Không giống như suy nghĩ của các cô ấy, Trương Húc Đông không ở lại khách sạn qua đêm, mà chỉ đưa Tưởng Khả Hân đến đó, trấn an vài câu rồi bắt taxi trở về.
Lâm Tâm Di lặng lẽ nhìn lén Trương Húc Đông đi vào phòng vệ sinh, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, an tâm đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Trương Húc Đông chạy bộ về, liền nhìn thấy Lâm Tâm Di ngồi trên sô pha ở đại sảnh, anh lau mồ hôi nói: "Chị Tâm Di, chào buổi sáng!"
Lâm Tâm Di đứng dậy cầm lấy khăn lông lau mồ hôi cho anh nói: "Anh ra ngoài mặc thêm nhiều vào, cẩn thận bị cảm."
Trương Húc Đông nhìn xung quanh một chút, còn tưởng rằng lại có người theo đuổi tới cửa.
Nhưng sau khi quan sát bốn phía cũng không thấy có người ngoài nào cả, anh đưa tay lau trán cho Lâm Tâm Di, nâng cằm cô lên đánh giá một phen, nói: "Không lên cơn sốt mà nhỉ!"
Đẩy tay Trương Húc Đông ra, sắc mặt cô ửng hồng lên, nói: "Anh mới phát sốt ấy!"
Tâm tư của phụ nữ là thứ khó đoán nhất.
Ước chừng chỉ trong một đêm, Lâm Tâm Di đã thay đổi đến long trời lở đất với Trương Húc Đông, thậm chí còn tự tay làm bữa sáng cho anh nữa.
Bởi vì Lâm Tâm Di đã thừa nhận rằng, cô không chỉ thích Trương Húc Đông, mà còn yêu anh chàng đẹp trai có chút không đứng đắn này nữa.
Có lẽ là vì cảm giác an toàn cùng bí ẩn của anh đã thu hút cô một cách sâu sắc.
Trương Húc Đông đưa Tưởng Khả Hân đến Tử Cấm Thành mà cô ấy muốn đi, với hy vọng cô ấy có thể sớm vượt qua đau khổ.
Nhưng anh lại không ngờ rằng Lâm Tâm Di cũng muốn đi, đi thì đi vậy, dọc đường Trương Húc Đông vẫn kiên định giữ tác phong chính nhân quân tử, vì hai người đẹp phục vụ chu đáo, mua đồ ăn nước uống, làm toàn bộ những du khách ở đây đều dùng ánh mắt đầy hâm mộ để nhìn.
Lại một ngày khác, anh vừa định mở máy tính kiểm tra email thì chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy đó là số điện thoại di động mới của Tưởng Khả Hân, anh liền hỏi: “Cô bé nhà giàu, hôm nay em lại muốn đi đâu chơi nữa?"
Tưởng Khả Hân nói: "Anh Đông, anh tới khách sạn trước đi, em có tin vui muốn nói với anh."
Trương Húc Đông hơi khựng lại nói: "Khả Hân, anh trai cho đến bây giờ chưa từng chạm vào em, em không thể để tôi vui vẻ làm cha em được sao!"
"Anh vẫn đáng ghét như vậy, suy nghĩ đi đâu vậy.
Nhanh nào, đến thì biết ngay!"
"Vậy được rồi, tôi đến ngay!"
Sau khi bắt taxi, Trương Húc Đông chạy thẳng đến khách sạn.
Mới vừa xuống xe đã thấy Tưởng Khả Hân đang dựa vào một chiếc Lamborghini màu đen vẫy tay với mình, Trương Húc Đông bước đến yêu thích sờ soạng chiếc xe này, nói: "Em thật đúng là không tiếc tiền mà."
Tưởng Khả Hân lè lưỡi nói: "Đây là em tặng cho anh, sau này anh không cần ngồi trên chiếc xe rách của cô ấy nữa!"
Trương Húc Đông không nói nên lời, đúng là người có tiền mà! Ngay sau đó anh đã bị Tưởng Khả Hân đẩy lên xe, Trương Húc Đông hỏi: "Đi dạo một vòng ở đâu?"
"Đi đến số 3 đường Hà Quang nào!" Tưởng Khả Hân lắc lắc chùm chìa khóa trong tay nói: "Em đã mua nhà tân hôn cho chúng ta rồi đấy, sau này anh không cần phải đi làm nữa, hãy sống cuộc sống mà chúng ta muốn."
Một nỗi buồn thoáng qua bởi vì nơi này cách nhà Lâm Tâm Di không xa lắm.
Trương Húc Đông vốn muốn dạy dỗ cô bé giàu có này một chút về chuyện xài tiền bậy bạ, tuy nhiên vừa nghĩ đến chuyện cô ấy mới mất đi người thân nhất, hai ngày qua tâm trạng đã tốt hơn, nhưng bây giờ không nên nhắc đến chuyện buồn nữa.
Dù sao người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải sinh hoạt.
Anh nói: "Sau này đừng tiêu tiền bậy nạ nữa.
Hơn nữa tôi là đàn ông, làm sao có thể dùng tiền của em chứ, nhận tấm lòng này của em là được rồi! "
Trên xe, Trương Húc Đông nhận điện thoại của Lâm Tâm Di, cô hỏi anh hiện tại đang ở đâu.
Anh nói đang ra ngoài ít chuyện.
Lâm Tâm Di nghe thấy có giọng nói của Tưởng Khả Hân thì cảm thấy hơi cô đơn, cô nói: "Bạn của tôi có tiệc sinh nhật, tôi muốn mời anh đến đó.
Nếu ngày mai anh không có chuyện gì thì đi cùng một chuyến, Lý Nhiên cũng sẽ đi.
Còn nếu anh không rảnh thì thôi vậy!"
Trương Húc Đông hơi suy nghĩ một chút, vừa vặn chuyện của Lý Nhiên kia còn chưa xử lý xong, liền đồng ý, đáp: "Ngày mai tôi đi cùng cô."
"Cảm ơn!" Nói xong, Lâm Tâm Di cúp điện thoại, nhưng nước mắt tự nhiên cứ thế tuôn rơi, một loại cảm giác mất mát cùng chán nản khôn tả ập đến.
Cô muốn khóc thật to, đây là lần đầu tiên cô yêu một người đàn ông, nhưng cô không nghĩ đến chuyện yêu đương lại đau khổ và mệt mỏi như vậy.
Có lẽ là hữu duyên vô phận vậy!
"Anh Đông, ngày mai anh đi đâu vậy? Em cũng muốn đi." Tưởng Khả Hân nhìn chằm chằm Trương Húc Đông rồi nói.
Trương Húc Đông nói: "Chuyện làm ăn thôi, tôi đi làm vệ sĩ cho chị Tâm Di, em cũng biết tình cảnh đó nguy hiểm như thế nào rồi đấy.
Em ngoan ngoãn đợi tôi quay lại, tôi không thể bảo vệ cho cả hai người các em được cả."
Nghĩ đến những tình huống hỗn loạn ở nơi mình từng sống, Tưởng Khả Hân ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vậy cũng được!"
Sau khi xem nhà xong, thấy bên trong cái gì cũng có cả, Trương Húc Đông lại giúp Tưởng Khả Hân thu dọn sơ lược một chút.
Đến lúc làm xong đã là buổi chiều, sau khi đến cửa tiệm làm việc, một đêm anh nhận được không dưới ba mươi lần điện thoại của Tưởng Khả Hân nhờ giúp đỡ, nói rằng ngôi nhà này quá lớn, cô ấy cảm thấy sợ.
Sau khi Lâm Tâm Di gọi cuộc điện thoại đó xong, cũng không thấy bóng dáng của cô đâu nữa.
Nghe Lý Mỹ Linh nói cô đi giúp bạn bè trang trí bữa tiệc.
Nhưng thật ra Lâm Tâm Di đang ở một quán bar cách đó không xa, uống rượu với mấy cô bạn thân của mình, uống đến say mèm rồi trở về nhà.
Trương Húc Đông hoàn toàn không biết những chuyện này, anh lái chiếc Lamborghini đến chỗ ở của Tưởng Khả Hân.
Anh nghĩ thôi cũng đã cảm thấy buồn cười, chắc hẳn anh là người duy nhất lái Lamborghini để đi làm bảo vệ.
Vừa bước vào đã bị Tưởng Khả Hân lao vào trong ngực, nói: “Anh Đông, em sợ lắm, em đã mất cha rồi, không muốn mất đi anh nữa đâu.
"Ngoan nào, em còn có tôi mà, tôi sẽ luôn ở đây!" Bàn tay của Trương Húc Đông lướt trên gương mặt đẹp đẽ của cô ấy, lau khô nước mắt, bế cô đi về phía giường công chúa trong phòng ngủ chính.
Anh biết đêm nay anh không thể rời đi được rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...