung Quốc, mới trở thành lão đại của đội lính đánh thuê ZO.
Lại là chuyện của ba mươi năm trước, lúc ấy ở góc nào đó của Trung Quốc, một chiếc xe Jeep 212 chạy băng băng trên đường, đầu xe đã nát bươm nhưng toàn bộ là vết tích mới va chạm.

Chiếc xe này đâm bay vô số chướng ngại vật trên đường, một đường mà không biết phải hướng đến mục tiêu đó như thế nào.
Không đến mấy phút sau, ở ngã tư đường, mỗi chiếc xe màu trắng với hai chữ “cảnh sát” màu xanh lam đi ra từ một số nơi đằng sau chiếc xe Jeep này.


Mà trên chiếc xe Jeep kia có một người đàn ông với hai mắt sáng ngời, ánh mắt lại rất khát máu.

Người đó dừng xe lại, cầm súng ngắm, sau đó mở cửa xuống xe.
Khi tiếng còi cảnh sát không ngừng đến gần, người đàn ông lấy một điếu thuốc lá từ trong bao thuốc ra, vô cùng bình tĩnh châm lửa rồi hút vào.

Mắt anh ta hơi nhíu lại, có vẻ vô cùng hưởng thụ, đột nhiên người đàn ông ló đầu ra, không do dự bóp cò súng ngắm trong tay.
“Đoàng!” Một tiếng súng mãnh liệt vang lên, lập tức có thể nhìn thấy một chiếc xe đuổi theo mất cân bằng, xe lắc lư qua lại rồi đâm vào cái công, tiếp theo lại là vài tiếng súng vang, vài vị cảnh sát trúng đạn, hi sinh vì nhiệm vụ.
Người đàn ông không hề bị dao động, cũng không hề sợ hãi, anh ta vừa chạy theo hướng ruộng vừa quay đầu bắn tỉa.

Một người một khẩu súng mà làm mấy vị cảnh sát không thể đến gần, đây là điểm mạnh của bộ đội đặc chủng, là bản lĩnh mà cảnh sát bình thường không thể có được.
Lúc này, một chiếc xe quân sự đi đến, trượt một cú hoàn hảo trên mặt đất rồi ngừng lại.

Tiếp theo, một người đàn ông thoa sơn khắp mặt xuống xe, anh ta cũng cầm súng ngắm như vậy, nó giống như xiềng xích đoạt hồn phách của Hắc Bạch Vô Thường.

Anh ta quên liếc mắt nhìn ruộng cao lương lửa đỏ, ánh mắt ngưng trọng, mặt của anh ta không có chút biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại có chút không nỡ cùng không thể không làm.
Người này là Triển Nguyện, tay súng bắn tỉa của đội đặc chủng, mà kẻ địch là người mà anh ta vô cùng quen thuộc.

Người đó từng là lớp trưởng của anh ta, một người anh từng dạy anh ta bắn súng, chăm sóc anh ta trong quân đội, nhưng giờ phút này anh ta không thể không làm như vậy.
“Vì tránh việc hy sinh không cần thiết, các cậu đừng đuổi theo, một mình tôi là được rồi.” Triển Nguyên nói.
Mấy cảnh sát tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng đối mặt với đội trưởng của bộ đội đặc chủng, vai có hai vạch hai sao, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo điều khiển.

Cũng là lần này, mà trên đời lại không còn có Triển Nguyên, một danh hiệu thay thế tên của anh ta, bây giờ anh ta gọi là Hắc A.
Trương Húc Đông nhớ lại thật kỹ, khi Hắc A kể chuyện này, vẻ mặt của ông ta rất uể oải.

Sau đó vị lớp trưởng kia không đấu với Hắc A, hai người hút thuốc trong ruộng cao lương, sau đó lớp trưởng trúng đạn bỏ mình.

Trước khi chết, lớp trưởng hối hận cùng bất đắc dĩ, nhìn Hắc A nói: “Người anh em, tôi có lỗi với đất nước, cũng có lỗi với các cậu.”
Mặc dù Hắc A không nói cho Trương Húc Đông vì sao ông ta không thể không làm, nhưng có một số việc không phải muốn làm thế nào thì là thế đó.


Lúc này Trương Húc Đông rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhưng chắc chắn Ô Lăng Ảnh sẽ không bắn đạn, chỉ có anh chết thì tôi chết.
Nhìn Trương Húc Đông dựa vào kính thất thần, Tiểu Phượng đi vào nhíu mày, cô ta định đánh thức anh thì bị Tiểu Hoàng giữ lại, lắc đầu với cô ta.

Hai người nhìn nhau, đứng bất động ở đằng xa.
Anh cứ đứng như vậy gần một tiếng, còn viện bảo tàng thì không ngừng đón đi rước về khách tham quan, nhưng ba người này vẫn duy trì tư thế bất động.
Thời giant hoi đưa, dường như Trương Húc Đông chìm vào hồi ức sâu thẳm.

Cảnh tượng xuất phát cùng chiến thắng trở về làm cho anh đứng sừng sững ở nơi đó, giống như một pho tượng để người khắc ngắm nhìn.

Điều này làm Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng hơi khó hiểu, không biết anh muốn đứng ở đó đến khi nào, may là hai người cũng từng có một khoảng thời gian dài ở trong quân đội, nhưng mà vẫn có chút mất kiên nhẫn.
Một chiến sĩ ưu tú cần phải có lực kiên nhẫn cùng lực thừa nhận lớn.

Đã từng là truyền kỳ của giới lính đánh thuê, lực kiên nhẫn của Trương Húc Đông làm anh có thể đứng một ngày mà không sao cả, đây chỉ là cơ sở, lại làm cho người khác cảm thấy vô cùng buồn bực.
Nhân viên quản lý của viện bảo tàng Nam Đô nhìn thấy Trương Húc Đông nhìn chằm chằm vào báu vật quốc gia, bọn họ lập tức hơi nghi ngờ.

Nam Đô vừa mất kiếm Hiên Viên, gây ra ám ảnh nên cũng lo lắng Trương Húc Đông đang nghĩ gì.

Định đến hỏi Trương Húc Đông thì thấy anh lại đi đến cái tiếp theo, nhìn đồ vật khác thì mới dừng bước.
Trương Húc Đông nói xin lỗi với mấy nhân viên quan lý, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng, mỉm cười nói: “Chúng ta cần phải đi.”
Ai cũng không biết Trương Húc Đông suy nghĩ biết bao nhiêu chuyện của quá khứ.

Đây là sự nhớ lại với đồng đội, cũng là đưa ra quyết định không thể không làm.

Cái gì nên tới thì cuối cùng sẽ tới, thay vì tránh né liên tục thì thà rằng đối mặt.

Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện như vậy, có lẽ lúc này cũng là thời điểm mà thời cơ chín muồi nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui